Thẩm Vân ngồi trong Thiên điện, vẻ mặt không khỏi có chút nóng nảy, nhưng cũng đành nhẫn nại chờ đợi. Thanh Thành ngồi bên cạnh Thẩm Vân, im lặng không lên tiếng.

Thời gian một chung trà trôi qua, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Cẩm Nhan vừa đẩy cửa bước vào, Thẩm Vân liền vội vàng đứng lên chuẩn bị hành lễ.

Cẩm Nhan vịn Thẩm Vân, khách khí nói: "Thanh phu nhân không cần đa lễ."

"Tạ công chúa." Thẩm Vân đứng thẳng người, được Cẩm Nhan đở ngồi xuống lại lần nữa.

Cẩm Nhan cũng tìm một chỗ bên cạnh ngồi xuống, vì Thẩm Vân châm một chén trà, cất tiếng nói đầu tiên: "Thanh phu nhân mời uống trà. Hoàng thượng còn có sự vụ phải xử lý, để cho Cẩm Nhan tới đây chiêu đãi trước. Không biết người trăm công nghìn việc như Thanh phu nhân dành chút thời gian tới đây là vì chuyện gì?"

Thẩm Vân nhận lấy chén trà Cẩm Nhan đưa qua, Đại Hồng Bào* thượng hạng tỏa ra mùi thơm ngát, thoáng trấn an lòng của Thẩm Vân. Bà suy nghĩ một chút tìm từ, mới nói: "Tới nơi này làm phiền hoàng thượng và công chúa, ta thật sự rất xin lỗi. Chỉ là, ta nghe nói tiểu chất Liên Thành phạm chút tội, bị giam vào thiên lao. Không biết là chuyện gì?"

[Đại Hồng Bào: là loại trà của Trung Quốc, có mức giá đắt hơn vàng 30 lần, được xem là một trong những loại trà đắt nhất thế giới.]

"Cũng không có chuyện gì lớn." Cẩm Nhan trấn an hướng Thẩm Vân nở nụ cười, ngữ khí ôn hòa nói: "Chỉ vì chuyện ở sân săn bắn xúc phạm đến long uy. Có điều hiện giờ Hứa Lệnh Văn đã sợ tội bỏ trốn, chỉ còn lại một mình Thẩm Liên Thành để tiến hành tra hỏi thôi. Đợi sự kiện kết thúc, ta tự sẽ thả hắn ra."

Thẩm Vân hơi nhíu mày, thấy Cẩm Nhan nói qua loa vòng vo như vậy, chỉ đành phải nói: "Tiểu chất không hiểu chuyện, mong rằng công chúa tha thứ. Có điều, chuyện này...có tra được gì không?" Dừng một chút, ngượng ngùng mỉm cười, "Nói ra để cho công chúa chê cười, từ nhỏ Liên Thành đã khiêm tốn lễ độ, không ngờ bây giờ lại vì chuyện như vậy mà bị giam vào ngục, trái lại là do những người làm trưởng bối như chúng ta đây dạy dỗ không tốt."

Cẩm Nhan tất nhiên nghe ra ý đảm bảo trong lời nói của Thẩm Vân, nhưng chỉ giả vờ như không biết, nói: "Thanh phu nhân đừng nói vậy. Yên tâm đi, hoàng thượng đã ra lệnh truy nã Hứa Lệnh Văn. Hơn nữa, trước khi đi, Hứa Lệnh Văn lại muốn mưu hại lệnh chất, ngược lại cũng biểu thị là Thẩm Liên Thành không liên quan đến chuyện này. Chỉ là, chúng ta vẫn còn nghi hoặc với nguyên nhân này, đáng tiếc Thẩm Liên Thành lại không chịu nói gì, nên mới bị giam vào ngục. Nếu quả thật không liên quan đến hắn, ta đáp ứng Thanh phu nhân, nhất định tự mình phái người đưa về Thanh phủ, như thế nào?"

Thẩm Vân nghe Cẩm Nhan nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.

