Tô quản gia dù sao cũng là người đã có tuổi, nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt Thẩm Tích Họa như thế, làm cho ông chấn động, qua sự điều tra của ông, Thẩm Tích Họa bất quá chỉ là ngũ tiểu thư không được thương yêu, từ nhỏ bị người khi dễ không dám chống lại, làm sao có thể có bộ dáng của người ra lệnh cho người khác.

Bất quá những điều này ông cũng không quan tâm, điều ông quan tâm là muốn Vương gia mạnh khỏe, huống chi nhìn tình huống của Vương gia hiện nay hình như đối với vị Vương phi này rất để bụng, cho nên ông cũng vui mừng, dù sao Vương gia cũng đã nằm trên giường nhiều năm, trong phủ nhiều thị thiếp, nhưng không có một ai có thể chiếm được tâm của Vương gia, làm cho ông sợ hãi nếu Vương gia có mệnh hệ gì thì chẳng phải là tuyệt hậu sao?

Nhưng hiện nay lại xuất hiện hi vọng là Thẩm Tích Họa này, trong lòng ông vẫn là vạn phần cao hứng.

“Nếu không dám quên, vậy chuyện ba tỳ nữ này là sao? Bổn vương phi có cho ngươi quyền lợi tùy tiện xử trí tỳ nữ không phải người trong phòng của ngươi hay sao?” Thanh âm nàng lạnh như băng làm cho Diêm Thanh Lam sợ hãi không dám đáp lời.

“Người đâu, xử trí theo gia pháp, Lam sườn phi đã phạm vào gia quy, nên giống với mọi người, bổn vương phi cũng sẽ không thiên vị, giáng làm thị thiếp.” Khi nàng nhẹ nhàng nói câu kia, trong mắt Diêm Thanh Lam liền xuất hiện thù hận.

“Thẩm Tích Thư, ta là đích nữ của thừa tướng, ngươi dám tiện ý giáng cấp ta?” Nàng mang đôi mắt bốc hỏa chất vấn Thẩm Tích Họa.

“Tô quản gia, vừa rồi Vương gia nói cái gì?” Thẩm Tích Họa vẫn không nói tiếp, khóe miệng mang ý cười quay đầu hỏi Tô quản gia.

“Vương phi đại biểu Vương gia.” Vẻ mặt Tô quản gia không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra sáu chữ.

“Chẳng lẽ Diêm Thanh Lam ngươi đang chất vấn quyết định của Vương gia?” Nàng thản nhiên đứng lên, Xuân Hương đứng bên cạnh thấy thế lập tức tiến lên vươn tay đỡ Thẩm Tích Họa.

Thẩm Tích Họa mang dáng vẻ lười nhác đi đến trước mặt Diêm Thanh Lam, vẻ mặt chế giễu nói, “Đích nữ thừa tướng? Chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhi gả cho người như nước đã hắt đi? Ngươi chẳng lẽ đã quên ngươi đã là người của An vương phủ sao?”

Tay lười nhác khoát lên trên tay Xuân Hương, giống như lúc nào cũng sẽ ngã xuống.

Diêm Thanh Lam nhìn Thẩm Tích Họa trước mắt, đôi mắt mang theo thù hận, một tia độc ác trong mắt nàng xẹt qua. Nàng động thủ, nàng từng học qua một chút võ công cũng được coi như mèo ba chân, nhưng Thẩm Tích Họa trong mắt nàng là người ngay cả đứng cũng không vững sẽ dễ dàng bị nàng đánh ngã.

“A...” Mọi người trong phòng cũng đều không nghĩ đến Diêm Thanh Lam đột nhiên sẽ ra tay đánh người, nàng ta thế nhưng lại không phục Thẩm Tích Họa, mà hạ độc thủ, hắc y nam tử ẩn nấp chỗ tối vừa định đi cứu, nhưng bị một người ngồi ở phía trước nhanh tay cứu trước.

