Chu Thần bị điều chuyển là chuyện tất nhiên. Đường đường một Quyền Chủ tịch thành phố, lại bị lạc tuyển trong đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, chuyện như vậy, ở trong nước cũng từng xảy ra. Chu Thần tự nhiên là không còn mặt mũi nào ở lại.
Chu Thần rời khỏi, tổ điều tra do Đảng uỷ khu tự trị kết hợp với Hội đồng nhân dân khu tự trị cũng chính thức đến thành phố Tân Lê tiến hành điều tra. Tổ điều tra lần này hành động một cách hoàn toàn độc lập. Trong thời gian ở thành phố Tân Lê bên này, không tiếp bất kỳ vị cán bộ lãnh đạo nào của thành phố Tân Lê, không nhận bất kỳ một sự tiếp đãi nào, không tổ chức bất kỳ hội nghị nào, hoàn toàn cô lập riêng với bộ máy cán bộ lãnh đạo của thành phố Tân Lê. Mục đích chỉ có một, không chịu sự ảnh hưởng của thành phố Tân Lê bên này, cố gắng có được một cuộc điều tra công bằng, chính trực.
Trụ sở làm việc của thành ủy Tân Lê, trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, với vai trò là phòng làm việc của bí thư thành ủy, lúc này nhìn vào mà nói, thật sự có phần đơn sơ. Nhưng mọi người đều hiểu rõ, trụ sở làm việc mới sắp bắt đầu đưa vào sử dụng, nơi này sẽ được dỡ bỏ. Những cán bộ của thành phố Tân Lê tất nhiên sẽ không để ý tới.
Bây giờ, trong văn phòng làm việc, Bạch Lực Khắc đang ngồi trên ghế salon, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư, tổ điều tra khu tự trị vừa đến đây, bất kỳ một ai cũng không tiếp, hoàn toàn cô lập với bên ngoài, ngay cả chỗ ở cũng là ở trong nhà khách của Ban chỉ huy Quân sự. Mấy ngày hôm nay, họ liên tục hẹn gặp rất nhiều vị đại biểu Hội đồng nhân dân, nói là để nắm bắt tình hình. Xem ra, đúng là lai giả bất thiện rồi.
Sau khi được bầu làm chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê, Bạch Lực Khắc không những không có cảm giác hăng hái mà ngược lại, áp lực nặng nề từ phía hai cấp tỉnh và thành phố khiến cho Bạch Lực Khắc có cảm giác rất run sợ. Hiện giờ, hành vi này của tổ điều tra khu tự trị càng làm cho Bạch Lực Khắc đứng ngồi không yên.
Nghe câu nói của Bạch Lực Khắc, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, vẻ mặt cũng tỏ ra khá ung dung, rất thoải mái. Mặc dù bị Tưởng Chấn Toàn và Lý Dật Phong mắng một trận, cũng biết, chuyện lần này chính là biểu hiện cho sự thiếu chín chắn trong chính trị. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang không ân hận. Nếu như ngay cả một chút tính kiên trì, một chút quyết đoán này cũng không có, vậy thì sớm muộn, bản thân cũng bị đồng hóa, trở nên xấu xa, trở nên sa đọa. Như vậy còn nói gì tới thay đổi, nói gì tới nổi dậy.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ chuyện này rất nghiêm trọng, nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt Bạch Lực Khắc. Với vị trí là kẻ đầu đàn, là một kẻ dẫn dắt cả một bộ máy, linh hồn trung tâm của cả một cái vòng tròn, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không thể suy sụp được. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Lão Bạch à, anh không cần phải lo lắng. Anh phải tin tưởng rằng, chân lý có thể chiến thắng tất cả. Chúng ta làm việc đoan đoan chính chính, vậy thì sợ cái gì? Tổ điều tra muốn hỏi, cứ để họ đi hỏi thăm là được rồi. Đơn giản, vấn đề chính là điều tra chúng ta có lén lút kéo phiếu hay không mà thôi, điểm này, anh còn lo nghĩ gì nào?
