Điện thoại ngắt, sau khi trầm tư ba mươi phút, mãi sau mới nói:

- Lâm tổng, có việc gì sao?

Ngữ khí rất bình thản, không hề có bất kỳ dao động và ngạc nhiên nào. Thái độ này không phải là một hai ngày có thể rèn luyện được.

Lâm Chính Tinh lúc này hoàn toàn không còn kiểu thái độ khoa trương ngạo mạn ở thành phố Vọng Hải. Thậm chí, vừa rồi gọi điện thoại cho trưởng ban Lý, vẫn còn ung dung như vậy, ngữ khí và thái độ đều cho thấy mối quan hệ bình đẳng. Nhưng, lúc này, Lâm Chính Tinh lại hạ mình.

Mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Vương, ngài khách sáo như vậy làm gì. Lần này, làm phiền ngài chủ yếu vẫn là việc ở thành phố Vọng Hải. Sáng sớm hôm nay phó tư lệnh Nhiếp Gia Dân của quân phân khu Vọng Hải dẫn đội ngũ, giam một lô hàng và một tàu chở dầu của tôi. Chủ nhiệm Vương...

Còn chưa nói hết, chủ nhiệm Vương ngắt lời Lâm Chính Tinh:

- Lâm tổng, việc lần này, tôi chỉ có thể hứa làm hết sức. Bối cảnh của Nhiếp Gia Dân, anh không biết. Cha anh ta chính là tư lệnh viên quân khu thủ đô, đại hội Đảng năm nay rất có thể vào Quận ủy. Việc này, tôi thấy anh tự mình tìm biện pháp đi. Tôi cố gắng khơi thông một chút. Quân phân khu thành phố Vọng Hải rốt cục vẫn thuộc quyền cai quản của quân khu Mân Nam. Suy cho cùng vẫn thuộc quyền quản lý của quân khu Giang Châu.

- Được, được, được, chủ nhiệm Vương làm phiền ngài rồi. Việc này có ngài ra mặt nhất định là mã đáo thành công.

Lâm Chính Tinh vẻ mặt tươi cười cúp điện thoại.

Vẻ mặt cũng trở nên trầm tư. Mẹ nó, lúc cầm tiền thì cười híp mắt, bây giờ xảy ra chuyện thì muốn phủi tay đây. Tiền của Lâm Chính Tinh dễ lấy như vậy sao? Tôi không qua được, mọi người cũng không yên ổn.

Trầm mặc một chút, Lâm Chính Tinh xoay người đi vào phòng. Xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc này người đàn bà trong phòng ngủ cũng đã thức dậy, bà ta khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, nhan sắc tầm trung, dáng người rất đẹp. Nhìn tổng thể cũng khá thu hút.

Lâm Chính Tinh vừa vào cửa liền nói:

- A Lan, bây giờ em lập tức thu dọn đồ đạc, đi chuyến máy bay chiều nay tới Đông Cảng, sau đó chuyển tiếp đi châu Úc. Tạm thời không thể ở trong nước.

Bề ngoài, Lâm Chính Tinh trước mặt cấp dưới điềm tĩnh vô cùng, nhưng việc của mình, Lâm Chính Tinh tự mình rõ nhất. Lúc này cũng đã bắt đầu sắp xếp đường lui của mình.

Sáng sớm hôm sau.

Thành phố Vọng Hải lúc này vừa bắt đầu ầm ĩt. Ánh mắt của cán bộ toàn thành phố đều tập trung vào cửa Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy.

Lúc này, phía trước trụ sở làm việc Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy, mấy trăm công nhân mặc quần áo lao động mầu sẫm đã tắc ở cổng chính. Người nhiều như vậy, khắp đường có một bên bị tắc, đi đi đến đến, dòng xe như nước chảy, bị chặn lại ở đây, trong khoảng thời gian ngắn, hai bên càng hỗn loạn.

Hai bên tường bao của Ủy ban nhân dân đã treo biển “ chúng tôi muốn ăn cơm, chúng tôi phải sinh tồn. Kiên quyết phản đối chính quyền tấn công doanh nghiệp tư nhân.” Còn có cái gì “ kháng nghị quân đội can thiệp vào công tác quản ý địa phương. Một số lãnh đạo khác đừng có tư thù, trả đũa, vân vân..

Những người này than thở khóc lóc, kể lể điều không phải của chính quyền. Đều là lời tán dương và kêu oan cho tập đoàn Á Hải. Bao vây cả buổi sáng. Người đi mua thức ăn, đi làm, người xem xung quanh ngày càng nhiều.

Xe Bentley của Thạch Nghị Vũ chỉ có thể lái tới đường bên này, phía trước đều đã chen chúc không đi được.

Thư ký Trương Tiểu Hải đã quay đầu lại nói:

- Sếp, phía trước không biết có chuyện gì, tắc đường rồi.

