- Bạch Lực Khắc
Khi mà cán bộ kiểm phiếu đọc to tờ phiếu bầu cuối cùng lên, cả hội trường đều yên lặng, kết quả bầu cử đã rất rõ ràng, đã không có bất kỳ đi sự hồi hộp nào nữa rồi. Trong tổng số phiếu bầu của các đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê ngồi đây, Bạch Lực Khắc đã đạt được hai phần ba số phiếu bầu. Có ba phiếu trắng, nói cách khác, Chu Thần chỉ chiếm được gần một phần ba số phiếu. Có thể nói là thảm bại.
Là người chủ trì, phó chủ nhiệm Thạch vào lúc này cũng chỉ hơi sửng sốt một chút, lập tức, cầm kết quả tuyển cử lên, đi đến chỗ bục của chủ tịch. Trong trường hợp này, tuyên bố kết quả tuyển cử cũng không phải do ông ta đứng ra làm được. Đừng nói ở đây còn có Lưu Văn Thanh là bí thư thành ủy thành phố Bá Châu, mặc dù không có mặt Lưu Văn Thanh, cũng phải là bí thư thành ủy thành phố Tân Lê, chủ nhiệm thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố Nhiếp Chấn Bang tuyên bố là thích hợp nhất.
Nhận kết quả tuyển cử của phó chủ nhiệm Thạch đưa tới, Lưu Văn Thanh cũng có cái cảm giác xúc động thật lâu. Sự rời đi đường đột của Thiết Lực, khó tránh khỏi để mọi người có cảm giác đầu rồng đuôi tôm. Chính mình là tiếp tục làm theo yêu cầu của Thiết Lực, hay llaf nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền, kết thúc mọi việc trong hòa khí, bảo tồn một chút tình cảm đồng chí còn lại giữa mình và Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh cũng rất khó xử.
Thiết Lực rời khỏi, bây giờ, Lưu Văn Thanh cũng đã đoán ra, nhất định là có quan hệ tới những hành động của Nhiếp Chấn Bang. Bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang xem ra cũng không đơn giản rồi.
Lúc này, Lưu Văn Thanh cũng đưa ra được quyết định. Ngay lập tức, ông ta cầm kết quả tuyển cử, cất cao giọng nói:
- Tôi tuyên bố, Đại hội đại biểu Nhân dân lần thứ nhất của thành phố Tân Lê có kết quả tuyển cử cho chức vụ Chủ tịch thành phố Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê như sau. Phó Chủ tịch thường trực thành phố Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê, đồng chí Bạch Lực Khắc, đã chúng cử lần này, giành được hai phần ba số phiếu. Toàn bộ quá trình tuyển cử đúng theo quy định tuyển cử. Tôi tuyên bố, đồng chí Bạch Lực Khắc, chính thức đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố, bí thư Đảng tổ của Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê.
Đồng chí Cố Vệ Quốc, phó chủ tịch quốc hội đến khu tự trị Tây Bắc, đó chẳng qua là điểm qua tình hình, chỉ dừng lại một tối ở khu tự trị Tây Bắc, rồi trở lại thủ đô luôn.
Bây giờ, trong phòng làm việc của Thiết Lực, ông ta đang gọi điện thoại. Kết quả tuyển cử đã có rồi, quả nhiên không ngoài dự tính, Chu Thần không trúng cử. Hành động mang tính chất phe phái đầu tiên sau khi mình vào Lý hệ nhưng lại chấm dứt trong sự thất bại. Thiết Lực có vẻ khó chịu, lo lắng cho mình còn có thể nhận được ủng hộ của Lý hệ nữa không?
Với việc là người dân tộc, Thiết Lực đã chắc chắn là không thể đi đến tầng cao nhất. Đây là một điều kiện xấu, nhưng cũng là một ưu thế, vì Thiết Lực còn cơ hội giành được chức vụ cấp phó nhà nước. Theo thể chế trong nước, mỗi nhiệm kỳ bắt buộc phải có mấy vị cấp phó nhà nước là người dân tộc thiểu số. Đây là một cái quy tắc ngầm, cũng là ưu thế mình đang có.
- Thủ trưởng, chuyện này, tôi thật sự rất xin lỗi.