Tầm mắt Cẩm Nhan rơi vào trên người Thanh Thành, nói: "Thanh Thành, ngươi đưa lệnh tôn trở về trước đi. Thời tiết chuyển lạnh, cần phải chăm sóc tốt cho Thanh phu nhân." Nói xong, nàng lại hướng Thẩm Vân nói: "Thanh phu nhân yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý thật tốt, trong vòng bảy ngày sẽ cho kết quả, nếu như Thẩm Liên Thành vô tội, ta liền thả hắn về."

Thẩm Vân cảm kích mỉm cười, gật đầu nói: "Nếu như thế, ta cũng không quấy rầy nữa." Bà dừng một chút, vẫn là hỏi: "Không biết Nhược nhi có khỏe không?"

Thần sắc Cẩm Nhan vẫn bình tĩnh, gật đầu một cái: "Hết thảy đều tốt."

"Vậy ta đây cũng yên tâm. Công chúa, còn hơn nửa tháng nữa là đến sinh nhật của Nhược nhi, không biết đến lúc đó có thể cho phép nàng về nhà mấy ngày hay không?"

Ánh mắt Cẩm Nhan thoáng qua một chút do dự, Thẩm Vân nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng cuối cùng Cẩm Nhan vẫn gật đầu nói: "Dĩ nhiên rồi. Đến lúc đó ta sẽ đưa một phần lễ vật qua cho nàng."

"Vậy liền cám ơn công chúa. Thời gian cũng không còn sớm, ta đi về trước. Công chúa không cần tiễn." Thẩm Vân khom lưng cúi chào, rồi cùng Thanh Thành cáo từ rời đi.

Cẩm Nhan đứng ở Thiên điện, nâng lên chén trà đã hơi nguội lạnh, nhẹ nhàng nhấp một miếng.

Nước trà vào miệng, lướt xuống sưởi ấm lá phổi, mùi thơm thoang thoảng tan ra giữa răng môi.

Cẩm Nhan rũ mắt xuống, khẽ thở dài, rồi mới đứng lên, phủi phủi y phục, sau đó đẩy cửa bước ra.

Tử Lôi đang canh giữ ngoài cửa, thấy Cẩm Nhan đi ra, liền bước theo.

Đôi mắt Cẩm Nhan có nét mệt mỏi, nhưng thân thể vẫn thẳng tắp như tùng, nhàn nhạt nói: "Tìm được Nhược nhi chưa?"

"Bẩm công chúa, tìm được rồi. Có điều..." Tử Lôi cẩn thận liếc Cẩm Nhan một cái, nói: "Nghe nói...có gì đó không ổn."

Cẩm Nhan nghe vậy nhíu mi, bước nhanh hơn.

Điện Vân Phượng.

Thanh Nhược ngồi trước một bàn đầy thức ăn nóng hổi, rũ mắt không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không động thủ.

Y phục màu xanh dính bụi đất, trong vạt áo cũng bị lá cây mắc vào. Cả người có vẻ hơi chật vật. Còn gương mặt đáng yêu kia thì lại có vẻ âm u đầy tử khí.

Nếu là có người nhìn thấy đôi mắt Thanh Nhược lúc này, sẽ phát hiện cặp mắt đen láy kia như một cái đầm sâu nhìn không thấy điểm đáy, viền mắt ửng hồng, nhưng lại khô khốc đến mức không có nước mắt.

Bạch Phong đứng bên cạnh Thanh Nhược, tay chân luống cuống. Nàng thử hết mọi cách, đối phương lại vẫn tựa như mất hồn, không thèm để ý tới nàng, dường như...đang đắm chìm trong thế giới của mình.

Lúc Thanh Nhược được phát hiện, nàng đang vùi trong bụi cỏ. Khi một cung nữ đi đến đở nàng, lại phát hiện không thể đở nàng đứng lên được. Đành phải gọi thêm một cung nữ có sức mạnh hơn, hai người đồng thời đở lấy cánh tay của nàng, đối phương mới chậm rãi đứng thẳng chân lên.

