Cách kỳ thi đại học còn 69 ngày.

Hứa Miễn phát hiện bạn cùng bàn của mình dạo gần đây thay đổi rất nhiều.

Hứa Miễn quen biết Quý Trăn từ nhỏ, Quý Trăn của trước đây là thiếu gia được người người nâng niu, lại đẹp trai, miệng lưỡi ngọt sớt khiến ai nấy đều u mê, tất cả bé gái trong khi đều tranh nhau cùng anh đóng vai gia đình. Lên tiểu học, dáng vẻ trông càng cao lớn hơn, lên cấp 2 càng thích chơi giữa đám đông hơn, đối xử với người khác luôn ôn hoà nhưng sẽ không khiến họ nảy sinh hiểu lầm. Không ít người liên tục thầm định cho danh hiệu giáo thảo cho Quý Trăn.

Nhưng rồi đến năm 1 của cấp 3, biến cố thình lình xảy tới dường như đập nát sự kiêu ngạo và tuỳ ý của Quý Trăn trong một đêm, chỉ trong một đêm, thiếu niên tự do tự tại đó đã bị cuộc sống này bẻ gãy. Dần dần, Quý Trăn trở nên ít cười, anh đã từng rất thích cười, luôn luôn cười đến mức người khác phải ngượng ngùng, khiến người khác cảm thấy họ có thể trở thành bạn của anh. Nhưng sau này rồi, Quý Trăn đã trở nên xa cách với người khác.

Đôi khi Hứa Miễn cũng sẽ tưởng niệm Quý Trăn của ngày xưa, nhưng cậu biết rằng Quý Trăn đó không về được nữa rồi.

Nhưng hiện tại Quý Trăn lại thường xuyên cho Hứa Miễn một loại ảo giác, đó là “Thiếu gia một thời đã trở lại”.

Hơn nữa cậu còn phát hiện, Quý Trăn bắt đầu thường xuyên nói chuyện phiếm với người khác, còn chơi điện thoại.

Mọi dấu hiệu đều hướng về một đáp án duy nhất:

“Đậu má, Quý Trăn!” Trong giờ giải lao Hứa Miễn lại nhìn thấy Quý Trăn nhắn tin, nhịn không nổi: “Cậu yêu cmnr đúng không!”

Nói xong còn chúi đầu xem rốt cục là Quý Trăn nhắn tin cho ai.

Quý Trăn một tay đánh chữ, một tay ấn đầu cậu trở về, ngữ khí không kiên nhẫn: “Đừng chắn tầm mắt tôi.”

“Đậu phộng.” Nhìn thấy rõ chú thích của Quý Trăn, Hứa Miễn kinh ngạc: “Nhà văn nhỏ”? Đây là chú thích gì thế? Ở trường mình à? Đậu!” Hứa Miễn phát điên: “Cậu ta là ai? Các người có quan hệ đó từ khi nào mà không thèm nói cho tôi! Lần trước cậu chuồn ra ngoài uống trà sữa, là đi một mình, hay là đi cùng cậu ta?”

Quý Trăn gật đầu.

Hứa Miễn che ngực, vẻ mặt không thể tin tưởng: “Đúng là người trong trường mình à? Ai thế?”

“Đậu má!” Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Hứa Miễn kêu lên: “Đệch con mẹ, không phải là Dư Tình chứ? “Nhà văn nhỏ”, không phải trước đây mọi người đều gọi cậu ta như thế à?”

Đến lúc ăn cơm trưa Hứa Miễn còn mải suy nghĩ về chuyện này: “Ầy không đúng, Lạc Dương, cậu nói xem anh Quý yêu đương lúc nào vậy? Tôi còn không biết?Cậu có biết chuyện không?”

Chí ít thì Quý Trăn đang bị gọi vào văn phòng để chữa bài thi nên không có ở đây, Hứa Miễn mới kiêu ngạo mà tám chuyện với Lạc Dương.