Câu nói của Chấn Bang, khiến cho Bạch Lực Khắc cũng yên tâm nhiều. Về vấn đề kéo phiếu, Bạch Lực Khắc cũng còn có lòng tin. Bao gồm cả chính mình cùng với những người thuộc Nhiếp hệ, không có một người nào nói rõ hẳn ra về việc kéo phiếu, cũng chưa có hứa hẹn lợi ích gì cho bất cứ kẻ nào, ở đây không có chuyện dùng tiền mua chuộc để trúng cử. Không có sơ hở vậy thì tức là đúng với tổ chức và trình tự tổ chức. Cái chức Chủ tịch thành phố này của mình, đó là ngồi chắc rồi. Văn bản chính thức của Ban tổ chức thành ủy thành phố Bá Châu đã phát xuống, đây chính là đã thể hiện rõ thái độ rồi, đó là trên thành phố đã chấp nhận của chuyện này.
Vừa lúc đó, cửa phòng bất thình lình được mở ra từ bên ngoài, mấy người đàn ông mặc vest màu tối, vẻ mặt nghiêm túc đi từ ngoài vào, nhìn Nhiếp Chấn Bang và Bạch Lực Khắc.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, khoảng chừng 40 tuổi. Sau khi liếc nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại, lập tức nói:
- Anh chính là đồng chí Nhiếp Chấn Bang đúng không? Chúng tôi là Ủy ban Kỷ Luật của khu tự trị. Để tôi giới thiệu qua, tôi là trưởng phòng của tổ thanh tra giám sát thuộc Ủy ban Kỷ Luật khu tự trị, tôi tên Hùng Vinh Quang. Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, xin mời đi theo chúng tôi một chuyến.
Hùng Vinh Quang, cái tên này, Bạch Khắc Lực cũng có nghe thấy, được coi là một người có tiếng tăm trên mặt trận của Ủy ban Kỷ Luật khu tự trị. Không ít cán bộ cấp sở của khu tự trị đều gục ngã dưới tay của hắn. Theo tin đồn, người này rất có khả năng sẽ trở thành Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu tự trị, gia nhập vào hàng ngũ cán bộ cấp Giám đốc sở.
Nhiếp Chấn Bang nhíu mày lại. Tuy rằng, nhận được tin tức có tổ điều tra xuống điều tra từ chỗ của Tạ Dật Phong, hơn nữa cũng đã nhắc nhở với cấp dưới của mình rồi, nhưng Nhiếp Chấn Bang lại không ngờ tới Ủy ban Kỷ luật cũng đến đây. Bất ngờ đưa mình đi như vậy, mọi người trong Nhiếp hệ khó tránh khỏi sẽ có dao động tâm lý à.
Nhưng, nghĩ tới việc dặn dò lại một tiếng, song chắc chắn là không thể nào rồi. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng không có định đi lo lắng những chuyện thế này. Chuyện ngẫu nhiên lần này, coi như một lần khảo nghiệm với những người này thôi.
Ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy nói:
- Xin hỏi Trưởng phòng Hùng, Ủy ban Kỷ luật tìm tôi là vì chuyện gì?
Hùng Vinh Quang vẫn chưa nói gì, bên cạnh, một nhân viên làm việc khác lại là một vẻ mặt khó chịu, nghiêm túc nói:
- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, không nên hỏi đừng hỏi, nguyên tắc và quy trình làm việc của Ủy ban Kỷ luật, anh không rõ sao? Có chuyện gì? Lẽ nào trong lòng anh không biết?
Những câu nói này lại khiến cho Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, rồi cười vang nói:
- Vị đồng chí này, xin anh đừng lấy Ủy ban Kỷ luật ra hù dọa tôi, Đây coi như là song quy sao? Như vậy, với tư cách là đương sự, tôi có quyền biết chân tướng của chuyện này hay không?
Hùng Vinh Quang nhướn mày. Cái đám cấp dưới này của hắn, thường ngày đều quen thói vênh váo, xuống đến địa phương, người nào mà không sợ cán bộ của Ủy ban Kỷ luật. Dần dà, đã tạo thành cái tính cách ngông cuồng, tự cao tự đại như vậy. Bất kỳ cán bộ nào ở trước mặt họ cũng không có tự chủ được mà phải sợ hãi.
