Cách kỳ thi đại học còn 90 ngày.

Quý Trăn lén lút trèo tường từ cổng sau vào trường học, vì anh đến muộn. Cùng lúc đó anh không ngừng nhắn tin cho Lạc Dương, nói cậu ta chặn giáo viên lại.

Đáng tiếc có trăm phòng ngàn phòng vẫn cứ bại vì vận khí, trên đường Quý Trăn chạy như điên đến phòng học lại chạm mặt thầy Tôn Tốc, thầy đang đỡ mắt kính nhìn ngắm cây xanh trong trường học, đột nhiên bị đụng phải, lực mạnh suýt chút nữa đẩy ngã ông. Nhưng người nọ phản ứng rất nhanh, lập tức đỡ ông tránh khỏi té ngã.

“Ai da, học sinh ngày nay…” Tôn Tốc chưa kịp hoàn hồn, vừa kêu la thì đột nhiên phát hiện là Quý Trăn.

Vì vậy thầy Tôn Tốc như mèo vờn chuột, xách anh lên văn phòng cho đứng cùng một hàng dài học sinh hư hỏng hay đến muộn.

Quý Trăn trước giờ chưa từng mất mặt như thế, trên đường đi vẫn luôn năn nỉ: “Thầy ơi, em không muốn đứng chung với họ đâu.”

Tôn Tốc chắp tay sau lưng: “Vì sao?”

Quý Trăn nói: “Dù có muộn cũng phải phân loại ra chứ, giống như em này, đến trễ nhưng vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện.”

“Còn tự đắc à.” Tôn Tốc đảo mắt một vòng: “Vậy thì cùng thầy đến văn phòng đọc ngữ văn đi.”

Thế nên hiện tại Quý Trăn đang đứng trong văn phòng bộ môn ngữ văn, phía trong có hai ba giáo viên ngữ văn, gần thi đại học rồi nên họ đều rất bận bịu, không rảnh mà chú ý đến học sinh lớp 1 bị phạt vì đi học muộn, ai có việc người nấy.

Tôn Tốc chỉ vào tường: “Đi, đứng qua bên kia, bắt đầu đọc.” Nói xong thì chắp tay sau lưng đi đến phòng học kiểm tra tình hình đọc sách buổi sớm.

Quý Trăn nhìn cuốn sách trong tay, “Ly Tao” quá khó đọc, chắc chắn không thể nhớ nổi; “Tỳ Bà Hành” quá dài, không muốn nhớ, “Luận Ngữ” quá rời rạc, dễ nhầm lẫn… Anh cứ chọn lựa mãi, nói một câu cho vuông đó là anh không muốn đọc cũng chẳng muốn nhớ. Quý Trăn dựa vào tường xoa tay, tròng mắt di chuyển khắp nơi, cuối cùng dứt khoát lấy đề vật lý trong sách ra, gấp gọn để vào giữa cuốn sách, bắt đầu xem đề.

“Báo cáo.”

“Vào đi.”

“Thầy ơi, em đến lấy giấy chứng nhận.”

“Ừm, ở bên đó em tự lấy đi.” Giọng nói của thầy có hơi nôn nóng.

Quý Trăn đang chăm chú xem đề, chỉ cảm thấy có người mặc áo sơ mi trắng vừa lướt qua trước mặt mình mang theo một cơn gió lạnh. Anh cảm thấy người này có hơi quen thuộc, sự chú ý bất tri bất giác vơi đi vài phần, sau đó nghe được âm thanh người này nói chuyện với giáo viên.

Nghe được giọng nói quen thuộc, trong nháy mắt anh đã xác định được đây là Dư Tình, vì thế anh đột ngột giương mắt nhìn về phía người nói chuyện, phát hiện ra Dư Tình đang tìm một tờ giấy chứng nhận, chắc là trước đó cậu đã đạt giải thưởng.

Mà Dư Tình tựa như phát hiện ngay được có người đang nhìn mình, cậu hoài nghi nhìn sang phía chủ nhân của đôi mắt tò mò, tầm mắt hai người lơ đãng nhanh chóng quấn quýt trong không khí. Dư Tình thấy được ý cười trong mắt Quý Trăn.

Khoé miệng cậu nhếch lên một chút, nói với giáo viên: “Thầy ơi, em lấy được rồi, cám ơn thầy.”