Hứa Miễn nhớ đến giờ nghỉ giải lao hôm nay, nói lại cho Lạc Dương nghe một lần, xong rồi còn cảm thán: “Chuyện lớn đây!”

Lạc Dương ngậm quýt đường bình luận: “Sắp thi đại học rồi, tình yêu này đến không đúng lúc gì cả.”

“Nhưng mà chuyện cụ thể là sao vậy? Chú thích là “Nhà văn nhỏ”.” Hứa Miễn chậc lưỡi: “Ngoài Dư Tình thì còn ai đâu?”

Lạc Dương nhún nhún vai: “Tôi cũng không biết, chắc là cậu ấy đó.”

Hai người cơm nước xong thì trả khay cơm, trên đường về phòng học đột nhiên Hứa Miễn đánh vòng lệch khỏi quỹ đạo, thuần thục kéo Lạc Dương đến một góc: “Cậu không biết, tôi không biết, vậy chúng ta đi hỏi người biết chuyện.” Sau đó lôi điện thoại ra.

“Đậu má.” Lạc Dương thấy Hứa Miễn bỗng dưng lấy vật cấm trong nội quy của trường ra, hơi bị doạ sợ vội vàng giúp cậu ta yểm trợ: “Làm gì vậy? Cậu muốn hỏi ai?”

“Hỏi diễn đàn!” Hứa Miễn mở diễn đàn ra, refresh trang chủ, rất nhanh chóng phát hiện có một bài đăng phổ biến trên trang chủ: Tốc báo! Lâu thảo và thẳng nam trảm ở bên nhau!

“Đậu, kích thích nhỉ.” Hứa Miễn vừa mở bài đăng vừa phân tích: “Má nó, hoá ra đối tượng nói chuyện phiếm của Quý Trăn mấy hôm nay đều là Dư Tình, được lắm, đậu má, nhà văn nhỏ đúng là rất được ha, không hổ là thẳng nam trảm.”

Lạc Dương cũng bị gợi lên hứng thú: “Tôi xem với, tôi xem với.”

Bài đăng viết về toàn bộ quá trình “hẹn hò” của Quý Trăn và Dư Tình ở tiệm trà sữa trước cổng trường, Lạc Dương và Hứa Miễn xem đến say xưa, Lạc Dương tấm tắc: “Trông y như thật.”

Chỉ là càng đến gần cuối bài đăng thì càng méo mó, bắt đầu xuất hiện một ít bình luận kỳ lạ, Hứa Miễn không thể hình dung nổi: “Gì? Dư Tình xé bài thi trong trường thi á?”

Lạc Dương cũng ngạc nhiên nói: “Chuyện này có thật à, lúc trước Lưu Nhiễm Lam nói tôi còn tưởng cô ấy nói đùa.”

Chỉ thấy trong bài càng lúc càng có nhiều bạn học cùng khoa khoa học xã hội đứng ra nói, Dư Tình xé bài thi trong trường thi gây nhiễn loạn nghiêm trọng đến trật tự của trường thi số 1, nếu không có cậu ta, không có chuyện đó xảy ra thì điểm trung bình của khoa khoa học xã hội trường Trung học số 1 còn cao hơn nhiều.

Còn có không ít kẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ: “Trước đây là người đẹp cỡ nào, giờ lại biến thành kẻ tâm thần, ha ha.”

Hứa Miễn bĩu môi: “Những người này thật ghê tởm.”

Lạc Dương gật gật đầu, thầm biểu đạt đồng ý.

Thấy phía sau bài đăng này đã biến thành cuộc tấn công cá nhân sáng loáng, Hứa Miễn tiện tay bấm báo cáo, sau đó không hề quan tâm nữa mà chuẩn bị rời khỏi diễn đàn.

Rời khỏi bài đăng quay lại trang chủ, đột nhiên lại phát hiện một bài đăng mới:

Dư Tình nổi điên ở cổng trường! Ghi chép lại toàn bộ quá trình!

