Vẻ mặt Mặc Thanh Dạ mặc dù đang lạnh như băng, nhưng tầm mắt lại rơi trên người Thẩm Tích Họa đang lễ phép cúi đầu đứng ở bên cạnh. Hình thái cử chỉ ưu nhã khéo léo, tuyệt không có chút yếu đuối của một thứ nữ không được thương yêu nên có. Làm cho hắn rất muốn điều tra xem nàng là một nữ nhân như thế nào?
Hoàng hậu dù sao cũng đã ở trong cung hai mươi năm, trình độ khôn khéo có thể khác với người thường, bà thấy được ánh mắt của Mặc Thanh Dạ liền nở nụ cười. Xem ra việc tứ hôn lần này bà đã không uổng công. Dạ nhi, chỉ cần con hạnh phúc mẫu hậu liền vui vẻ. Bà mỉm cười, giờ phút này không có chút uy nghiêm của hoàng hậu, chỉ có sự hiền dịu của người mẹ.
Bà không thèm để ý thái độ Mặc Thanh Dạ đối với bà, bởi vì đó là bà nợ hắn.
Lần này trở về bà phải trọng thưởng hậu hĩnh cho vị cao nhân kia, nếu không phải hắn, có lẽ bà cũng không có cách nà làm cho Dạ nhi khỏe lên, nghĩ đến đó, tươi cười trên mặt càng lớn hơn.
“Dạ nhi, giờ phút này cảm thấy như thế nào?” Hoàng hậu hiền lành hỏi.
“Không liên quan đến bà.” Ngữ khí Mặc Thanh Dạ vẫn lạnh như băng, không chút nào đem hoàng hậu để vào mắt.
“Vương gia, mẫu hậu cũng là quan tâm ngài.” Diêm Thanh Lam thấy mọi người đều xem nhẹ sự tồn tại của nàng, thấy thái độ Mặc Thanh Dạ đối hoàng hậu không tốt, nàng đã nghĩ cách khiến cho bọn họ chú ý.
Trong lòng Thẩm Tích Họa cười lạnh, cái cô gái này thật đúng là quá thông minh, chẳng lẽ nàng ta không phát hiện Mặc Thanh Dạ căn bản là không thích vị hoàng hậu này hay sao, đã như vậy mà còn muốn chiếm được tâm của Mặc Thanh Dạ? Xem ra thật đúng là có chút người si nói mộng.
“Làm càn, danh xưng mẫu hậu là để cho tiện thiếp như ngươi kêu hay sao.” Mặc Thanh Dạ lạnh lùng quát, Diêm Thanh Lam sợ tới mức đứng sững sờ tại chỗ. Nhất thời cảm giác ủy khuất tràn ngập cõi lòng, nàng là sườn phi, sao có thể gọi nàng là tiện thiếp chứ? Một đôi thủy mâu tràn đầy nước mắt, ủy khuất nhìn Mặc Thanh Dạ, nhưng ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng không cho nàng.
“Lam nhi, được rồi, ngươi đi xuống đi, thân mình Dạ nhi cũng chưa khỏe lắm, các ngươi đều đi xuống đi.” Hoàng hậu nhìn Diêm Thanh Lam ủy khuất, cùng với đám thị thiếp, phất phất tay, lúc trước lựa chọn cho các nàng vào cửa hoàn toàn là hi vọng có thể vì Dạ nhi xung hỉ, nếu có thể được thị tẩm mà có con, vậy thì càng tốt, nhưng lại không thấy có chút hiệu quả nào, ngược lại chọc cho thái độ của hắn đối với bà càng ác liệt hơn.
Thẩm Tích Thư cũng là bà bảo hắn phải cưới, đây là điều vị cao tăng nói với bà, bà cỡ nào hi vọng thân mình Dạ nhi của bà có thể khỏe mạnh đứng lên. Không hy vọng hắn nằm ở trên giường mà sống qua ngày.
Hiện tại xem ra, quả nhiên, vừa thú vào cửa ngày thứ hai liền có thể đứng lên, thật đáng mừng.
“Vâng, mẫu... Hoàng hậu”
“Vâng, hoàng hậu.” Chúng thị thiếp thì không thể giống Vương gia kêu hoàng hậu là mẫu hậu, kỳ thực sườn phi cũng không được phép, nhưng Diêm Thanh Lam có thể là vì được hoàng hậu đặc biệt cho phép.
