"Nhược nhi..." Cẩm Nhan nhẹ nhàng gọi tên Thanh Nhược, nhưng nàng cũng không biết phải mở lời như thế nào, dừng một chút, mới nói: "Ta không biết ngươi nghĩ như vậy, ta sẽ cố gắng không lừa dối ngươi, được không?"

Thanh Nhược cũng không trả lời, chỉ có tiếng khóc đè nén buồn bã vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Cẩm Nhan rũ mắt, nhìn Thanh Nhược khóc trong lòng mình, ánh mắt phức tạp, ẩn chứa nỗi đau cùng sự áy náy.

Một lúc lâu sau.

Thanh Nhược kiềm lại tiếng nghẹn ngào, sau đó nhẹ nhàng mà kiên định đẩy Cẩm Nhan ra, ngồi thẳng người lại.

Cẩm Nhan cũng không ngăn cản, nhưng thân thể vẫn cứng đờ.

Viền mắt Thanh Nhược hồng hồng, trong mắt đều là nước, chóp mũi cũng vì gào khóc mà ửng đỏ. Nhưng vẻ mặt lại trầm tĩnh khác thường. Nàng trầm mặc, sau đó mới mở miệng, nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi và Thất Chức cô nương."

Tầm mắt rơi vào tay của Cẩm Nhan đang đặt trên đùi mình, cũng không nhìn mặt của Cẩm Nhan.

Im lặng trong chốc lát.

"Ta tìm nàng có chuyện." Cẩm Nhan hơi thở dài, thẳng thắn nói: "Ta vốn... định tra rõ rồi mới nói cũng không muộn, sợ kinh động đến đối phương. Nhược nhi, ta hỏi ngươi một chuyện. Hôm đó...làm sao ngươi biết được chuyện của Thẩm Liên Thành?"

Thanh Nhược dường như có chút hiểu được, hồi tưởng lại, nói: "Hôm đó không biết sao nàng lại tới đây trò chuyện cùng ta. Tuy ta có chút không thích nàng...nhưng ngại vì lễ phép nên vẫn là tiếp đãi nàng. Nàng vô tình nói tới chuyện ngươi đang ở Hình bộ, muốn chờ ngươi trở lại. Ta vừa nghe ngươi ở Hình bộ, liền có dự cảm xấu, sau đó mới hỏi tiếp. Vẻ mặt của nàng hơi kinh ngạc nói rằng ngươi đang tra hỏi vụ án ở sân săn bắn. Hơn nữa nàng nói với ta, Hứa Lệnh Văn vừa trốn ngục, sợ rằng Thẩm Liên Thành sẽ phải một mình chịu khổ. Ta nghe xong tất nhiên kinh hãi. Ta cho rằng...ngươi sẽ nói cho ta biết một tiếng." Nói đến đây, Thanh Nhược hơi quay đầu đi, giọng nói cũng nhỏ lại.

Sắc mặt Cẩm Nhan tối sầm lại: "Ta sợ ngươi...khổ sở."

Thanh Nhược nghe vậy, bên môi nhếch lên một nụ cười khổ: "Sợ là ngươi lo lắng ta sẽ không đồng ý để ngươi dụng hình nhiều hơn là sợ ta khổ sở."

"Nhược nhi." Cẩm Nhan nhìn gương mặt khổ sở của Thanh Nhược, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt thanh lệ kia. Thanh Nhược cũng không cự tuyệt, thần sắc cũng không dao động. Cẩm Nhan nói tiếp: "Ta thừa nhận ta...có chút ghen tỵ. Hắn là người thân từ nhỏ bồi bạn bên cạnh ngươi, lại ái mộ ngươi. Ta..."