Dư Tình hôm nay cũng không biết bản thân làm sao, chỉ là vừa rời giường đã thấy ngoài trời sương mù mênh mông, trong lòng đột nhiên rất khó chịu, bầu trời như bị giăng lưới, mà cậu cũng bị giăng lưới tương tự.

Chịu đựng một ngày trời ở trường học, buổi chiều cậu xin thầy cho nghỉ, cầm giấy phép xin nghỉ chuẩn bị về nhà.

Cậu không đem theo cặp sách, vì cậu không muốn thế.

Sau khi quét mặt ra khỏi cổng trường xong, cậu xem bản thân mình đã thoát ly khỏi phạm vi theo dõi, liền lấy điện thoại chuẩn bị gọi xe về nhà.

Nhưng vừa mở khoá điện thoại, wechat liền thông báo có tin nhắn, cậu vào xem thì phát hiện là chủ nhiệm lớp gửi tin nhắn cho mình, bảo cậu trên đường chú ý an toàn, Dư Tình không trả lời rồi quay lại giao diện nhật ký thì phát hiện có một người xin thêm bạn bè, cậu không nghĩ nhiều liền bấm vào xem, chuẩn bị mặc kệ là ai đều từ chối.

Kết quả là cậu nhìn thấy avatar đẫm máu có hơi đáng sợ của đối phương, còn ghi chú trong mục thêm bạn bè còn nói: Bệnh tâm thần, lăn xa chút đi!

Dư Tình bị doạ sợ, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Bình tĩnh, bình tĩnh. Cậu nói với bản thân, không được tức giận, không được uể oải, không được sợ hãi, chỉ là mấy trò đùa dai tép riu thôi…

Rồi đột nhiên cậu ném điện thoại về phía trước, trước cổng trường là một con đường cái, nhưng Dư Tình nào biết nhiều như thế. Cậu chỉ biết, mình muốn thoát khỏi đây, muốn chạy trốn đi…

Không cần lo lắng, không cần nghe, sẽ không phải nhớ đến những chuyện này.

Trong đầu cậu hoàn toàn hỗn loạn, một bên là chuyện cũ vụn vặt, bên còn lại là tin nhắn uy hiếp không thể hiểu được. Quá khứ và hiện thực cùng lúc xé rách cậu, mà cậu lại mắc kẹt giữa hai bên. Bất tri bất giác cậu đã quỳ gối xuống mặt đất, thậm chí có thể nói là quỳ rạp trên mặt đất, đầu cậu chạm đất, đôi tay nắm thành nắm đấm, cả người không ngừng phát run, cậu run rẩy. Cậu không biết biểu cảm của mình dữ tợn như thế nào, cậu cũng không biết tư thế của mình mất thể diện đến nhường nào, cũng không biết cả người đang run rẩy đến bao nhiêu mà dùng trán đập xuống mặt đất không biết bao nhiêu người đã dẫm qua. Cậu cũng không biết đã có bao nhiêu người vì hiếu kỳ mà lại gần đây, mà không có người nào dám tiến về phía trước. Cậu chỉ biết cậu muốn thoát khỏi hình ảnh đó, cậu muốn thoát khỏi thế giới này, cậu muốn thoát khỏi chính mình, cậu muốn chết.

Thật sự muốn chết, rất muốn chết đi. Tại sao tôi lại như thế này, tại sao tất cả mọi người đều ghét tôi. Tôi còn phải làm thế nào nữa, tôi phải làm thế nào mới có tư cách, mới có đủ tư cách sống trên thế gian này.

Tại sao mọi người đều không thích tôi, tại sao? Tôi đã làm gì sai sao, tôi lấy lòng mọi người còn chưa đủ sao?

Cậu không ngừng đập đầu xuống đất, cổ họng phát ra tiếng gào rống, mang theo tiếng khóc nho nhỏ.

Tại sao lại như vậy.

Thật là khó chịu.