Câu nói đầu tiên của Thiết Lực nói ra chính là lời xin lỗi.
Người đối diện với ông ta chính là lực lượng trung thành ở bên trong đời thứ hai của hệ phái Lý gia. Nhà họ Lý sau khi Lý lão lùi lại phía sau đã do chưởng môn nhân đời thứ hai, con trưởng của Lý gia, bố của Lý Quốc Hoa, đương nhiệm Ủy viên Trung ương bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy thành phố Thượng Hải, Lý Giang Sơn.
Lúc này, Lý Giang Sơn cũng trầm ngâm một chút, ngay sau đó nói:
- Đồng chí Thiết Lực, đừng nản lòng. Chuyện này, tôi cảm thấy vẫn còn tốt. Dựa vào lần tuyển cử này, tôi thấy, Tây Bắc hoàn toàn có thể thành lập một tổ điều tra, đi sâu vào điều tra một chút.
Giờ phút này, Lý Giang Sơn không những không có bất kỳ sự tức giận nào, trái lại còn tỏ ra vui mừng. Hành động này của Nhiếp Chấn Bang, đối với Lý Giang Sơn mà nói, chính là biểu hiện của sự thiếu chín chắn. Hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này để đả kích một chút Nhiếp Chấn Bang. Thế hệ thứ hai nhà họ Nhiếp, Nhiếp Quốc Đống và Nhiếp Quốc Uy cũng chỉ tới cái mức kia mà thôi. Chỉ cần gây chèn ép Nhiếp Chấn Bang, đời thứ ba nhà họ Nhiếp, vậy thì Nhiếp gia muốn đứng lên cũng khó khăn.
Cùng lúc đó, ở trong văn phòng làm việc của Tưởng Chấn Toàn, Nhiếp Chấn Bang cúi đầu, ngồi trên ghế sô pha, nhìn Tưởng Chấn Toàn có phần nổi nóng, không dám nói lời nào.
- Ba!
Tưởng Chấn Toàn đập tay xuống bàn, tức giận nói:
- Nhiếp Chấn Bang, cậu to gan lắm. Phá vỡ ý đồ của cấp trên, lật đổ người được cấp trên bổ nhiệm làm ứng cử viên. Cậu muốn làm gì?
Tưởng Chấn Toàn là người của hệ phái nhà họ Dương quả không sai, hơn nữa, còn là dòng chính của nhà họ Dương. Năm đó, Dương lão đã làm việc nhiều năm ở Tây Bắc, Tưởng Chấn Toàn cũng coi như là do một tay Dương lão nâng đỡ lên. Đối với chuyện của nhà họ Dương và Nhiếp Chấn Bang, Tưởng Chấn Toàn bây giờ cũng đã biết rồi.
Nhưng, giúp đỡ thì giúp đỡ, chuyện này, Nhiếp Chấn Bang làm được thật là hơi bị to gan một chút. Mặc kệ là ồn ào tới chỗ nào, cho dù là lên tận trung ương, chỉ e rằng, tổng bí thư Viên và Thủ tướng Vân cũng sẽ có cái nhìn không hay về Nhiếp Chấn Bang. Nguyên tắc của Đảng rất đơn giản, phục tùng lãnh đạo của tổ chức, Đảng. Nhưng, một hành động này của Nhiếp Chấn Bang lại căn bản không để cấp trên vào mắt. Chẳng sợ là bối cảnh của anh có cao tới đâu, thì đây cũng là một điều tối kỵ.
Đây cũng là nguyên nhân Tưởng Chấn Toàn giờ phút này đang nổi giận. Nhiếp Chấn Bang lúc này nhưng cũng không dám tranh cãi với Tưởng Chấn Toàn. Không sợ sau lưng mình là Nhiếp gia, không sợ Tưởng Chấn Toàn là người của Dương gia, sẽ không so đo gì với mình. Nhưng nếu tranh cãi, tính chất sẽ thay đổi.
Hơn nữa, quan hệ của Tưởng Chấn Toàn và Dương gia, đó là sự kết hợp hai bên cùng có lợi. Nếu thật là Tưởng Chấn Toàn đã quyết tâm thì trong việc của Nhiếp Chấn Bang, Dương gia cũng nhất định sẽ thoả hiệp với Tưởng Chấn Toàn.
