“Quyền thiếu, gần đây tôi đang trong giai đoạn trao đổi chức vụ hơi nhạy cảm, không tiện nhúng tay vào việc này, em gái tôi đành phải nhờ anh rồi.” Giọng nói của Mục Giai Thu vừa u buồn lại vừa lộ ra một tia quan tâm.

Quyền Thiệu Viêm đã đi xa từ lâu…Thậm chí có thể nói là chạy về phía Mục Giai Âm.

Hi vọng không quá trễ, Mục Giai Thu nhìn bóng hình lướt qua trong đám người của Quyền Thiệu Viêm, lại nhìn chằm vào cái ly đã bị ép đưa tới bên miệng của Mục Giai Âm long mi hơi buông xuống.

Cô ta cảm thấy dạo gần đây Mục Giai Âm thông minh ra rồi, Mục Giai Âm tốt nhất đừng khiến cô ta thất bại trong gang tấc.

Mục Giai Âm cảm thấy Ngô Oánh Oánh này thật sự quá mức càn rỡ rồi, dáng vẻ này là sợ người khác không nhìn thấy ý đồ của bản thân sao?

Nhìn cái ly càng ngày càng sát khóe môi hơn, Mục Giai Âm vốn định giả vờ không cẩn thận lỡ tay làm rơi ly.

Nhưng là cái ly lại bị một bàn tay to khớp xương có hơi thô của phụ nữ cướp lấy, đúng vậy, là cướp lấy!

“Giai Âm, dù sao bây giờ cậu cũng đang khó chịu, lại không uống được, vậy tớ uống giùm cậu nhé.” Thật ra cô cũng đang muốn uống nước trái cây, nhưng mà Ngô Oánh Oánh chỉ cầm tới có một ly.

Nhìn Ngô Oánh Oánh với Giai Âm một tới một cự tuyệt, Hướng Tình thật sự là không nói nên lời.

Cô rõ ràng cũng là một con người đây sao lại bị xem nhẹ như vậy chứ?

Dưới ánh mắt kinh hãi của Mục Giai Âm và Ngô Oánh Oánh, Hướng Tình há miệng uống một ngụm nước trái cây. Sau đó lại phóng khoáng lau miệng nói: “Ngô Oánh Oánh, phải nói, nước trái này hương vị thật không tồi.”

“A…” Ngô Oánh Oánh xoa cái trán không hề có một giọt mồ hôi nào của mình.

Chờ lát nữa thuốc sẽ phát tác, Hướng Tình nhất định sẽ nghi ngờ cô ta, cái kia…Cô ta thật sự muốn chạy khỏi đây. Nhưng mà Hướng Tình lại cầm chặt lấy cổ tay cô ta nói: “Nước trái cây ở đâu? Tôi nãy giờ vẫn không tìm được, cô dẫn tôi đi lấy thêm một ly nữa.”

Tới bây giờ Hướng Tình mới cảm thấy cô với Ngô Oánh Oánh có thể nói chung một chủ đề?

Mục Gia Âm cảm thấy vô cùng lo lắng đối với vấn đề thân thể và chỉ số thông minh của Hướng Tình lúc này.

Chỉ là, chuyện cấp bách bây giờ là buộc Ngô Oánh Oánh phải nói ra cô ta đã bỏ thuốc gì vào ly nước này.

Nhưng mà cô lại không giỏi về khoản bức cung, Mục Giai Âm nhìn thấy bóng dáng của Quyền Thiệu Viêm đang đi tới, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng. Chẳng lẽ đây là tâm ý tương thông sao? Khi cô đang suy nghĩ đến Quyền Thiệu Viêm, thì Quyền Thiệu Viêm đã tới trước mặt cô.

Lúc Quyền Thiệu Viêm nhìn thấy Hướng Tình đoạt lấy ly nước trái cây trong nháy mắt tâm của anh cũng ổn định lại.

Vừa thấy Quyền Thiệu Viêm nóng nảy chạy tới, Ngô Oánh Oánh đã cảm nhận được tình hình không đúng.

Vô cùng rõ ràng là nhắm về phía cô ta.

Ngô Oánh Oánh vội vàng rụt khỏi tay Hướng tình muốn bỏ chạy.

Gương mặt Mục Giai Âm trở nên sắc bén hơn vài phần, nhìn Quyền Thiệu Viêm như vậy chứng tỏ anh đã biết được chuyện gì: “Hướng Tình, ngăn cô ta lại.”

“Ừ.” Hướng Tình theo bản năng trả lời, trực tiếp chặn đường Ngô Oánh Oánh.

Ngô Oánh Oánh sốt ruột lại muốn bỏ chạy qua phía Mục Giai Âm.

Ngô Oánh Oánh tính toán tông ngã Mục Giai Âm qua một bên để mở đường, nhưng, cô ta lại quên mất Quyền Thiệu Viêm cũng ở đây.

Ngô Oánh Oánh còn chưa có chạm được vào người Mục Giai Âm, đã bị Quyền Thiệu Viêm đá một cái rất có kỹ xảo lên đầu gối, Ngô Oánh Oánh nằm bò trên mặt đất.

Ngô Oánh Oánh ngã không phải là cảnh đẹp như Mục Giai Nhan, đây hoàn toàn là tư thế chó đớp shit( vâng đây là nguyên văn).

Ngô Oánh Oánh còn chưa kịp đứng dậy, một chai thuốc đã lăn tới trước mặt cô ta.

Thấy bình thuốc trước mặt mình Ngô Oánh Oánh dứt khoát nhắm mắt lại, bộ dạng là đã nhận mệnh.

Mục Giai Âm nhìn chằm chằm vào bình thuốc kia hai giây, bất ngờ ngồi xổm xuống, cầm lấy bình thuốc bình tĩnh nhìn.