Diêm Thanh Lam bị Mặc Thanh Dạ trách mắng nên không dám kêu hoàng hậu là mẫu hậu. Vẻ mặt bi thương nhìn Mặc Thanh Dạ mà hắn chưa từng chú ý đến nàng chút nào.
Ánh mắt Mặc Thanh Dạ đều tập trung trên người Thẩm Tích Họa, nàng nắm chặt nắm tay, lui xuống.
“Đỡ ta đi vào.” Mặc Thanh Dạ nhìn Thẩm Tích Họa giống như là thật sự không chống đỡ nổi nữa, khóe miệng nở một chút tươi cười, đúng lúc bị hoàng hậu bắt gặp, sinh tồn trong chốn hậu cung, bắt gặp được loại chi tiết này tất nhiên là không thể xem thường.
Khóe miệng bà nở nụ cười, xem ra Dạ nhi của bà đối với Vương phi bà cho hắn thật vừa lòng, chỉ cần Dạ nhi vừa lòng, bà cũng vui mừng, ít nhất gánh nặng của bà cũng đã giảm một nửa.
Tỷ tỷ, Dạ nhi đã tìm được hạnh phúc.
Trong lòng bà khẽ thở dài.
“Dạ nhi, mẫu hậu cũng đỡ con nhé, chẳng may Thư nhi không cẩn thận làm con ngã thì không tốt.” Bước chân Hoàng hậu cao quý đi đến bên cạnh Mặc Thanh Dạ, khi đôi tay trắng mịn đã dính đầy máu tươi vươn ra, bị Mặc Thanh Dạ tránh được, trong thần sắc tràn đầy là chán ghét, giống như trên đôi tay của bà đang dính rất nhiều máu tươi.
“Không nhọc mẫu hậu lo lắng.” Thân mình Mặc Thanh Dạ ngã mạnh về hướng bên cạnh, cũng vì toàn thân đều tựa vào trên người Thẩm Tích Họa, chẳng qua là dùng sức gần hơn một chút, nhưng cũng bởi vì vậy, mà từ trên người Thẩm Tích Họa truyền đến một loại mùi hương nhẹ nhàng tươi mát dễ ngửi, mùi hương như hoa đào nhập vào chóp mũi.
Nhìn nàng bởi vì dùng sức dìu hắn mà trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, trên đôi gò má trơn mềm trắng trẻo mang theo chút đỏ ửng, mềm mại như cánh hoa đào, trong trắng lộ hồng, làm cho tâm hắn ngứa ngáy, muốn lúc nào cũng nhìn thấy nàng.
“Dạ nhi.”
“Vương gia, mẫu hậu cũng là vì muốn tốt cho ngài.” Thẩm Tích Họa nhìn vẻ mặt thất bại của hoàng hậu, vẻ mặt bi thương có chút không đành lòng, vì thế hảo tâm cất tiếng nói.
Hoàng hậu rất cảm kích nhìn Thẩm Tích Họa luôn luôn lễ phép khéo léo, nhưng lại chưa từng nhìn vào mắt của bà, có lẽ nàng ta thật sự là bị Mặc Thanh Dạ bức ép tới có chút mệt mỏi, Thẩm Tích Họa thì ước gì hoàng hậu có thể chia sẻ một ít sức nặng với nàng. Toàn bộ trọng lượng của hắn đều tập trung ở trên người nàng, có thể nghĩ xem có bao nhiêu mệt, xem ra tên Mặc Thanh Dạ này là cố ý làm nàng mệt, nếu không sao lại không cho hoàng hậu dìu.
Ngẫm lại nàng cũng có thể thấy được sự khác lạ từ lúc hoàng hậu vừa xuất hiện ở trong mắt Mặc Thanh Dạ, cũng với thái độ của hắn đối với bà, hoàn toàn không phải là thái độ của một đứa con đối với mẫu thân ruột thịt của mình, chẳng lẽ hoàng hậu không phải là mẫu thân ruột của hắn? Nhưng nếu là như thế, sao hoàng hậu có thể đối xử với hắn tốt như thế?