Trương Tiểu Hải có vẻ rất cẩn thận, ngày trước xuất hiện trường hợp này, sếp nhất định sẽ quát lớn cục Công an vô dụng. Nhưng hôm nay sếp chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Lập tức nói:

- Đi đường vòng. Đi cửa sau Ủy ban nhân dân thành phố.

Nhiếp Chấn Bang cũng từ đằng sau đi tới.

Đứng ở bên cạnh cửa sổ phòng làm việc của mình, nhìn những người và biển báo ở cổng chính., trong lòng Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một chút. Lâm Chính Tinh hôm nay là chó cùng đường dứt dậu rồi, ngay cả thủ đoạn thấp hèn này cũng làm được.

Là doanh nghiệp nổi bật của thành phố Vọng Hải, không thể không hiểu việc bên phía chính quyền. Hiện tại biểu tình kiểu này là trái pháp luật. Lâm Chính Tinh làm như vậy, mục đích chỉ có một, thông qua dư luận xây dựng hình tượng vô tội, mong có được sự thông cảm của xã hội, tạo ra áp lực của dân chúng đối với chính quyền.

- Chủ tịch, vừa rồi Thành ủy gọi điện thoại tới, nói là mời ủy viên thường vụ ở nhà đến phòng họp nhỏ của Thành ủy, mở cuộc họp khẩn cấp.

Lúc này, Lý Cư Bằng từ bên ngoài đi vào nói nhỏ.

Mời họp hội nghị thường vụ, đây cũng là việc sớm có dự liệu. Sáng sớm xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ đám người Thạch Nghị Vũ cũng cuống cả lên, lại thêm sự kiện quần chúng khiếu nại. Buổi họp thường vụ hôm nay chỉ e lại là một phiên tranh đấy kịch liệt.

Khi Nhiếp Chấn Bang đến Thành ủy cũng vừa lúc gặp Thạch Nghị Vũ đang chuẩn bị đi vào phòng họp.

Lúc này, sắc mặt của Thạch Nghị Vũ có chút u ám nhìn Nhiếp Chấn Bang. Ánh hào quang phát ra từ bên trong con ngươi kia, hận không thể ăn tươi nuốt sống mình. Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Bí thư Thạch, trùng hợp vậy, cùng đi vào nào.

Thạch Nghị Vũ không hề động, cũng không nói chuyện. Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý. Lúc này nếu Thạch Nghị Vũ cười ra tiếng mới là việc lạ, hai người chân trước chân sau đi vào phòng họp nhỏ.

Lúc này ngoại trừ Chủ tịch mặt trận tổ quốc Tương Lệ và Bí thư khu công nghệ cao Triệu Phi trong thời gian nghỉ phép không đến, ủy viên thường vụ khác đều đã ngồi trên ghế của mình.

Đợi sau khi Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, Thạch Nghị Vũ lập tức nói:

- Các đồng chí, tối hôm qua xảy ra không ít chuyện. Sáng sớm hôm nay, tại bến tàu chuyên dụng ở cảng Vọng Hải, kho hàng số và số sáu của tập đoàn Á Hải bị Phó tư lệnh phân khu quân đội thành phố Vọng Hải dẫn người đến niêm phong.

Dừng một chút, Thạch Nghị Vũ đột nhiên cao giọng nói:

- Đây là muốn làm gì? Ở thành phố Vọng Hải này, còn có tổ chức Đảng nữa hay không? Còn có tính nguyên tắc kỷ luật nữa hay không? Tập đoàn Á Hải, doanh nghiệp bảo hộ trọng điểm của thành phố ta, luôn luôn là trong tỉnh, thậm chí doanh nghiệp hàng đầu của toàn quốc. Một số đồng chí làm như vậy, có cảm thấy quá đáng không? Vì sự việc này, trong tỉnh đã có vài lãnh đạo gọi điện cho tôi hỏi thăm. Tôi nói thế nào?

Đang nói, ánh mắt của Thạch Nghị Vũ mở to nhìn qua mọi người một lượt. Tiếp tục tăng thêm áp lực nói:

- Còn nữa, phân khu quân đội thành phố Vọng Hải dám nói những hàng hóa này đều là tập đoàn Á Hải buôn lậu.

Hoang đường, quả thực chính là sai lầm lớn. Hai kho hàng này, tập đoàn Á Hải là thuê, trong sổ ghi chép kinh doanh của công ty họ ghi chép lại tỉ mỉ. Vu oan giá họa như vậy, đây là muốn làm gì?

- Các đồng chí, các đồng chí nhìn bên ngoài cổng lớn, mấy trăm công nhân của tập đoàn Á Hải, trông bộ dạng của bọn họ, nghe tiếng nói của quần chúng, dân tâm sở hướng, dân ý sở quy. Tập đoàn Á Hải vì xây dựng kinh tế của thành phố ta, xã hội phát triển cùng với lao động chính là đóng góp công lao rất lớn. Hiện giờ, một số lãnh đạo vì lợi ích cá nhân lại cưỡng ép vu khống. Muốn vu tội cho ai, lo gì không tìm thấy tội danh.