Nhưng, lần này, tình huống của Nhiếp Chấn Bang lại không giống như vậy. Ngay lập tức, Hùng Vinh Quang cũng cười nói:
- Bí thư Nhiếp, thật xin lỗi, cấp dưới của tôi không hiểu chuyện, anh đừng để ý. Lần này tìm anh, không phải là để song quy, mà là để trưng cầu ý kiến về vấn đề tuyển cử Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê lần này. Xin mời anh đi theo, chính là muốn mời anh giải thích rõ hơn vấn đề này mà thôi.
Theo sau người của Ủy ban Kỷ luật khu tự trị đi ra tòa nhà Thành ủy, dọc đường rất nhiều nhân viên làm việc nhìn thấy cảnh tượng này, đều chủ động đứng lại ở bên cạnh, vẻ mặt có chút sợ hãi. Uy tín và sự khủng bố của Ủy ban Kỷ luật vẫn là có tiếng cả.
Tại nhà khách của Ban chỉ huy Quân sự thành phố Tân Lê, trong một phòng khách được dọn dẹp trống, vừa vào cửa, Hùng Vinh Quang liền khua tay một cái ra hiệu với Nhiếp Chấn Bang, làm một cử chỉ xin mời nói:
- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, mời ngồi đi.
Trầm ngâm một chút, dường như là đang hệ thống lại lời nói của mình, Hùng Vinh Quang sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, liên quan đến hội nghị Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê lần này, về vấn đề tuyển cử chức vụ Chủ tịch thành phố, anh có gì muốn giải thích không? Mặt khác, vì sao đồng chí Bạch Lực Khắc sẽ trở thành một trong số người ứng tuyển trở thành chủ tịch thành phố, đối với người không trúng cử là đồng chí Chu Thần, quyền Chủ tịch thành phố, anh có gì cần bổ sung không?
Nghe câu nói của Hùng Vinh Quang, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang có vẻ có phần nhẹ nhõm, ngay lập tức cười lên, nhìn Hùng Vinh Quang, lạnh nhạt nói:
- Trưởng phòng Hùng, nghe câu hỏi này của anh, thật đúng là có chút ý nghĩa giống như đang song quy đấy. Trong thời gian quy định, địa điểm quy định, phải đưa ra giải thích cùng câu trả lời hợp lý cho vấn đề được đề cập.
Một câu này, Nhiếp Chấn Bang hỏi được khiến cho Hùng Vinh Quang cũng có chút lúng túng. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại không hề để ý, tiếp tục nói:
- Trưởng phòng Hùng, trong vấn đề này, thái độ của tôi rất đơn giản, cũng rất rõ ràng. Chuyện này, hoàn toàn là do ý nguyện cũng như yêu cầu của nhân dân. Thành phố Tân Lê bao gồm có tôi trong đó, không có ai biết trước được, vì sao đồng chí Bạch Lực Khắc trúng cử, mà đồng chí Chu Thần lại không trúng cử.
Đang lúc Nhiếp Chấn Bang và Hùng Vinh Quang hai người nói chuyện với nhau, trong một căn nhà nhỏ ở trong khu ký túc xá của Thành ủy, Bạch Lực Khắc ngồi ở vị trí chủ đạo, bên cạnh là hai người Trần Nhạc và Nghiêm Phượng Kiều, tiếp bên cạnh đều là đội ngũ chủ chốt tin cẩn của Nhiếp Chấn Bang ở thành phố Tân Lê.
Giờ phút này, trong phòng khách hiện ra bộ dạng có phần u ám, ảm đạm. Giữa mọi người, mặc dù, chức vụ cấp bậc của Bạch Lực Khắc cao nhất, hiện giờ là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nhưng trong đội ngũ chủ chốt của Nhiếp Chấn Bang lại chỉ là một người có thâm niên ít nhất.