Trên mặt thoáng hiện lên vẻ đau đớn nhưng lại biến mất rất nhanh.

Ngồi xổm quá lâu, nên khi cử động, đầu gối đau đớn như bị kim đâm, nàng run rẩy không cách nào chống đở thân thể của mình, chỉ có thể đem sức nặng cơ thể hoàn toàn phó thác cho hai cung nữ.

Nàng gần như đã quên mất bản thân đã ngồi ở đó bao lâu. Chỉ là, tâm tư vẫn phiêu dạt bên ngoài, nhớ lại tất cả những cảnh tượng khi nãy, nhưng nước mắt lại giống bị nghẹn lại, không cách nào rơi xuống, cho đến đem thân thể dồn nén thành một quả cầu lớn căng phồng, bên trong đều là bi thương và khổ sở.

Một bên là người yên. Một bên là người thân. Nàng không hiểu vì sao lại bắt nàng phải lựa chọn? Con đường này đã quá gian nan, vì sao trên đường lại còn có máu tanh nặng nề như vậy, không được an bình.

Nàng cũng không hoài nghi tình yêu của Cẩm Nhan. Chỉ là...cho dù là tình cảm có vững chắc như thế nào đi nữa, cũng vẫn không thể ngăn được sự đố kỵ. Nàng không biết tại sao Cẩm Nhan vẫn cứ mãi dây dưa với Thất Chức. Rõ ràng lần trước vừa đáp ứng mình, cố gắng không gặp nàng. Vậy mà vừa rồi, trong lúc nàng còn đang khổ sở đến sắp phát điên lên kia, vì sao còn để cho nàng bắt gặp cảnh tượng như vậy? Mà người đó, làm sao lại có thể ôn hòa cùng Thất Chức nói chuyện, trong lời nói đều biểu lộ sự ân cần, để mặc cho mình khóc ở bên ngoài?

Trái tim một lần lại một lần quặn đau. Mặc dù nàng nói với người ta "Tử phi ngư, an tri ngư chi nhạc" nhưng đồng thời, lại không thể không thừa nhận người nọ mang đến cho mình sự thống khổ. Nàng trầm mặc. Nàng giấu diếm. Tất cả đều giống như một cái gai sắc nhọn, ghim vào trái tim mình, nhỏ bé, nhưng lại đau đớn, vậy mà lại không có cách nào rút ra, chỉ có thể nhìn nó càng ngày càng đâm sâu hơn.

[Tử phi ngư, an tri ngư chi nhạc: người không phải là cá thì làm sao biết niểm vui của cá.]

Bỗng bên tai truyền tới một loạt tiếng bước chân. Từ xa, mùi thơm quen thuộc bay vào mũi. Không biết sao trong lòng liền dâng lên nỗi chua xót, gần như muốn xông phá sự giam cầm.

Thế mà không đợi Thanh Nhược rơi lệ, một giọng nói khác lại truyền tới, cuối cùng đánh nát phòng bị của nàng.

Vẫn là giọng điệu mềm mại của vùng Giang Nam. Giọng nói của nữ tử ngoài cửa nhẹ đến mức có chút nghe không rõ, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được hai chữ "Cẩm Nhan".

Sự trầm mặc ngắn ngủi trôi qua, một giọng nói khác cũng lên tiếng, giọng nói đã bị ép thấp, nhưng Thanh Nhược vẫn nghe rõ ràng: "Ừm. Ta biết. Nếu ngươi đã đích thân đến đây, thì thuận tiện đi lấy thuốc thôi."

Nói xong, tiếng bước chân dần dần đi xa.

Nửa nén hương sau. Cửa bị mở ra. Cẩm Nhan cất bước đi vào.

Vừa vào cửa, Cẩm Nhan liền nhạy cảm cảm giác được cả người Thanh Nhược tản ra hơi thở tuyệt vọng, nàng có chút ngơ ngẩn, liền đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói: "Sao vậy? Món ăn không hợp khẩu vị sao?"