Thanh Nhược bỗng dưng cắt lời của Cẩm Nhan, ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan, gằn từng chữ: "Trước tiên khoan nói đến hắn đã. Lúc ấy ta cự tuyệt hắn ở sân săn bắn, ta cho rằng như vậy là ta đã bày tỏ rất rõ ràng rồi. Thế nhưng ngươi và Thất Chức thì sao, làm sao lại không để cho người khác suy diễn viễn vông đây? Theo tính cách của ngươi, ân cần với một nữ tử như vậy...ngươi muốn ta phải nghĩ như thế nào?"

"Ta chỉ là hơi hoài nghi một ít chuyện quá mức trùng hợp này thôi. Thất Chức nàng...dính dáng vào quá nhiều chuyện trùng hợp. Bất luận là việc nàng xuất hiện trong đợt tuyển tú, hay là chuyện ngươi đến Hình bộ lần này, mặc dù nhìn thấy đó chỉ là một chuyện đương nhiên, nhưng ta vẫn không khỏi hơi nghi ngờ. Ta đang cố gắng thăm dò một ít thực hư. Nhưng mà, hoặc là ta đã suy nghĩ quá nhiều, hoặc là nàng tâm cơ quá sâu, những lần dò xét đó đều bị nàng hư hư thật thật tránh được, thu hoạch quá nhỏ." Cẩm Nhan giải thích tường tận.

Nhưng sắc mặt Thanh Nhược vẫn không hòa hoãn, lại trầm mặc, nói: "Ngươi muốn nói, việc ngươi cùng nàng thân mật, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi sao?"

Cẩm Nhan chần chừ gật đầu một cái. Nhìn ánh mắt thống khổ của Thanh Nhược, nàng có chút không đành lòng.

Thanh Nhược cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Vậy ta thì sao? Ta khổ sở thương tâm, ngươi đều nhìn thấy tất cả, nhưng cho tới bây giờ vẫn không hề giải thích gì thêm. Đối với ngươi mà nói, những thứ này đều không quan trọng phải không?"

Sắc mặt Cẩm Nhan cứng đờ, chỉ là chậm rãi lắc đầu một cái. Làn môi mỏng mím thành một đường cong, vào thời khắc này gương mặt kiên định ấy cũng lộ ra chút yếu ớt.

Thanh Nhược giương mắt, đưa tay chạm vào mặt của Cẩm Nhan, ngón tay tinh tế vẽ theo đường nét thon gầy tinh xảo trên gương mặt kia. Trong con ngươi nhạt màu xinh đẹp ấy phản chiếu hình ảnh có chút bi thương của mình, dẫn đến chúng cũng bị nhuộm vẻ bi thương, nặng nề tích tụ nơi đáy mắt.

"Cẩm Nhan. Ta yêu ngươi, nhưng ta mệt mỏi quá, làm sao đây?"

Tay của Cẩm Nhan nắm lấy tay của Thanh Nhược đang phủ trên mặt mình, nhìn Thanh Nhược chăm chú, chậm rãi nói: "Có thể tin tưởng ta thêm một lần nữa được không? Lần này, ta sẽ để ngươi đứng bên cạnh ta, nắm tay của ta, không cần lo lắng ta sẽ biến mất, được không?"

Thanh Nhược rũ mắt xuống.

Cẩm Nhan đem tay của Thanh Nhược kéo đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của nàng. Lòng bàn tay ấy vẫn là ấm áp như thế.

Sau đó nàng nghiêng người qua, nhẹ nhàng hôn lên trán Thanh Nhược, cuối cùng rơi xuống môi Thanh Nhược.

Thanh Nhược cũng không cự tuyệt, mặc cho vật ôn mềm kia dán lên môi của mình.

Thân thể bị ôm chặt lần nữa. Đầu lưỡi còn có vị mặn mặn, đó là vị của nước mắt.

Cẩm Nhan vừa hôn Thanh Nhược, vừa lẩm bẩm bên môi của nàng: "Nhược nhi...Nhược nhi, đừng khổ sở. Ta biết ngươi chịu uất ức, lần sau sẽ không như vậy nữa, được không?"