Cái gì không nghĩ ra Thẩm Tích Họa dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ hy vọng có thể đi đến giường nhanh một chút, nhưng là xem bộ dáng này của Mặc Thanh Dạ, cộng thêm dáng dấp nhỏ nhắn như chó Nhật của nàng, căn bản là không nhúc nhích nổi, nếu không phải tại cái thân thể này liên lụy, Mặc Thanh Dạ là một bệnh nhân, làm sao có thể kéo không đi.
Nàng nhất định phải cho cơ thể này vận động mới được, không thể để suy sút mãi, nếu Mặc Thanh Dạ còn làm như vậy thêm vài lần nữa, còn không phải làm nàng mệt chết.
“Chẳng lẽ nàng không muốn dìu bổn vương?” Đôi mắt Mặc Thanh Dạ thâm thúy mang theo ý cười nói, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt kia là sự bất mãn. Giống như Thẩm Tích Họa thật sự ghét bỏ hắn vậy.
“Dạ nhi, Thư nhi cũng là vì tốt cho con.” Hoàng hậu đi tới bên cạnh đỡ Mặc Thanh Dạ, nhưng lần này hắn lại không tránh né, thấy thế trong lòng hoàng hậu rất vui vẻ, xem ra Dạ nhi đối với Thẩm Tích Thư quả thật rất đặc biệt. Xem ra phải đề bạt Thẩm gia một chút, thủ phủ Thẩm gia ở Diên châu thành nhiều năm, nhưng cũng không có ai làm quan.
Mặc Thanh Dạ cũng không nói gì. Thái độ vẫn lạnh lùng như trước.
Ngay cả như vậy, hoàng hậu cũng thấy vui vẻ, nếu là lúc trước hắn làm sao có thể đồng ý cho bà động vào người, ở bên ngoài bất luận bà uy nghiêm không ai bì nổi như thế nào nhưng hoàng hậu ở trước mặt Mặc Thanh Dạ cũng chỉ là một người mẹ thương yêu nhi tử mà thôi.
Nhìn thái độ Mặc Thanh Dạ vẫn lạnh lùng như thế, làm Thẩm Tích Họa có chút ưu thương, nàng sẽ không còn cơ hội gặp lại được mẹ, một người mẹ siêu cấp yêu nàng.
Nghĩ đến đó nàng bỗng cúi đầu, cũng vì nhìn Mặc Thanh Dạ cùng hoàng hậu, Mặc Thanh Dạ đứng bên cạnh như cảm giác được Thẩm Tích Họa có chút khác thường, liếc mắt chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh của nàng, từng sợi tóc đều tỏa ra mùi hoa đào nhàn nhạt, dễ ngửi mà không ngấy, chẳng lẽ nàng là hoa đào tiểu yêu? Nếu không vì sao trên người đều là hương hoa đào nhàn nhạt.
Nhưng khổ nỗi là hắn lại ngửi thành thói quen.
“Vương gia cẩn thận chút.” Rốt cục gian nan đi tới bên giường, Thẩm Tích Họa cố sức đem hắn nhẹ nhàng phóng tới trên giường, thật cẩn thận không làm cho hắn chịu một chút thương tổn. Mặc Thanh Dạ nhìn nàng đổ mồ hôi lấm tấm liền thấy hưởng thụ, nhưng lại có chút đau lòng.
Trải qua một phen ép buộc như vậy, sắc môi hắn lại tái nhợt hơn, mà nàng cũng đã thấm mệt. Nếu có thể nàng thật sự muốn lập tức ngã lưng trên giường ngủ một giấc cho thoải mái, từ khi nàng tiến vào nơi này liền trở nên lười, trừ bỏ thời điểm nấu cơm nàng sẽ bận việc một chút, thời điểm khác đều lười giống như sâu gạo, dù sao những chuyện khác cũng đã có Đông Mạt cùng Xuân Hương làm cho nàng.
“Thiếp rót nước cho chàng, chờ một lát.” Nàng nhìn môi hắn tái nhợt, trong lòng lại có chút thương xót xông ra, cha từng nói nàng thân là đại tiểu thư của bang chủ hắc bang không thể có lòng nhân, nếu không sẽ là điểm trí mạng cho bản thân, nàng đã thật lâu không có loại tình cảm như vậy, nhưng đây không tính là thiện tâm đi, dù sao đây cũng là phu quân trên danh nghĩa của nàng, lúc này nàng còn phải dựa vào hắn, chẳng may hắn đi đời nhà ma, vậy chẳng phải nàng phải mang danh khắc phu?