Im lặng trầm mặc.

Cẩm Nhan hơi nhíu máy, đang định mở miệng, Thanh Nhược bỗng cất tiếng nói.

Giọng nói khàn khàn, có chút mơ hồ. Nàng nói: "Cẩm Nhan. Chúng ta nói chuyện một chút."

Sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn về Cẩm Nhan.

Đôi mắt hai màu trắng đen rõ ràng trước kia, giờ phút này nổi lên tia máu, sắc mặt càng là trắng xanh, chỉ có đôi môi là đỏ tươi khác thường, xem ra là sau khi bị rách da rồi bị ngấm máu.

Cẩm Nhan nhìn Thanh Nhược như vậy, trong lòng có chút hốt hoảng.

Sự đơn thuần đã bị thống khổ thay thế, nhưng ánh mắt quyết tuyệt lại càng khiến người ta run sợ.

Cẩm Nhan nhíu mi, trầm mặc, mới nói: "Được."

"Ta hỏi ngươi một vài vấn đề. Không được...gạt ta."

Cẩm Nhan mím môi, gật đầu nói: "Được."

"Ngươi tin ta sao?"

"Ừm."

"Vì sao ngươi phải đối với...đối với Thẩm Liên Thành nghiêm hình bức cung?"

"Có thể hắn có liên quan đến sự kiện ở sân săn bắn kia. Dù sao hắn là người được lợi."

"Có thể? Vậy là còn chưa xác định sao?"

Dừng một chút, Cẩm Nhan gật đầu một cái, sắc mặt có chút trầm trọng.

"Ngươi tính lừa gạt ta tới khi nào?"

Trầm mặc trong chốc lát.

"Không biết." Cẩm Nhan nhẹ nhàng nói.

"Nếu ta không biết, ngươi liền dự tính gạt ta suốt đời sao?" Trong mắt Thanh Nhược thoáng qua một tia khổ đau.

"Có lẽ." Cẩm Nhan nghiêm túc nhìn Thanh Nhược nói.

Thanh Nhược cười khổ một tiếng, hỏi tiếp: "Nếu Thẩm Liên Thành không cầu hôn ta ở sân săn bắn...ngươi có tra hỏi hắn như tra hỏi một phạm nhân như vậy không?"

Cẩm Nhan khẽ nhắm mắt lại, trong miệng phát ra hai chữ: "Sẽ không."

Thanh Nhược siết chặt lòng bàn tay, cố gắng kềm chế thân thể đang run rẩy, để cho giọng nói của mình giữ vững ổn định, tiếp tục hỏi.

"Vậy ngươi cùng Thất Chức là quan hệ như thế nào?"

Cẩm Nhan cau mày, ngẫm nghĩ một lát, sau đó lắc lắc đầu nói: "Khó mà nói. Nhưng ngươi hãy tin tưởng ta, ta và nàng không phải là loại quan hệ như ngươi nghĩ. Chỉ là có chút chuyện ta còn không thể nói."

"Lại là không thể nói sao?" Nụ cười khổ trên môi Thanh Nhược càng lớn hơn, giọng nói mệt mỏi: "Cái này cũng không thể, cái kia cũng không thể, ngươi không mệt mỏi sao?" Dừng một chút, nàng nói: "Ngươi không mệt, nhưng ta mệt."

"Nhược nhi..." Cẩm Nhan nhìn Thanh Nhược, đưa tay đè lại bàn tay đang đặt trên bàn của nàng.