Trong lúc hoảng hốt dường như cậu đã trở về gian nhà cháy kia, cha cậu nằm trong ngọn lửa đó, trên tay cầm hai tấm ảnh cũ đã ố vàng, biểu cảm dịu dàng và bình tĩnh chưa từng có, đôi mắt kia giống như đã được cơn mưa rửa sạch sẽ, cứ thế nhìn chính mình.

Mà bản thân cậu nhìn ông vô cùng rõ ràng, bao gồm cả ảnh chụp trên tay ông, là một người đàn ông mà cậu không quen biết, cậu còn thấy được cảm xúc trong ánh mắt cha mình vô cùng phức tạp, là dịu dàng mang theo bi thương.

Một cơn gió thổi quét qua, chỉ một thoáng ngọn lửa đã biến mất, ngay sau đó bầu trời nổi mưa phùn rả rích.

Trước mặt cậu là một căn biệt thự, mẹ cậu quỳ gối trước cổng lớn, không ngừng nói với ông lão đứng trước mặt bà. Mà cậu đứng cách đó chục mét có hơn, toàn thân dường như bị khống chế, gì cũng không làm được, nói cũng không nên lời.

“Cha ơi.” Tựa như là mẹ cậu đang khóc: “Dư Tình không làm gì sai cả… nó chỉ là một đứa bé.”

“Cẩu Khâm… lúc con sinh nó ra sao không nghĩ đến ngày hôm nay? Cút ra khỏi cái nhà này cho ta!”

Mùa xuân tới, cậu bé Dư Tình ngồi trong hoa viên chơi.

Bạn nhỏ nhà cách vách tò mò đi tới, đứng trước mặt cậu, trợn to mắt nhìn cậu, trong đôi mắt ngây thơ tràn đầy kinh ngạc: “Oà, hoá ra bạn không phải là quỷ.”

“Không phải, mình là người.”

“Nhưng mà cha bạn cứ đến nửa đêm là khóc, thật doạ người, mẹ mình nói là quỷ quậy phá.”

Dư Tình nghiêm túc lắc lắc đầu: “Không phải, mẹ mình nói, cha mình chỉ đang ốm thôi.”

“Oà.” Đứa nhỏ ngạc nhiên hô lên: “Vậy bạn thì sao, bạn cũng sẽ ốm à?”

Dư Tình nhỏ bé liền ngồi một mình trong hoa viên nghĩ về chuyện này.

Cha mình ốm rồi, mình cũng sẽ ốm sao? Cha mình thường xuyên khóc vào lúc nửa đêm, nếu mình ốm, cũng khóc vào nửa đêm sao?

Dư Tình bé nhỏ liền tự mình tưởng tượng, nghĩ đến mức buồn ngủ, liền ngủ gật trong hoa viên đầu mùa hạ.

Trong lúc hoảng hốt cậu nghe được tiếng dì hàng xóm phá cửa, còn có tiếng mẹ mình bất lực xin lỗi và khóc thút thít.

Cậu mở to mắt, phát hiện không biết từ khi nào bản thân mình đã về tới trong nhà, trong nhà vô cùng hỗn loạn, mà cha cậu trốn trong một góc ôm đầu, run bần bật. Mẹ mình bất lực quỳ ngồi ở cửa, lệ rơi đầy mặt.

Đứng ở trong đám hỗn độn, trong tâm cậu như có một cái miệng, gió bắc triền miên như con dao nhỏ khoét cái miệng kia càng lúc càng lớn. Trong nháy mắt thôi, cậu cảm thấy hết thảy đều là sự hoang đường của cuộc sống này. Cậu bị mất phương hướng trong chính cuộc sống hoang dã này.

Rồi từ từ, cậu cảm giác bản thân về lại từ trong bụng mẹ, được sự ấm áp bao bọc lấy toàn cơ thể.

Sau đó cậu tựa như là nghe được giọng nói của cha, có chút nghẹn ngào và tràn ngập tình yêu, hỏi cậu: “Tiểu Tình, con có nguyện ý ra ngoài không? Có nguyện ý cùng cha nhìn ngắm thế giới này không?”

Dư Tình mệt mỏi lắc đầu.