Dựa theo kế hoạch củ Quyền Thiệu Viêm Đổng Lê Triệu lén lút lui khỏi đám người.

Mục Giai Nhan ở trong đoàn người nghe được đoạn đối thoại thì trợn to mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Làm sao có thể? Cô ta đưa cho Ngô Oánh Oánh rõ ràng là thuốc gây nôn, cô ta cũng không ngu tới nỗi trên chính tiệc hội của mình mà ra tay, mà cũng sẽ không giao chuyện quan trọng này cho Ngô Oánh Oánh làm.

Rốt cuộc là ai đã lén đổi thuốc?

Mục Giai Nhan nhìn Ngô Oánh Oánh bị bảo an mang lên lầu hai cơ thể run lên từng đợt, cô ta cảm giác hôm nay sẽ xảy chuyện không may nào đó.

Mục Giai Âm lên lầu lơ đãng quan sát cử động của Mục Giai Nhan, nhưng cihr âm thầm nhíu mày, liền đi lên lầu.

Bị bảo an mang vào trong phòng, bị cưỡng chế ngồi trên ghế Ngô Oánh Oánh ngày càng hoang mang hơn.

“Các người muốn làm cái gì?” Ngô Oánh Oánh cố gắng giãy giạu, nhưng vẫn không được khỏi hai cái tay cứng rắng đè trên vai mình.

Ngô Oánh Oánh thấy Mục Giai Âm mang theo ý cười lạnh nhìn mình, đại não rốt cuộc hoang mang tới cực điểm, Ngô Oánh Oánh ngoài mạnh trong yếu nói: “Tôi nói cho các người biết, nếu hôm nay các người dám làm hại tôi, Ngô gia nhất định sẽ không bỏ qua cho các người.”

“Không tha cho chúng tôi.” Mày Quyền Thiệu Viêm hơi nhíu lại: “Không cần, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Ngô gia các người.”

Cả người Ngô Oánh Oánh chấn động, nếu Quyền Thiệu Viêm muốn ra tay đối phó Ngô gia… MẠc dù Quyền Thiệu Viêm đã tám năm không trở lại thành phố A, nên cũng không có nhiều thế lực, nhưng nếu Quyền Thiệu Viêm đã nói như vậy cô ta cảm thấy nó nhất định xảy ra.

Nếu để cha mẹ biết được chuyện này, cô ta sẽ trở thành tội nhân của Ngô gia.

Ngô Oánh Oánh lập tức không dám vùng vẫy, thành thật ngồi xuống ghế, gương mặt trang điểm bị nước mắt làm cho lem luốc, phấn trên mặt cũng theo động tác của cô ta mà rớt xuống, nhìn không khác gì quỷ nữ bò ra từ trong địa ngục.

Kết hợp với biểu tình dữ tợn trên mặt cô ta, hai bảo vệ bên cạnh cũng không dám nhìn. Đầu năm nay mỹ nữ chỉ toàn là hóa trang mà thôi.

Xinh đẹp tự nhiên giống như Mục Giai Âm thật sự không nhiều lắm.

“Thuốc này từ đâu tới?” Quyền Thiệu Viêm thấy Ngô OÁnh OÁnh an tĩnh lại, mới lên tiếng hỏi.

“Là…Là một người đàn ông đưa cho tôi, hắn nói đó là thuốc gây nôn, hắn nói Tả Trí Viễn vẫn luôn nhìn Mục Giai Âm, hắn nói Tả Trí Viễn thích Mục Giai Âm, Mục Giai Nhan lại được nhờ vào danh tiếng của Mục Giai Âm, lúc đó tôi mới nghĩ tới chuyện đối phó với Mục Giai Âm” Mục Giai Nhan bên kia được đủ loại đàn ông vây quanh, lúc nào cũng nhìn vào Mục Giai Nhan, cô ta tự nhiên cũng không dám đối phó Mục Giai Nhan.

Mà Mục gia còn hai người, là Mục Giai Thu với Mục Giai Âm.

Cô ta thấy Mục Giai Thu gương mặt cao quý lãnh diễm nên cũng không dám xuống tay, cho nên liền chọn Mục Giai Nhan trông có vẻ ôn nhu dịu dàng hơn nhiều. Hơn nữa, Tả Trí Viễn vẫn cứ luôn nhìn Mục Giai Âm.

Tả Trí Viễn Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm rét lạnh thêm vài phần.

Trên mặt Mục Giai Âm cũng lộ ra nụ cười đùa cợt, nơi đông người, Tả Trí Viễn luôn luôn tránh tiếp xúc với cô, sao có thể nhìn chằm chằm vào cô được? Hôm nay Tả Trí Viễn sẽ gặp mặt vị Hoàng Khắc kia, Tả Trí Viễn muốn nhìn, cũng là nhìn di động của hắn ta.

“Thật đó.” Ngô Oánh Oánh tưởng Mục Giai Âm không tin lời của mình, tranh thủ giải thích: “Tôi có nhìn qua Tả Trí Viễn mấy lần, đều thấy hắn ta nhìn cô.”

Tả Trí Viễn lá gan cũng lớn thật, mày Quyền Thiệu Viêm hơi nhíu rồi lại giản ra, cũng không uổng phí sắp xếp của anh.

Dựa theo lẽ thường, Tả Trí Viễn tuyệt đối sẽ không nhìn cô, là Tả Trí Viễn cố tình diễn trò cho Ngô Oánh Oánh thấy? Tả Trí Viễn muốn hại cô sinh non? Mục Giai Âm lập tức lắc đầu, tâm tư ngày hôm nay của Tả Trí Viễn đều tập trung trên người Hoàng Khắc, không có khả năng phân tâm vào chuyện khác.