Nhìn thấy thái độ này của Nhiếp Chấn Bang. Sự tức giận của Tưởng Chấn Toàn cũng giảm xuống nhiều.
Ngay sau đó, Tưởng Chấn Toàn phất phất tay nói:
- Cậu đi ra ngoài trước đi. Ngoài ra, Đảng uỷ chính quyền và Hội đồng nhân dân khu tự trị chuẩn bị kết hợp thành lập một tổ điều tra. Ủy ban Kỷ luật khu tự trị cũng sẽ có một tổ điều tra đến thành phố Tân Lê. Chính cậu, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Thật đúng là không biết tiến thoái rồi.
Vừa từ phòng làm việc của Tưởng Chấn Toàn đi ra, mới đi được vài bước, thư ký của Lý Dật Phong đã đợi ở bên ngoài. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt của thư ký có phần khó hiểu. Gần đây, sóng gió của khu tự trị Tây Bắc chính là do Nhiếp Chấn Bang gây nên, toàn bộ khu tự trị đều kinh sợ, đây chính là tin lớn đấy. Một cái cán bộ cấp Phó giám đốc sở, lại dám phủ định nghị quyết của lãnh đạo cấp trên của Đảng uỷ và chính quyền khu tự trị, thế này thì còn có thể sống yên ổn được sao. Nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang, trong mắt của thư ký từng có một chút tiếc nuối. Cứng quá dễ gãy mà.
- Chào bí thư Nhiếp, tôi là thư kí của bí thư Lý, bí thư Lý mời bí thư tới đó một chuyến.
Thư ký rất khách khí nói với Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có vẻ có chút nổi giận. Sự kiện tuyển cử của Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê, xem như là tin tức lớn nhất hiện nay ở khắp Tây Bắc. Bên phía Thiết Lực thì liên tiếp hẹn gặp phó chủ tịch thường vụ Lâm Hải Khôn, lại còn hẹn gặp mấy vị ủy viên thường vụ khác của khu tự trị.
Mà chính mình, tức thì bị Tưởng Chấn Toàn gọi lên, chửi mắng một trận không nói, xem ra, còn có một tổ điều tra sẽ đi xuống. Bây giờ, Lý Dật Phong cũng chủ động đến tìm mình rồi.
Nghĩ đến Lý Dật Phong, Nhiếp Chấn Bang rất rõ. Trong thời gian hai năm mà bản thân mình đến huyện Lê này, Lý Dật Phong cũng chưa từng chủ động đến tìm mình bao giờ, lần này là lần đầu tiên, đủ để thấy tính nghiêm trọng của chuyện này. Trước mắt, bên phía thủ đô vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào truyền tới, xem ra, không cần biết là gia tộc mình hay là Lý gia, đều không muốn làm to chuyện. Nhưng, tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang lại vẫn trầm trọng.
Vào phòng làm việc của Lý Dật Phong, lúc này vẻ mặt của Lý Dật Phong rất nghiêm túc, không đợi Nhiếp Chấn Phong nói, Lý Dật Phong ra hiệu Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, lập tức mở miệng nói:
- Chấn Bang, lần này, cậu quá xúc động rồi.
Lý Dật Phong dù sao cũng là học trò của Nhiếp lão, coi như là người trong dòng chính của hệ phái Nhiếp gia, lời nói cũng không có chính thức và nghiêm túc như vậy.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Lý Dật Phong thở dài một tiếng nói:
- Chấn Bang, lần này, ông cụ rất bực, đặc biệt đã gọi điện cho tôi. Thường ngày thì cậu cũng là một người làm cho người ta yên tâm, làm việc rất chín chắn, bình tĩnh, cũng không giông người không có đầu óc chính trị. Thậm chí, mấy lần mọi việc đều là xoay chuyển tình thế, rất được ông cụ khen ngợi và coi trong. Đến cả Nam lão, tổng bí thư Viên bọn họ cũng đều rất tán thưởng cậu. Tại làm sao lần này, đầu óc cậu bị lú lẫn rồi sao? Nghị quyết của cán bộ lãnh đạo cấp trên, làm sao có thể dễ dàng phủ định kia chứ? Làm như vậy, cậu là muốn chấm dứt tiền đồ chính trị của mình hay sao.
