Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, rốt cục phát hiện ra một điểm quan trọng: “Chẳng lẽ tuổi thọ của đan sư liên quan tới sức mạnh linh hồn?”

“Không tệ.” Lăng Tiêu rốt cục cũng cảm thấy hắn ít ra còn có thuốc cứu, dù sao cũng có thể nghĩ được điểm này, ít nhất vẫn hơn kẻ ngu ngốc một chút: “Lúc đan sư luyện đan sẽ phải thúc dục sức mạnh linh hồn chạy trong cơ thể, bởi vậy vừa luyện đan, vừa tẩy rửa thân thể của ngươi, sức mạnh linh hồn đến từ chính linh hồn của ngươi, mà linh hồn là căn bản của thân thể, nếu như linh hồn bất diệt thân thể cũng sẽ bất diệt, đã hiểu chưa?”

“Lăng sư huynh, ngươi thật lợi hại nha, đến chuyện này cũng biết nữa.” Hai mắt Du Tiểu Mặc tỏa sáng như sao, nhìn Lăng Tiêu vô cùng sùng bái.

Lăng Tiêu bị vẻ mặt của hắn đánh thẳng vào trong lòng, lấy lại bình tĩnh dời ánh mắt, sau đó mới dùng giọng điệu ưu nhã trả lời: “Đó là bởi vì ngươi quá ngu ngốc.”

Du Tiểu Mặc lập tức thu lại nụ cười, hắn biết mà, không thể tâng bốc tên này được, dù có tâng bốc thì y cũng chẳng biết cảm kích là gì: “Vậy Lăng sư huynh, ý ngươi là, chỉ cần đan sư thường xuyên luyện đan, thường xuyên dùng sức mạnh linh hồn để rèn luyện thân thể, vậy thì có thể trường thọ mãi mãi sao?”

Lăng Tiêu mỉm cười dịu dàng.

Du Tiểu Mặc theo bản năng cũng muốn cười lại với y, đột nhiên nhớ tới mỗi lần tên này cười đều không tốt đẹp gì mấy, cho nên lập tức kìm chế, quả nhiên, một giây sau hắn nghe thấy âm thanh tao nhã kia nhả ra một câu.

“Đồ ngốc, tất nhiên là không thể!”

Du Tiểu Mặc rất khiêm tốn thỉnh giáo, “Vậy có chuyện gì xảy ra?”

Lăng Tiêu trả lời một cách bí ẩn: “Không phải tất cả đan sư đều có thể trường sinh bất lão, dù sao việc này cũng liên quan tới tư chất, đan sư có đẳng cấp càng cao thì tuổi thọ cũng càng dài, linh hồn cũng sẽ càng cường đại, nếu tới lúc nào đó làm cho linh hồn đủ cường lại, thậm chí có thể tấn công người khác.

Nghe được câu cuối, con mắt Du Tiểu Mặc đã sáng như đèn pha rồi, hắn vẫn cho rằng đan sư là kẻ yếu đuối.

“Lăng sư huynh, ngươi nói thật chứ? Chỉ cần linh hồn của đan sư mạnh hơn thì có thể chủ động tấn công người khác, mà không cần phải đợi lúc người ta tấn công mình rồi mới có thể tự vệ hả?” Du Tiểu Mặc hưng phấn hỏi han, hắn cảm thấy huyết dịch trong cả người đang sôi trào rồi.

“Đương nhiên, nhưng mà chỉ có đan sư cấp cao mới làm được như vậy.” Lăng Tiêu tặng cho Du Tiểu Mặc một nụ cười toàn răng trắng bóng, sau đó hài lòng chứng kiến biểu lộ của Du Tiểu Mặc như bị tạt một chậu nước lạnh, chậc chậc chậc, sao mỗi lần y đều cảm thấy hưng phấn thế này.

Du Tiểu Mặc đúng là bị giội cho một chậu nước, nhưng không phải nước lạnh mà là nước đá.

Mịa, quá vô xỉ, linh hồn của hắn là màu xanh lục, tư chất đối đa chính là đan sư trung cấp, còn việc trở thành đan sư cao cấp hả, chỉ có thể là vọng tưởng mà thôi.

Vất vả lắm mới biết được đan sư thực ra cũng có chút vũ lực, ấy vậy mà hắn còn không có tư cách kia, đời này nếu có thể trở thành đan sư trung cấp hắn cũng nên thắp hương bái Phật rồi, dù sao tư chất của linh hồn màu lục thực sự không tốt lắm.

Bởi vì tâm hồn mong manh của Du Tiểu Mặc lại bị tổn thương, cho nên cũng không còn tâm trạng quan sát trận đấu trên võ đài nữa, nếu có nhìn thì cũng chỉ có thể hâm mộ người ta mà thôi.