Nước mắt Thanh Nhược bỗng chốc lại rơi xuống, rơi vào giữa răng môi của hai người.

Cẩm Nhan hút lấy những giọt lệ kia, tay ghì chặt lấy vòng eo của Thanh Nhược, làm sâu hơn nụ hôn này. Đầu Thanh Nhược hơi ngửa về phía sau, hơi khép mắt lại, trên lông mi vẫn còn đọng những giọt lệ trong suốt.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đã sắp đến sinh nhật của Thanh Nhược. Cẩm Nhan không thể không theo nguyện vọng của Thẩm Vân là đưa Thanh nhược trở về Thanh phủ trước sinh nhật của nàng ba ngày. Mà Thẩm Liên Thành, bởi vì không có chứng cứ nên cũng được thả về sau bảy ngày. Dù sao nhà hắn cũng là thông gia của Thanh phủ, cho dù không nể mặt Thanh Vũ, cũng không thể bất chấp lấy tính mạng của hắn được. Huống chi Thanh Nhược cũng sẽ bất mãn. Vì vậy sau lần đó, Thẩm Liên Thành quả nhiên không bị trọng hình nữa, những vết thương cũng được ngự y chữa trị dần dần. Tra hỏi vẫn tiếp tục, có điều là giao cho Hình bộ thượng thư xủ lý, Cẩm Nhan không hề hỏi tới nữa. Cẩm Lân thỉnh thoảng cũng đi nghe xử, chỉ là Thẩm Liên Thành vẫn không chịu nói gì, mà Hứa Lệnh Văn lại tựa như bốc hơi, mất hết tin tức.

Cẩm Nhan biết khúc mắc trong lòng Thanh Nhược nhất thời chưa thể hóa giải, nàng cũng không miễn cưỡng, chỉ là dành thời gian bên cạnh Thanh Nhược nhiều hơn so với bình thường. Một vài sự vụ không quan trọng thì trực tiếp để cho Cẩm Lân xử lý một mình, chỉ khi nào hắn không giải quyết được thì nàng mới chỉ điểm một chút.

Vào đêm.

Ngày mai chính là ngày Thanh Nhược trở về phủ. Tuy trong lòng Cẩm Nhan không muốn, nhưng cũng không có cách nào. Hai người ngủ chung giường. Thanh Nhược an tĩnh nằm ở bên trong, cũng không nói chuyện. Mấy ngày nay, Thanh Nhược rõ ràng trầm lặng đi rất nhiều, ngay cả cười cũng chỉ là nhàn nhạt.

Cẩm Nhan chống đầu, nằm nghiêng nhìn Thanh Nhược đang nhắm mắt, đầu ngón tay nghịch lấy đuôi tóc của Thanh Nhược.

"Sao còn chưa ngủ?" Thanh Nhược bất đắc dĩ mở mắt ra, hơi quay đầu nhìn về Cẩm Nhan.

"Ngày mai phải xa nhau, Nhược nhi không thấy thương cảm sao?" Cẩm Nhan dừng tay đang nghịch tóc của Thanh Nhược lại, nghiêm túc nói.

"Chẳng phải không bao lâu nữa sẽ lại gặp sao." Thanh Nhược nhìn nữ tử trước mắt đang rũ mắt nhìn mình, áo lót màu trắng hơi chảy xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, cùng với làn da tuyết trắng chói mắt trước ngực, làm Thanh Nhược nhất thời có chút ngượng ngùng, vội vàng đưa tầm mắt quay về trên mặt Cẩm Nhan.

Cẩm Nhan lại tựa như không nhận ra sự phân tâm trong chốc lát của Thanh Nhược, ngược lại cúi người xuống, đưa mặt đến gần Thanh Nhược, chóp mũi chạm đến cổ Thanh Nhược, nhất thời làm nàng nhột đến mức hơi giật giật, người nọ cũng đã đem mặt vùi vào hõm vai của mình. Giọng nói buồn buồn: "Nhưng ta vẫn luyến tiếc Nhược nhi."