Đang nói, Thạch Nghị Vũ thịch một tiếng, đập mạnh lên trên mặt bàn đủ để chứng minhh giờ phút này sự tức giận trong lòng Thạch Nghị Vũ.

Thạch Nghị Vũ đập bàn, đây là trên hội nghị thường vụ thành phố Vọng Hải, đây còn là lần đầu tiên, đường đường cán bộ cấp tỉnh, bí thư của thành phố Vọng Hải nói một không hai. Bí thư thành ủy Thạch Nghị Vũ luôn là thái độ cao siêu thản nhiên, lúc nào sắc mặt và giọng nói cũng đều mãnh liệt như vậy.

Lời nói không dễ nghe, là cán bộ cấp cao bên trong Đảng, đến Thạch Nghị Vũ hiện tại cấp này không những phải giảng chính trị mà còn phải coi trọng thái độ và kiềm chế. Trình tự này không giống như là họp Đảng ủy của xã, thị trấn, cũng không giống hội nghị thường vụ trong huyện. Một lời không hợp, trường hợp la mắng cũng có lúc xảy ra. Nhưng tới mức này, làm như vậy, trong lòng lãnh đạo cấp trên, đây là biểu hiện không có năng lực. Đây là muốn mất điểm.

Lúc đầu, tất cả mọi người đều cho rằng, lời nói của Thạch Nghị Vũ chính là kết thúc rồi. Bên cạnh, phó bí thư chuyên trách Thành ủy, phó chủ tịch thành phố Triệu Định Quang đều bắt đầu cất lời, khi chuẩn bị nghiêm khắc khiển trách và phê bình hành vi này, Thạch Nghị Vũ xoay chuyển lời nói cũng là nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Phó chủ tịch Nhiếp, ngài muốn làm gì? Giữa ngài và tập đoàn Á Hải và Lâm tổng có ân oán gì? Đây là việc riêng của các ngài nhưng tôi muốn nhắc nhở ngài một chút phó chủ tịch Nhiếp, thiên hạ này là thiên hạ của cộng sản Đảng. Thành phố Vọng Hải này cũng không phải là Nhiếp Chấn Bang ngài một mình định đoạt, muốn tạt nước bẩn lên đầu tập đoàn Á Hải, tôi Thạch Nghị Vũ người đầu tiên không đồng ý việc này. Tôi cũng phải báo cáo với trung ương.

Lời này nói xong, cả hội trường yên lặng. Vốn dĩ cho rằng Thạch Nghị Vũ bất quá chỉ là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Thật không ngờ, không ngờ là thẳng thắn không vòng vo, trực tiếp khai chiến. Lời nói này vừa nói ra, giữa hai người vĩnh viễn không có khả năng thỏa hiệp. Có thể nói đã tạo thành một cục diện không chết không thôi.

Hoặc là Thạch Nghị Vũ chạy lấy người, hoặc là Nhiếp Chấn Bang cuốn xéo, không có sự lựa chọn nào khác. Hơn nữa lời nói của Thạch Nghị Vũ không thể nói là không có sức nặng, thái độ rõ ràng ủng hộ tập đoàn Á Hải.

Câu nói còn phải báo cáo với trung ương.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, Thạch Nghị Vũ là cán bộ cấp tỉnh, thực ra là có tư cách này trực tiếp báo cáo với trung ương.

Giọng nói hạ xuống, không đợi Nhiếp Chấn Bang mở lời. Phó bí thư chuyên trách thành ủy Trương Tổ Tư liền mở lời:

- Tôi đồng ý với Bí thư Thạch, là cán bộ Đảng viên, hơn nữa còn là cán bộ cầm quyền, làm việc nói chuyện đều phải nghĩ cho kỹ mới làm. Tập đoàn Á Hải, đây là doanh nghiệp giành được sự tán dương của lãnh đạo trung ương. Tập đoàn Á Hải, nguyên liệu nhựa mỗi năm chiếm hơn 95% của thị trường trong nước. Đối với sự phát triển và xây dựng kinh tế của nước ta đều có đóng góp rất lớn. Đồng chí Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, tôi cũng cảm thấy rất không thỏa đáng, đề nghị lập tức đăng báo làm sáng tỏ sự tình của tập đoàn Á Hải.

Đề nghị trong tổ chức, đăng lên báo ủy ban nhân dân tỉnh và Thành ủy, tiến hành xử phạt đối với đồng chí Nhiếp Chấn Bang.

Bên cạnh, Cố Đống Lương cũng ho khan một tiếng:

- Bí thư Thạch, các đồng chí, sáng nay trước khi họp, tôi nhận được điện thoại của bộ công an, thứ trưởng thường trực bộ công an, thứ trưởng Lý Thành Phương ngày mai đến thành phố Vọng Hải tiến hành khảo sát.

Nghe đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhạt, ngay cả Lý Thành Phương cũng ngồi không yên rồi, muốn đến Vọng Hải trợ giúp. Áp lực này thật đúng là rất lớn.