Quý Trăn híp mắt, nhìn dáng vẻ đệ tử của anh lúc này: mặc áo sơ mi trắng khiến làn da trông càng trắng hơn, mắt ngọc mày ngài, nho nhã lễ độ nói cám ơn với thầy giáo.

Trái tim khẽ động, anh nhìn Dư Tình cầm giấy chứng nhận chuẩn bị đi ra cửa nhưng rõ ràng ánh mắt cậu vẫn còn đặt trên người mình, Quý Trăn cảm thấy tim đập rộn ràng không ngừng, có chút ngứa ngáy.

Nhìn đến khoảng cách giữa mình và Dư Tình ngày càng gần, anh cảm thấy thậm chí mình có thể nhìn rõ được lông tơ trên mặt cậu, đôi mắt ướt át giống hắc diện thạch không biết vô tình hay cố ý mà nhìn anh, giống như móc câu vậy. Quý Trăn đưa cánh tay trái vốn khép bên người hướng ra ngoài.

Khoé miệng Dư Tình cười tươi hơn nữa, tay phải cậu cầm giấy chứng nhận, vươn tay trái ra chạm nhẹ vào bàn tay không thể ngăn cản của Quý Trăn trước mắt rồi nhanh chóng rút ra.

Quý Trăn cảm nhận được Dư Tình chạm vào lòng bàn tay của mình, ngón tay lạnh lẽo như ngọc thạch, vừa ấm nhuận vừa lạnh lẽo, giống như cả người cậu đều tràn đầy mâu thuẫn. Nhẹ nhàng chạm một cái, như một chiếc lông vũ rơi vào lòng bàn tay mình, rồi lại bị chú mèo con liếm nhẹ một cái.

Vì lúc Dư Tình sắp rút tay ra, anh vậy phản xạ có điều kiện đột ngột dùng sức, bắt chặt lấy bàn tay sắp thoát ra của cậu.

Dư Tình bỗng dưng bị bắt lại, có hơi bị doạ sợ, nhanh chóng chớp chớp mắt với anh, dừng bước chân, nghiêng người dùng âm thanh rất nhỏ hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”

Quý Trăn cũng nhỏ giọng trả lời: “Đến muộn.”

Dư Tình cười: “Anh trai đến trễ cũng bị phạt à?”

Nghe Dư Tình gọi anh là anh trai, mặt Quý Trăn hơi ửng đỏ: “Khụ khụ, ừm, ngoài ý muốn thôi.”

Dư Tình nhìn ngó thấy giáo viên chưa phát hiện bọn họ nói chuyện riêng, liền nói: “Anh trai giữa trưa hôm nay muốn uống trà sữa không?”

Ánh mắt Quý Trăn ngay lập tức sáng ngời, thậm chí Dư Tình còn cảm thấy phía sau anh mọc ra thêm một cái đuôi, cong tớn lên: “Được, được.”

Dư Tình: “Tôi đi trước đây, anh trai.”

Mặt Quý Trăn càng đỏ hơn.

Buổi sáng tự học, Tôn Tốc trở lại văn phòng liền nhìn thấy Quý Trăn mặt đỏ như tôm luộc thì cảm động đến lệ rơi đầy mặt: “Quý Trăn đúng là trưởng thành rồi, bây giờ đi học muộn còn biết ngượng ngùng, xem ra hình phạt vẫn sẽ đâm thủng phòng tuyến tâm lý của học sinh, đúng là hữu dụng.”

Chỉ có Quý Trăn biết vì sao mặt mình lại đỏ thế.

Nghe nói giữa trưa ngày hôm đó, đám người thấy Quý Trăn đến chờ ở dưới khoa khoa học xã hội mà bàn tán sôi nổi, ai cũng đoán xem rốt cục là ai nắm được trái tim Quý Trăn, không ít người đến cơm trưa cũng không ăn, cứ thế chờ nữ nhân vật chính từ từ lên đài.

Chỉ là con mẹ nó không ngờ được cuối cùng người lên đài lại là con trai, nhìn kỹ lại, ha, đây không phải là thẳng nam trảm à.

Bởi vậy hot trend trên diễn đàn lại biến thành:

Giáo thảo và thẳng nam trảm ở bên nhau! Không còn mối lo bị thẳng nam trảm cướp bạn trai/ bị giáo thảo cướp bạn gái!