Thanh Nhược trầm ngâm suy nghĩ đang định đáp lời, thì bỗng có vật mềm mại chạm vào cổ của mình. Sau đó có một cảm giác ẩm ướt nóng bỏng thoáng qua. Thanh Nhược ngớ ngẩn, sau đó mới phản ứng được đây là đầu lưỡi Cẩm Nhan, không nhịn được lui về phía sau, tránh ra sự trêu chọc của Cẩm Nhan.

Tiếng cười khẽ từ hõm vai Thanh Nhược truyền tới. Cẩm Nhan ngẩng đầu lên nhìn về Thanh Nhược, cười nói: "Nhược nhi đổi cánh hoa sao?"

Thanh Nhược nghe được Cẩm Nhan hỏi, trên mặt bỗng thoáng ửng đỏ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái xem như là đáp lại.

Cẩm Nhan lại đưa mặt đến gần lần nữa, vùi vào hõm vai ấm áp kia, hít một hơi thật sâu.

"Nhược nhi...vẫn còn trách Cẩm Nhan sao?"

Thanh Nhược ngẩn ra, muốn lắc đầu, mặt bên lại chạm phải mái tóc bóng mượt của Cẩm Nhan, nên đành phải mở miệng đáp: "Không có."

"Thật sao?"

"Ừm."

Cẩm Nhan ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Thanh Nhược, sau đó lại tựa như vui mừng nở nụ cười.

Chớp mắt một cái, thân thể lộn một vòng, nằm trên người Thanh Nhược.

Thanh Nhược chỉ cảm thấy trên người nặng hơn, hô hấp cũng trở nên hơi chậm lại, nhìn nữ tử trên người, nàng có chút không phản ứng kịp.

Môi của Cẩm Nhan cũng đã liên tiếp rơi xuống.

"Chờ...chờ một chút..." Thanh Nhược rốt cuộc lấy lại tinh thần.

"Hử?" Cẩm Nhan ngẩng đầu lên, chờ Thanh Nhược nói.

"Ngày mai còn phải dậy sớm...gặp cha mẹ," Thanh Nhược mất tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Vẫn là...không nên. Ta sợ bị họ nhìn ra cái gì."

Cẩm Nhan trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Nhược nhi nói cũng phải."

Nói xong, nàng ôm Thanh Nhược, đột nhiên xoay người.

Thanh Nhược chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong chớp mắt mình và Cẩm Nhan đã đảo ngược vị trí.

Cẩm Nhan ôm ấy cổ Thanh Nhược, hơi kéo đầu của nàng xuống, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Vậy thì, Nhược nhi muốn Cẩm Nhan thôi...cứ xem như ta...lấy thân bồi thường, Nhược nhi có muốn không?"

Thanh Nhược hiển nhiên không ngờ rằng Cẩm Nhan sẽ nói như vậy, không nhịn được hơi há miệng sửng sốt.

Cẩm Nhan cũng đã ngẩng đầu hôn lên môi Thanh Nhược, đem lưỡi tiến vào, quấn lấy chiếc lưỡi non mềm ngây ngô kia.

Cả phòng tràn đầy hương thơm.

Bên tai Thanh Nhược vẫn vang vọng lời nói ám muội của Cẩm Nhan. Nàng không nhịn được đỏ mặt.

Vừa hôn xong.

Thanh Nhược giương mắt nhìn Cẩm Nhan, đối phương tựa như nhâm quân thải hiệt* an tĩnh hơi nhắm mắt chờ đợi, nơi khóe mắt lại toát ra vẻ phong tình. Trên gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, mà giờ phút này bờ môi màu hồng nhạt kia lại trong suốt óng ánh. Mái tóc đen xõa dài trên chiếc gối màu trắng ngà, bởi vì những động tác vừa rồi mà vạt áo càng mở rộng hơn, càng lộ ra làn da trắng như tuyết, nhìn rất mê người.