Thanh Nhược kinh ngạc nhìn chằm chằm tay Cẩm Nhan phủ lên mu bàn tay của mình, lẩm bẩm lặp lại: "Ta mệt mỏi, Cẩm Nhan. Ngươi từng nói, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhưng ngươi luôn là người gánh hết mọi chuyện, để cho ta phải suy đoán, để cho ta phải suy nghĩ. Ta nhìn không hiểu. Ta vẫn luôn cố gắng muốn làm được tốt hơn, để có thể cùng ngươi đứng chung một chỗ. Ta tức giận. Ta khổ sở. Ngươi cũng biết. Nhưng cho dù ngươi biết, nhưng vẫn là cứ tự mình bước đi. Ngươi đi quá nhanh, ta đã sắp theo không kịp...ta biết ta không thông minh, từ nhỏ đã biết, ta vĩnh viễn cũng không thể nào trở thành niềm kiêu hãnh của cha mẹ. Ta cũng đã tận lực. Tựa như với ngươi vậy, có lẽ ta làm chưa đủ tốt, nhưng cũng đã cố hết sức đi theo bước chân của ngươi. Nhưng ta lại phát hiện, tất cả chỉ là phí công." Tay Thanh Nhược không ngừng run rẩy dưới lòng bàn tay của Cẩm Nhan, dẫn đến lời nói cũng có run rẩy: "Ta chỉ là một nữ tử bình thường, mặc dù phụ thân của ta, ca ca của ta lợi hại như thế nào, nhưng những chuyện đó không liên quan đến ta. Ta không sợ gian khổ, ta chỉ là hy vọng có thể đạt được một hạnh phúc bình yên. Ngươi cho ta, ta cũng nhìn thấy. Nhưng là, ngươi có thật hiểu thứ ta quan tâm chính là cái gì hay không?"

Cẩm Nhan trầm mặc, ôm Thanh Nhược vào lòng.

"Thật xin lỗi."

"Ta không cần ngươi nói xin lỗi." Nước mắt Thanh Nhược rất nhanh liền thấm ướt vạt áo Cẩm Nhan, "Cho tới bây giờ ngươi đều không nói cho ta biết cảm thụ của ngươi, ý nghĩ của ngươi. Có lúc, ta cảm thấy ngươi dường như lúc nào cũng có thể biến mất, khiến cho người ta không thể nắm bắt. Ngươi xông pha nhưng lại đặt áp lực lên người ta, không trải qua sự đồng ý của ta liền tự tiện đứng cản trước người ta. Nhưng ngươi có biết, nếu như mất đi ngươi, những thống khổ kia có phải do ta một mình gánh chịu hay không? Ta hoảng sợ, sống trong một thế giới mờ mịt, đoán không ra tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, có phải chỉ cần chớp mắt một cái thế giới sẽ sụp đổ hay không? Có phải ta chỉ có thể bị đặt ở phía sau đại cục hay không, tuy ngươi giả chết, cũng nhất định phải đem ta kéo vào vực sâu, chịu đựng những cảnh địa ngục trần gian kia, rồi lại đột nhiên xuất hiện, nói cho ta biết hết thảy đều vẫn còn đó." Thanh Nhược khóc nức nở, lắc đầu một cái, lời nói nghẹn ngào: "Trái tim này chết đi rồi sống lại, trải qua sự kích động hết lần này đến lần khác. Ta có thể tha thứ cho ngươi tất cả. Ngươi bày mưu hại Thải Ninh tỷ tỷ, tuy ngoài mặt, ta giận ngươi, trong lòng áy náy nhưng đồng thời lại không nhịn được nhớ tới ngươi, chỉ cần ngươi mỉm cười, ta liền có thể tha thứ tất cả sự tàn khốc kia, sự sống chết cùng máu tươi. Trong mưu kế của ngươi có rất nhiều người vô tội phải chết, tuy ta cũng cảm thấy áy náy, nhưng lại suy nghĩ chỉ cần ngươi vẫn còn sống là được rồi. Có lúc, ta không khỏi hoài nghi chính mình, có phải bản thân đã trở nên lãnh khốc hay không, biến thành loại người trừ tình yêu ra thì có thể đem những người khác vứt bỏ không cần để ý tới."

Hai tay của Cẩm Nhan ôm càng chặt hơn, mặc chonước mắt lạnh như băng kia truyền tới đáy lòng.