Thật ra hai người chỉ đơn thuần là đi uống một ly trà sữa. Đúng vậy, là một ly, bởi vì Dư Tình quên mang theo điện thoại, tiền trong tài khoản wechat của Quý Trăn lại không đủ, trong lúc đó cũng không mượn của ai được. Thế là đành cắm hai chiếc ống hút rồi cùng uống, thuận tiện cúp một tiết học thế thôi.

Cho nên buổi chiều vào tiết đầu của lớp 1, lúc giáo viên vật lý gọi Quý Trăn lên giúp cô giải đề, Lạc Dương chỉ có nước căng da đầu kêu lên: “Cô ơi, Quý Trăn bị tiêu chảy.”

Giáo viên vật lý là một người phụ nữ trẻ tuổi tính tình táo bạo, nghe vậy thì phi thẳng viên phấn vào đầu Lạc Dương: “Tiết đầu của buổi sáng em cũng nói với tôi như thế! Quý Trăn đâu? Lăn đi đâu rồi?”

Bên phía Dư Tình cũng không khá hơn là bao, giáo viên địa lý vốn không ưa Dư Tình lắm, thấy hiện tại cậu vắng học không lý do, liền trực tiếp báo lên chủ nhiệm lớp.

Thế là sau khi hai người nhàn nhã uống trà sữa xong, còn đi dạo một vòng hiệu sách rồi trở lại trường học, thứ nghênh đón bọn họ chính là hình phạt quét dọn vành đai xanh và sân thể dục trong một tuần.

Dư Tình cảm thấy rất có lỗi: “Xin lỗi anh, tôi không nên kéo anh ra ngoài uống trà sữa.”

Quý Trăn không hề gì: “Không sao đâu, tôi thích quét sân thể dục mà.”

Hai người cứ như vậy cùng nhau bắt đầu quét vành đai xanh và sân thể dục.

Nhưng thực tế chỉ có mình Quý Trăn quét, Dư Tình phát hiện anh cao to như vậy làm công việc tay chân này đúng là dễ như trở bàn tay, cậu mới quét xong một mảnh đất nhỏ, Quý Trăn đã quét sạch hết phần còn lại rồi. Hai ngày đầu tiên Dư Tình còn giả vờ giúp đỡ, thật ra cậu cũng không muốn quét lắm, rất là mệt, nhưng cậu cũng không thể đẩy thẳng việc cho Quý Trăn làm.

Đến ngày thứ ba, Quý Trăn chủ động tỏ vẻ anh có thể một mình làm xong công việc, Dư Tình chỉ cần ngồi đó ôn bài là được rồi.

Nhưng mà Dư Tình chưa từng ôn bài, ba ngày sau đó, ngày nào cũng là Quý Trăn ăn sáng xong thì đến quét rác, còn Dư Tình thì ngồi ở một chỗ sạch sẽ yên lặng ăn hết bữa sáng còn dang dở mang từ nhà đến, đọc hết loại sách này đến loại sách khác, lại còn thân thiết nói vài câu với Quý Trăn.

Quý Trăn ngẫu nhiên cũng sẽ tò mò: “Cậu đang đọc sách gì thế?”

Dư Tình thuận miệng đáp: “Miêu Thành Ký.”

“Ừm? Chưa từng nghe qua, ai viết vậy?”

“Lão Xá.”

“Có hay không? Nói về gì vậy?”

“Câu chuyện của con mèo á.”

“Ồ.”

Xung quanh rất yên tĩnh, ngoài trừ tiếng quét rác “xào xạc” ra thì không còn âm thanh nào khác.

Dư Tình sẽ ngẫu nhiên hỏi anh: “Vết sẹo trên cung mày của anh từ đâu mà có?”

Anh dừng động tác quét rác, sờ sờ, như đang nhớ lại: “Ừm, cái này, hình như là hồi năm nhất bị Quý Kha dùng gạc tàn đập vào thì phải.”

“Đau không?”

“Ừm?” Quý Trăn cười: “Lúc ấy đau lắm, nhưng bây giờ không đau nữa.”

“Vậy nên cậu xem, không có thứ gì là không vượt qua được, không có chuyện gì là quá to tát cả.”