“Cô muốn hại tôi sinh non.” Tay Mục Giai Âm siết chặt lấy.

Ngô Oánh Oánh bị giọng nói âm trầm của Mục Giai Âm dù dọa, cơ thể co rúm lại.

Mà cơ thể của Mục Giai Nhan ở cách đó không xa cũng run rẩy một phen, Ngô Oánh Oánh này, làm việc sao lại không cẩn thận như vậy, bình thuốc cũng bị người ta phát hiện ra. Đáng lẽ ra cô ta không nên tính kế lên loại bao cỏ này mới đúng, chỉ là, phải làm sao để lửa không dính thân đây.

Mục Giai Nhan cúi đầu suy nghĩ một hồi, hình như tên kia theo lời cô đã rời đi rồi thì phải. Vừa nghĩ tới đó, lí trí Mục Giai Nhan lại cứng lên. Giả vờ cúi đầu nói chuyện với người con trai bên cạnh: “Sao cô ấy lại nằm ở đó? chị của em hình như rất tức giân, không biết đã xảy ra hiểu lầm gì, cô ấy đã làm gì mà chọc giận chị em như vậy chứ.”

Trong lời nói có vài phần lo lắng mơ hồ cho Ngô Oánh Oánh.

Bạn trai bên cạnh ánh mắt khen ngợi nhìn Mục Giai Nhan, mặc dù đầu tiệc Mục Giai Nhan đã nháo loạn thành một chuyện cười, nhưng mà hành vi sau này của cô ta lại khiến người khác nghĩ đó chỉ là hiểu lầm.

Quan hệ của Mục Giai Nhan với Ngô Oánh Oánh cũng không tốt lắm, vậy mà Mục Giai Nhan lại bằng lòng bảo hộ cho Ngô Oánh Oánh. Mục Giai Nhan quả nhiên là người lương thiện trong sáng mà, tên con trai nghĩ như vậy, ánh mắt say đắm dán lên người Mục Giai Nhan.

“Nói.” Thấy Ngô Oánh Oánh không trả lời, Quyền Thiệu Viêm không kiềm được cơn giận, môi mỏng dần mím lại thành một đường thẳng.

Ba người Hướng Tình đã rất quen thuộc với tính cách của Quyền Thiệu Viêm, giờ phút này đều tự động cách xa anh.

“Tôi sai rồi, thật xin lỗi.” Ngô Oánh Oánh không dám đứng dậy, cũng không màng tới mặt mũi, co người lại, người quỳ trên mặt sàn lớn tiếng nhận sai, cuối cùng cô cũng không hại được Mục Giai Âm, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, sớm nhận sai nói không chừng còn có thể được khoan hồng.

“Đợi một chút, chị nói cái gì.” Ngô Oánh Oánh cẩn thận nhớ lại lời của Mục Giai Âm, lại nhìn bình thuốc trong tay Mục Giai Âm, mới mê mang mở miệng: “Cái gì hại chị sinh non, đó thuốc gây nôn…Tôi, tôi chỉ muốn khiến cô xấu mặt mà thôi.”

Cô ta với Mục Giai Nhan là kẻ thù, thấy Mục Giai Nhan nhờ có Mục Giai Âm mà nở mày nở mặt như vậy, cô ta sao có thể nuốt trôi cơn giận này? Die nd da nl e q uu ydo n Huống chi có người nói Tả Trí Viễn thích Mục Giai Âm, chính cô ta cũng thấy ánh mắt của Tả Trí Viễn thỉnh thoảng dừng trên người Mục Giai Âm.

Lúc đó cô ta mới nghĩ ra ý định này, dù sao thì sao khi nôn xong, cô ta cũng có thể đổ là do Mục Giai Âm bị nôn nghén không liên quan tới cô ta.

Người đưa cho cô ta bình thuốc này, thuốc này các minh tinh dùng để giảm cân rất tốt, không có bất cứ tác dụng phụ nào. Cô ta mới can đảm dùng loại thuốc này, về phần hại Mục Giai Âm sinh non? Cho cô ta mười cái can đảm cô ta cũng không dám làm.

“Mấy năm nay tôi đều ở nước ngoài, cô nghĩ tôi không phân biệt được mấy chữ tiếng anh này sao?” Mục Giai Âm cầm bình thuốc giơ trước mặt Ngô Oánh Oánh nói: “Biết tác dụng của thuốc này là gì không?”

Cô ta không thích học mấy thứ này nên hoàn toàn không biết, tâm Ngô Oánh Oánh đột nhiên nặng tịch, lắp bắp mở miệng: “Cái,cái gì?”

Hướng Tình đang đứng cách xa bỗng nhiên chạy lại bên cạnh Mục Giai Âm, cầm lấy bình thuốc trên tay Mục Giai Âm, sau đó há to miệng ra, nhịn không được mà chửi tục: “Mẹ nó, lão tử bị lừa ăn thuốc sảy thai.”

Hướng Tình nói xong ném bình thuốc trên tay cho Mục Giai Âm, lại chạy như điên ra ngoài.

Hàn Tử Nghĩ có chút lo lắng, nhưng lại không tiện đuổi theo.

Mục Giai Âm vuốt vuốt trán, rất rõ ràng Ngô Oánh Oánh bị người ta lợi dụng: “Hàn Tử Nghị, Đường Tuấn Thần, các anh đi xem thử Hướng Tình thế nào rồi.” Mục Giai Âm nói xong lại nhìn Quyền Thiệu Viêm nói: “Chúng ta lên lầu hai nói chuyện, ở đây nhiều người nhiều miệng, thêm rắc rối nữa thì phiền.” Quyền Thiệu Viêm cũng đồng ý với cô.