Dừng một chút, Lý Dật Phong nhìn Nhiếp Chấn Bang đang im lặng, tiếp tục nói:
- Chấn Bang, cậu nói đi, cậu để cho Chu Thần trúng cử, thủ hạ dưới quyền của cậu đấy, hoàn toàn có thể cô lập Chu Thần, làm cho cậu ta chỉ khoác trên mình cái mác chủ tịch mà thôi. Có bắt buộc phải dùng cái thủ đoạn quá khích như thế không?
Nhiếp Chấn Bang cúi đầu, không nói lời nào, không biểu lộ thái độ, nam tử hán, có việc nên làm có việc không nên làm, chính mình cũng là ôm lấy cái mộng tưởng này. Nhưng, từ tình hình trước mắt mà nói, Chu Thần người này, khi có thêm sự nhắc nhở của Lý Quốc Hoa, chỉ có thể là càng làm càng loạn, thậm chí còn có nguy hiểm phá hoại chiến lược phát triển bền vững của thành phố Tân Lê. Điều này mới là thứ mà Nhiếp Chấn Bang không cho phép có.
Nếu như chỉ có mình tồn tại, trong khi tư tưởng của cán bộ ở thành phố không nhận thức được, thì thay đổi dần dần, thành phố Tân Lê sẽ có thể trở thành một thành phố mô phạm điển hình của cả nước. Nhưng, sự có mặt của Chu Thần, hơn nữa, lại thêm cả cái tư tưởng và lý tưởng phát triển của Chu Thần, tất nhiên sẽ dẫn đến trước mắt rất nhiều cán bộ cộng hưởng theo. Cho dù thành phố Tân Lê kiến thiết tốt đến mấy, cũng không phải là cái chiến lược phát triển bền vững trong suy nghĩ của mình. Đây mới là nguyên nhân Nhiếp Chấn Bang cố ý làm cho Chu Thần không trúng cử.
- Tình hình của thành phố Tân Lê, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy. Chuyện đã xảy ra, cũng đã không cứu vãn được nữa rồi. Bạch Lực Khắc được bổ nhiệm, sẽ rất nhanh có công văn thông báo chính thức chuyển xuống. Nhưng, tôi cũng đã kiến nghị với Đảng uỷ khu tự trị, phải cử một tổ điều tra để tiến hành thẩm tra một cách nghiêm ngặt, cậu phải chuẩn bị tốt tư tưởng.
Lý Dật Phong lại lần nữa nói.
Câu nói này, lại làm cho Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người. Vốn dĩ, Nhiếp Chấn Bang cho rằng, tổ điều tra là do Thiết Lực đề nghị, hoặc là do Tưởng Chấn Toàn đề nghị, không ngờ cuối cùng lại là do Lý Dật Phong đề nghị.
Nhưng, suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang đã hiểu, cái quyền điều tra này để vào trong tay mình, giới hạn bảo đảm lớn nhất sự công bằng chính trực của tổ điều tra, cứ như vậy, đối với Nhiếp Chấn Tĩnh mà nói, ngược lại lại là một sự bảo hộ.
Ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang đứng lên nói:
- Bí thư Lý, tôi hiểu. Nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi trở về thành phố Tân Lê đây.
Theo Nhiếp Chấn Bang từ thành phố Ô trở về thành phố Tân Lê, Ban Tổ chức Thành ủy thành phố Bá Châu đã chính thức gửi công văn đi, bổ nhiệm Bạch Lực Khắc làm phó bí thư thành ủy, ủy viên thường vụ, ủy viên thành ủy thành phố Tân Lê. Chuyện này coi như là đưa vị trí chủ tịch này của Bạch Lực Khắc phối hợp, bổ sung hoàn chỉnh. Cùng lúc đó, Chu Thần bị miễn nhiệm chức vụ phó bí thư thành ủy, ủy ban thường ủy, ủy viên thành ủy thành phố Tân Lê. Cũng đưa ra hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố, miễn nhiệm Chu Thần chức vụ phó chủ tịch thành phố Tân Lê. Xảy ra chuyện này, Chu Thần không thể ở lại Thành phố Tân Lê được nữa.