Ở bên cạnh, Lâm Vĩ Dân và Trần Lạc cùng với Dịch Quân, họ mới được coi là thuộc hạ tin cẩn của Nhiếp Chân Bang. Nhìn mọi người chung quanh, Trần Lạc mở miệng nói đầu tiên:
- Các vị, không cần nhăn nhó mặt mày như vậy. Sáng nay, tổ điều tra liên hợp của khu tự trị đã đến tìm tôi, chính là hỏi thăm một chút tình hình việc trúng cử của chủ tịch Bạch mà thôi. Tôi thấy, đây chẳng qua là một bàn cờ do Khu tự trị bày ra, mục đích, chính là làm cho chúng ta loạn lên, tôi thấy, căn bản cũng không cần để ý.
Trần Nhạc dù sao cũng là làm công tác chính trị. Đối với việc phản trinh sát, phản thẩm vấn này, có thể nói là cấp chuyên gia đặc biệt rồi. Chỉ một câu đã nói rõ chân tướng sự tình.
Bên cạnh, Lâm Vĩ Dân lại có cách nhìn khác, trầm giọng nói:
- Cấp trên dùng chiêu thức ấy, tôi thấy không đơn giản. Bí thư Nhiếp bị đưa đi, đối với cán bộ của toàn thành phố đều là một sự đả kích. Tôi thấy, khó tránh khỏi người có dã tâm sẽ lợi dụng điểm này đấy.
Tiếng nói vừa dứt, Nghiêm Phượng Kiều lại mỉm cười nói:
- Vĩ Dân, cũng không cần phải lo lắng quá. Tôi thật sự cảm thấy, chúng ta ở đây không được phép rối loạn trận tuyến. Đại biểu Hội đồng nhân dân bên kia, chúng ta đều không nói rõ cái gì, họ cũng không thể tìm ra chứng cứ nào được. Chỉ có thể nói là thuận theo ý dân. Như vậy, trách nhiệm sẽ xuống tới mức thấp nhất. Nếu như bản thân chúng ta rối loạn trước rồi, e rằng sẽ có nguy hiểm cho từng người. Tôi thấy, chúng ta cần phải ổn định, làm tốt công việc của mỗi người, giống như không có bất cứ chuyện gì. Như vậy mới là sự trợ giúp lớn nhất cho bí thư Nhiếp.
…
Tỉnh Yên Bắc, viện điều dưỡng Bắc Hà.
Sau khi sang xuân, với thời tiết bắt đầu dần dần trở nên ấm áp, không ít lãnh đạo cao tuổi, cán bộ lão thành đều lên đường đến đây an dưỡng.
Giờ phút này, ở trên bờ biển của Bắc Hà, hai cụ già đi từ từ, phía sau, rất xa có mấy cảnh vệ đi theo. Bên cạnh cách đó không xa còn có bác sỹ chuyên môn chăm sóc sức khoẻ.
- Ông anh, lần này, đứa nhỏ Chấn Bang này, thật là hồ đồ. Tôi thật sự không hiểu, cái nhìn đại cục chính trị của đứa nhỏ này thì rõ ràng như vậy, làm sao mà lại trở nên hồ đồ ở mấy cái chuyện nhỏ nhặt này chứ. Ông nói ông ngoại đã mất của nó là một người như thế nào, nói là kỳ nhân đi, làm sao cũng không thể giáo dục ra trình độ như vậy được đâu.
Một ông cụ nhìn mặt biển rồi chậm rãi nói.
Nếu như, bây giờ có người khác mà nói, nhất đinh sẽ há hốc miệng kinh ngạc, giờ phút này, có mặt ở đây lại chính là Nam lão và Nhiếp lão.
Sức khỏe của Nhiếp lão có vẻ không tốt lắm, đi bộ cũng có phần thở dốc. Nhìn thấy chiếc ghế bên cạnh, ông cụ lập tức đi tới ngồi xuống, lúc này mới nói:
- Lão Nam à, tôi thực ra lại cảm thấy, Chấn Bang lần này có ý đánh bừa mà trúng, tái ông thất mã mà họa phúc khôn lường đấy.