Thực ra ngay lúc hắn và Lăng Tiêu nói chuyện xong, trận đấu cũng đã gần tới hồi kết, ngoại trừ trận thứ hai bởi vì thực lực không chênh lắm, những cặp đấu khác đều có sự chênh lệch khá lớn, ví dụ như người đứng thứ năm bảng xếp hạng đấu với người đứng thứ năm mươi, chỉ cần nhìn cũng biết ai là người thắng.

Từ buổi sáng tới lúc xế chiều mặt trời sắp xuống núi, tổng cộng đã có hai lăm trận đấu diễn ra.

Khi hắn bị Lăng Tiêu vỗ đầu một cái, liền chứng kiến một vị đang dùng tư thế rất uyển chuyển bay theo đường vòng cung thẳng tới chỗ mình, Du Tiểu Mặc hoảng hốt tới mức mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người, vừa nghĩ hậu quả sẽ ra sao thì Lăng Tiêu đã cầm cổ áo hắn rồi kéo sang bên cạnh mình.

Về phần tên quỷ xui xẻo kia, sau khi hạ cánh liền đập trúng cái ghế Du Tiểu Mặc đang ngồi.

Nhìn cảnh tên kia khốn khổ cùng với cái ghế gãy làm đôi, Du Tiểu Mặc cảm thấy may mắn vô ngần, may mà Lăng Tiêu kịp thời kéo hắn qua, bằng không hắn lãnh trọn cú đó chắc xương cốt toàn thân đều nát vụn không chừng…

Du Tiểu Mặc nhìn về phía võ đài, một bóng người đang đứng bên rìa, thân hình gã như một người khổng lồ, bả vai phải rộng gấp đôi người hắn, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn, đây cũng là một tuyển thủ hệ sức mạnh, hơn nữa vừa nhìn còn cảm giác mạnh hơn Chu Bằng, mặt chữ điền, cặp lông mày rậm rạp như dùng bút lông vẽ lên, gã không đẹp trai, nhưng là một gã đàn ông rất có mùi vị nam nhân!

Chỉ là thái độ của gã làm cho Du Tiểu Mặc thấy khó chịu, ánh mắt lạnh lùng như không có cảm xúc gì trong đó, giống như gã cố ý ném đối thủ của mình, vẻ mặt nhìn Lăng Tiêu đầy khiêu khích.

“Lâm Tiếu, ta rất chờ mong trận đấu với ngươi.” Lôi Cự cử động đôi môi thật dày, chậm rãi nhả từng chữ.

Lăng Tiếu phẩy phẩy ống tay áo, hé mắt nhìn về phía gã, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng trong mắt chỉ toàn lạnh lùng, rõ ràng đối phương đang đứng trên lôi đài, thân hình cũng cao hơn Lăng Tiêu rất nhiều, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác thấp kém, giống như một con dế chiếm lĩnh được hoàng cung, dù mặc vào long bào thì vẫn là một con dế mà thôi.

“Lôi sư đệ, như vậy ta chân thành hy vọng ngươi có thể đi tới cuối, đừng bị người đá ra giữa chừng nha.”

“Những lời này ta cũng tặng lại cho ngươi, hy vọng ngươi không thua thê thảm giữa chừng, ta thực sự rất chờ mong được tỉ thí với ngươi.” Lôi cự lạnh lùng nhêch mép, vô cùng tự tin, gã được mệnh danh là người mạnh nhất chỉ sau Lâm Tiếu, là một kẻ vạn năm chỉ đừng thứ hai, bởi vì mỗi lần thi đấu, Lâm Tiếu luôn vượt mặt gã.

Sau đó, Khương trưởng lão liền đứng ra tuyên bố kết quả trận đấu, buổi sáng ngày mai sẽ tiến hành lượt đấu thứ hai.

Mặt trời vừa xuống núi, như một quả cầu lửa nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, núi Vô Song vốn có nhiều mây, sau khi bị nhuộm thành mây hồng, bầu trời đã hình thành một cảnh tượng tráng lệ, còn đẹp hơn cảnh sắc Đô Phong vài lần, Du Tiểu Mặc ngẩng đầu ca ngợi một tiếng, cảnh đẹp nguy nga như vậy khó mà gặp được ở Trái Đất.

Lăng Tiêu quay đầu lại liền gặp Du Tiểu Mặc đang ngơ ngác ngước nhìn trời, chỉ cảm thấy tay ngứa ngáy, thiếu chút nữa đã cốc đầu hắn một cái, “Tiểu sư đệ, sao chưa đi, ngươi chuẩn bị ngủ đêm ở đây hả?”

Ngủ đêm? Du Tiểu Mặc theo bản năng liếc nhìn về hướng Thang Vân Kỳ đang đứng, cô nàng đang dùng ánh mắt hung ác đạp lại, làm hắn sợ tới mức rời ánh mắt ngay lập tức.