Huống chi nàng thay đại tỷ xuất giá, nếu chuyện bể ra, hoàng hậu có thể tha cho nàng được sao?
Đáp án tất nhiên là không có khả năng tha cho nàng, còn nói đến ở cổ đại có thập đại cực hình, ngẫm lại liền rét run.
Cổ đại chính là thời đại như vậy.
Nàng vì hắn rót chút nước ấm, nhẹ nhàng nâng cổ hắn dậy cho hắn uống nước, như thế, vẻ tái nhợt trên mặt hắn đã thoáng lui đi một chút.
Thanh Dạ có chút hơi sức nói: “Mẫu hậu, tới đây có chuyện gì?” Cho đến lúc này, Mặc Thanh Dạ mới lạnh giọng hỏi.
“Dạ nhi, mẫu hậu đến thăm con và Thư nhi. Dù sao các con mới tân hôn, hôm qua nếu không phải hậu cung xảy ra chuyện, mẫu hậu nhất định đã tới rồi.” Nghe được giọng nói lạnh như băng của Mặc Thanh Dạ, hoàng hậu cười khổ một chút sau đó liền khôi phục vẻ mặt hiền lành nói, nói rõ nguyên nhân hôm qua bà không đến.
Dù như thế cũng không thấy được sự cảm kích của Mặc Thanh Dạ.
“Không sao, đã nhìn xong, mẫu hậu nên hồi cung, còn rất nhiều chính sự chờ mẫu hậu xử lý.” Mặc Thanh Dạ vẫn nói những lời lạnh lùng. Ánh mắt vẫn chưa từng nhìn hoàng hậu lần nào.
“Dạ nhi.” Hoàng hậu có chút thương tâm, nhưng nghĩ đến lỗi của bà đã phạm phải, đành phải nghẹn lời. Một hoàng hậu luôn luôn cao quý, giờ phút này lại giống như một người mẹ bị con mình xúc phạm.
Thẩm Tích Họa nhìn bọn họ như vậy, trong lòng khó chịu, căn bản là nhìn không được. .
“Vương gia. Sao ngài lại đuổi mẫu hậu? Mẫu hậu có lòng tốt đến thăm người, ta muốn gặp mẫu thân của ta còn không được, còn mẫu thân của ngài đang ở ngay trước mắt ngài, ngài lại muốn đuổi bà đi, chẳng lẽ ngài không biết thân làm mẫu thân mà bị con của mình đối xử như thế trong lòng có bao nhiêu khó chịu hay không?” Cảm xúc của nàng biến hóa, nhìn thái độ Mặc Thanh Dạ như thế, nàng nói xong liền chạy đi ra ngoài, nàng không cần ngủ cùng với hắn, hắn như thế làm nàng nhớ tới mẹ. Nàng sẽ không còn được gặp lại mẹ nữa, mà hắn, đang ở trong phúc mà không biết phúc.
Nàng một chút cũng không thích cổ đại.
“Đông Mạt, giúp ta thu thập hành trang, ta muốn ngủ ở An lạc các.” Phân phó Đông Mạt xong nàng liền lập tức bỏ chạy ra khỏi phòng, chạy đến Như di các đêm tân hôn nàng ở qua. Trừ bỏ nơi này nàng không biết có thể chạy đi đâu.
Vào phòng, khóa cửa, ghé vào trên giường, khóc ồ lên.
Nàng lúc còn rất nhỏ đã bị phụ thân tống xuất ra ngoài đi huấn luyện, nhưng nàng biết ở sau lưng nàng còn có cha mẹ giúp nàng chống đỡ xây dựng một bầu trời, nàng đời này ở hắc bang, chỉ có mẹ cùng cha, nàng liền cảm thấy an tâm, tuy rằng lúc đó nàng nhận phân đường thời điểm rất nhiều người đều cũng không xem trọng nàng là một nữ hài mới hai mươi mốt tuổi mà có thể tiếp nhận một trong ba đại phân đường của đại hắc bang như thế, nhưng nàng lại dựa vào chính năng lực của mình làm cho bọn họ phải tin phục.