[Nhâm quân thải hiệt: đại khái là mặc cho muốn làm gì thì làm.]

Thanh Nhược do dự chốc lát, nàng vẫn bị cảnh tượng trước mắt và câu "lấy thân bồi thường" kia làm cho thân thể trở nên nóng ran, cúi đầu, hôn lên chiếc cổ thon dài của Cẩm Nhan.

Từng chút từng chút xuống phía dưới, những nơi đi qua đều trở nên nóng rực.

Môi lưỡi của Thanh Nhược vẫn còn rất ngây ngô, có chút chần chừ xoay một vòng, chậm rãi mút lấy.

"Nhược nhi." Bên môi Cẩm Nhan bỗng nhiên phát ra một tiếng run run gợi tình: "Yêu ta."

Thân thể Thanh Nhược run lên.

Y phục rơi xuống. Cơ thể trắng mịn hiện ra dưới ánh trăng, hoàn mỹ mà mê hoặc.

Khuôn mặt tuyệt sắc, nhu hòa như nước kia càng lúc càng động lòng người. Lông mi khẽ run cùng biểu lộ cắn môi dưới, không cái nào là không cám dỗ người phía trên, lại càng không cần nói đến hình ảnh khi hai tay siết chặt chiếc mền cùng với mấy ngón chân quíu chặt lại của Câm Nhan.

Thanh Nhược lần lượt hôn khắp tất cả những nơi nhu mỹ đó, sau đó tiến vào rừng hoa ấy.

Lúc này tay của Cẩm Nhan vòng lên, hôn lên môi của Thanh Nhược.

Răng môi quấn quýt. Ngón tay của Thanh Nhược tung bay như điệp, xuyên qua cả rừng hoa cỏ, nơi ấm áp ngào ngạt hương thơm kia thật chặt bao lấy nàng, khiến cho người ta yêu mến.

Mà nữ tữ dưới thân, dung nhan khuynh thành, chậm rãi nỡ rộ trong tay mình, bên môi phát ra tiếng hoan du lúc cao lúc thấp theo động tác ra vào của mình, bồng bềnh du dương trong màn đêm.

Tiếng nước chảy róc rách rồi dâng trào lên.

Thân thể Cẩm Nhan cong lên, nghênh đón sự giao hợp giữa hai người.

Thanh Nhược thở hổn hển, tim đập thình thịch, nhìn Cẩm Nhan mở mắt ra, một đôi mắt long lanh nước liền xuất hiện trước mắt mình.

Cẩm Nhan hướng Thanh Nhược nở nụ cười, khóe mắt tràn đầy mị sắc, liếc Thanh Nhược, nhẹ nhàng hỏi: "Nhược nhi, còn muốn nữa không?"

Tay của Thanh Nhược vẫn chưa rút ra, nghe vậy không khỏi cả người run rẩy. Người dưới thân bỗng nhiên híp mắt phát ra một tiếng "Ưm" thoải mái. Âm cuối kéo dài, khiến cho trái tim Thanh Nhược rối loạn.

Hai tay Cẩm Nhan ôm lấy Thanh Nhược, nhẹ nhàng liếm liếm môi của nàng.

"Nhược nhi. Hãy để ta cảm nhận được ngươi yêu ta."

Thanh Nhược nhẹ nhàng ừ một tiếng, vành tai đỏ lên.

Một khắc kia, nàng chỉ cảm thấy nữ tử dưới thân này giống như yêu tinh, xinh đẹp, mê người, không thể nào chống lại. Thân thể mềm mại như xà cuốn lấy mình, đem ngón tay của mình nuốt vào, môi lưỡi thật chặt hút lấy mình.

Mà những hình ảnh kinh diễm trong giây phút này có lẽ chỉ có mình mới có thể nhìn thấy.