Đầu hắn có bị cửa kẹp mới thích ngủ đêm ở chỗ này, huống hồ trực giác vẫn luôn mách bảo hắn, dường như Thang Vân Kỳ đang tìm cơ hội để xử lý mình, nếu như ở lại đây, hắn dám cam đoan ngày mai lúc mọi người tới sẽ gặp một thứ gọi là thi thể của Du Tiểu Mặc.

Trên đường về phòng, những sư huynh đệ khác lần lượt chào tạm biệt Lăng Tiêu, tới cuối thì người cùng đường với bọn họ chỉ có Phục Tử Lâm luôn lạnh băng, mà vốn còn có Chu Bằng thì hay cả cái bóng cũng không thấy, hỏi Lăng Tiêu mới biết được, thì ra Chu Bằng đã không chờ đợi được nên chạy đi bế quan từ lâu rồi.

“Ồ, vậy không phải là mấy ngày tiếp theo nhị sư huynh sẽ ở một mình hả?”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, đột nhiên phát hiện một vấn đề quan trọng nha, nếu thực sự như vậy, liệu hắn có thể…

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Lăng Tiêu đại nhân đã sớm nhìn thấu cái đầu bé nhỏ của Du Tiểu Mặc rồi, không thương lượng mà đập tan hy vọng trong lòng hắn.

“Vì sao chớ?” Du Tiểu Mặc uất ức.

Lăng Tiêu nhìn hắn đang phồng má chất vấn mình, mỉm cười” “Bởi vì nhị sư huynh của ngươi sẽ không cho ngươi ở cùng đâu.”

Du Tiểu Mặc chưa kịp phản ứng, cánh cửa của gian phòng cách vách vang lên một tiếng ‘Rầm’ rồi đóng lại.

Du Tiểu Mặc, “…”

Vì vậy, tại sự cự tuyệt thô bạo mà im lặng của Phục Tử Lâm, Du Tiểu Mặc đã mất đi hi vọng cuối cùng.

Nếu như ngẫm lại thì ngày đầu tiên ở Trung Mạch của Du Tiểu Mặc trôi qua rất suôn sẻ, ngày thi đấu đầu tiên cũng không có quá nhiều người bị thương, hơn nữa toàn là vết thương nhẹ, cho nên tay nghề của Du Tiểu Mặc không có chút công dụng nào, chỉ là dù có cơ hội, cũng đều bị người của Thiên Phong và Phi Phong xách đi, tất cả mọi người đều muốn lưu lại ấn tượng tốt với các sư huynh sư tỷ.

Vậy nên so với những người khác, buổi tối của Du Tiểu Mặc vẫn tràn đầy sức sống.

Bởi vì đã ăn tích cốc đan, cho nên Du Tiểu Mặc không cần đi tới phòng ăn, Lăng Tiêu đương nhiên không cần ăn cơm, cho nên cả hai đều ở lại trong phòng.

Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu không thèm đếm xỉa tới mình, nhớ tới hôm qua vẫn chưa tắm, liền lấy một bộ đồ trong túi trữ vật ra rồi vào không gian, trước khi tắm, hắn phải thu hoạch mấy cây linh thảo đã thành thục rồi đặt lên kệ, bận rộn một lúc cũng mất nửa canh giờ, bởi vì lo lắng Lăng Tiêu tỉnh lại không thấy mình sẽ nghĩ hắn bỏ ra ngoài, cho nên Du Tiểu Mặc vội vàng tắm rửa rồi ra khỏi không gian.

Ngoài dự tính của hắn, Lăng Tiêu vẫn đang ngồi đó.

Du Tiểu Mặc cảm thấy bây giờ vẫn còn sớm, cho nên lấy lô đỉnh ra, dù sao Lăng Tiêu cũng biết bí mặt của hắn rồi, bị y nhìn cũng chẳng sao, sau đó lại lấy ra mười cây linh thảo trong không gian, lần này là nguyên liệu để làm linh khí đan.

Lúc luyện linh đan thượng phẩm cho dù có là linh đan cấp một, thì vẫn cần sức mạnh linh hồn gấp hai lần khi luyện một viên linh đan hạ phẩm, lúc trước Du Tiểu Mặc đã thí nghiệm qua rồi, khi sức mạnh linh hồn của hắn trong trạng thái no đủ, có thể luyện ba viên linh đan thượng phẩm một lần, ít hơn hạ phẩm tới một nửa, mặc dù chênh lệch nhiều như vậy, nhưng hắn tin chỉ cần mình luyện tập thật chăm chỉ, một ngày nào đó số lượng này sẽ tăng lên…

Trong lúc Du Tiểu Mặc chuẩn bị luyện đan, Lăng Tiêu bỗng dưng mở mắt.