“Người đàn ông đưa thuốc là ai?” Mục Giai Âm lại hỏi.

“Là…” Ngô Oánh Oánh suy nghĩ thật lâu, mới xấu hổ nói: “Tôi cũng không biết.”

Bây giờ mặt mũi người đàn ông kia như thế nào cô ta cũng không nhớ rõ, dáng dấp của hắn ta thật sự quá bình thường, phong cách cũng rất bình thường, lúc đó cô ta chỉ nghĩ đến chuyện bị Mục Giai Nhan đoạt đi hết danh tiếng, ngay cả bạn trai của cô ta cũng vây bên người Mục Giai Nhan, thì đột nhiên có một người đàn ông đến gần. Cô ta nói với người đàn ông đó mấy câu, sau đó người đàn ông đó tức giận đưa cho cô ta một chai thuốc, nói muốn cho chị em Mục gia đẹp mặt.

Cô ta nghĩ hại Mục Giai Âm ói hết ra thì chỉ cần đổ cho việc bị nôn nghén, nhưng ai ngờ, bình thuốc của lại bị người ta cầm đi.

“Cô cảm thấy tên đàn ông là người của ai.” Mục Giai Âm nghĩ ngợi một lát, sau đó mới hỏi Ngô Oánh Oánh.

“Cái gì người của ai.” Ngô Oánh Oánh còn chưa tiếp nhận được, chuyện này là do người ta thiết kế.

Thật là ngu hết chỗ nói.

Mục Giai Âm bóp chặt cổ tay.

Mục Giai Âm nhìn đầu tóc hỗn loạn, quần áo xộc xệch của Ngô Oánh Oánh rồi nói: “Em cảm thấy không phải là Tả Trí Viễn, anh nói thử xem?”

“Tả Trí Viễn?” Ý của Giai Âm là đổ hết chuyện này lên đầu Tả Trí Viễn sao? Quyền Thiệu Viêm phối hợp ừ một tiếng, mới lại nói: “Chúng ta đi thôi.”

Ngô Oánh Oánh không lên tiếng.

Chờ sau khi Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm đi khỏi, Ngô Oánh Oánh mới lộ ra nụ cười sau khi sống sót. Dieenndkdan/leeequhydonnn Sau đó Ngô Oánh Oánh mới thoải mái đứng lên, sau đó giẫm lên ghế dựa sau lưng mình, vừa giẫm lại đạp mạnh mấy cái, giống như phát tiết hết bất mãn trong lòng.

Đơn giản như vậy đã bỏ qua cho rồi sao? Cô ta còn tưởng rằng Quyền Thiệu Viêm sẽ dùng thủ đoạn nào đó đối phó mình nữa chứ.

Quả nhiên giống như lời đồn đại ở bên ngoài, Quyền Thiệu Viêm cưng chiều Mục Giai Âm hoàn toàn là do đứa bé trong bụng kia, chỉ cần không làm tổn thương đến đứa bé kia, thì mọi chuyện đều ổn thỏa cả.

Ngô Oánh Oánh đã quên mất mấy lời vừa rồi của Quyền Thiệu Viêm, cô ta nghĩ rằng mấy lời vừa rồi của Quyền Thiệu Viêm chỉ là uy hiếp ngoài miệng mà thôi.

Ngô Oánh OÁnh vỗ vỗ thân thể của chính mình, ánh mắt ác độc thêm vài phần.

Câu nói sau cùng của Mục Giai Âm là giải vây cho Tả Trí Viễn sao? Chẳng lẽ Mục Giai Âm cũng giống Mục Giai Nhan có ý đồ muốn quyến rũ Tả Trí Viễn? Thật là một ổ hồ ly tinh mà.

Chờ cho đến khi ra tới ngoài cửa, Quyền Thiệu Viêm mới nói: “Là Mục Giai Nhan làm.”

“Em cũng nghĩ như vậy.” Mục Giai Âm gật đầu: “Trước đó nó gần như không dám nhìn em, nhưng mà sao anh lại biết được?”

Quyền Thiệu Viêm bắt được người đàn ông kia rồi sao?

Mục Giai Âm nghi ngờ nhìn Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm cúi đầu mũi chạm vào chóp mũi Mục Giai Âm nói: “Thật thông minh, Dieenndkdan/leeequhydonnn trước bữa tiệc Đổng Lê Triệu thấy một người đàn ông vội vã chạy từ cổng nhân viên đi ra, liền cho người bắt hắn, bây giờ cũng có chút công dụng rồi.”

“Nhưng người muốn hại em sinh non chắc không phải cô ta đâu.” Mục Giai Âm liếc mắt nhìn Quyên Thiệu Viêm, lui về phía sau kéo dài khoảng cách nói, Mục Giai Nhan cũng không có ngu ngốc như vậy đâu.

“Ừm.” Quyền Thiệu Viêm nhìn tin tức Đổng Lê Triệu gửi qua nói: “Người đàn ông kia làm theo lời của Mục Giai Nhan đi tới kích thích Ngô Oánh Oánh, mà bình thuốc kia cũng là Mục Giai Nhan đưa cho hắn, cũng không cho qua ta người nào.”

Theo lời của hắn ta, thuốc Mục Giai Nhan đưa cho hắn thật sự là thuốc gây nôn, lúc ấy Mục Giai Nhan còn dặn dò hắn bảo Ngô Oánh Oánh không được bỏ nhiều quá ba viên, nếu không sẽ xảy ra sự cố. Mà sự cố này đương nhiên là liên quan đến đứa nhỏ.