Ai cũng không nghĩ tới Trương Như Di sẽ ra tay cứu Thẩm Tích Họa, cũng không có ai biết nàng biết võ công. Ngay cả Thẩm Tích Họa cũng không biết. Vốn là Thẩm Tích Họa muốn Diêm Thanh Lam ra tay với nàng, nàng là người thông minh sẽ không để bản thân bị thương.

Tô quản gia nhìn một màn mạo hiểm này cũng liền phát hoảng, ông không nghĩ tới Diêm Thanh Lam sẽ đột nhiên ra tay đánh Thẩm Tích Họa. Hơn nữa còn bị nàng ta đánh ngã, cũng may Trương Như Di cứu kịp thời, cũng không để nàng té ngã xuống đất.

Mày Trương Như Di gắt gao nhíu lại, chuẩn bị đem Thẩm Tích Họa thả trên ghế sau đó đi giáo huấn Diêm Thanh Lam, không ngờ Thẩm Tích Họa cầm tay nàng. Cho nàng một ánh mắt yên tâm.

Đích nữ thừa tướng thì thế nào? Thẩm Tích Họa giả bộ sợ hãi vỗ vỗ ngực.

“Xem ra ngươi là không phục vì bị bổn vương phi quản thúc? Nếu thế thì không phải là người của An vương phủ.” Xuân Hương đợi các nàng sau khi đứng vững, lập tức tiến lên đỡ Thẩm Tích Họa, Thẩm Tích Họa cũng đặt tay lên tay Xuân Hương. Trên mặt giả bộ giận dữ nói.

“Ngươi... Bất quá chỉ là nữ nhi của thương giới, có tư cách gì nói ta. Ngươi gả đến An vương phủ cũng chỉ là cái xung hỉ mà thôi.” Nghe được lời Thẩm Tích Họa nói, làm nàng run rẩy, nàng ta có ý gì, chẳng lẽ muốn hưu nàng? Nàng là đích nữ của thừa tướng, lại được hoàng hậu tứ hôn làm sườn phi. Có thách thì nàng ta cũng không có gan làm chuyện đó, nghĩ đến điểm này, trong lòng nàng có chút phấn khích.

Nàng với Thẩm Tích Họa triệt để trở mặt, tất nhiên trong lời nói càng có sự châm chọc. Không hề có sự kiêng nể.

Thẩm Tích Họa nhìn vẻ mặt phấn khích của nàng ta. Nàng lười nhác cười, trong lòng cũng chỉ nghĩ đến một câu, “ngực lớn ngu ngốc”, bốn chữ này tuyệt đối phù hợp với nàng ta.

“Ý của ngươi là đang trách hoàng hậu vì đã phối hôn cho ta cùng Vương gia phải không?” Nàng đi đến ghế chủ vị, ngồi xuống, thân mình có chút nghiêng ngả dựa vào lưng ghế, nhưng lại làm cho người ta cảm giác nàng không hề thất lễ, ngược lại là một loại tượng trưng cho sự cao quý.

“Ai không đem bản cung cùng An vương gia để vào mắt vậy?” Đột nhiên một thanh âm vô cùng uy nghiêm vang lên, nghe thanh âm đó, Diêm Thanh Lam lập tức bật cười.

“Mẫu hậu.” Diêm Thanh Lam lập tức từ vẻ mặt phẫn nộ chuyển hóa thành vẻ mặt tươi cười đầy mặt đi hướng ra cửa.

Thẩm Tích Họa sau khi nghe thanh âm uy nghiêm ấy, liền đứng lên, vị kia là bà bà (mẹ chồng) của nàng, nàng vừa nghe thanh âm kia liền cảm thấy vị này căn bản là một nữ nhân không dễ chọc.

Đập vào mắt nàng là trang phục minh hoàng, trên áo choàng còn thêu phượng hoàng giương cánh cao bay, làm cho người ta có cảm giác như thăng thiên, bước chân tao nhã mà trầm ổn biểu hiện loại tư thái ngạo mạn xưng hùng xưng bá, một đôi phượng mâu lộ ra khí thế tài giỏi hơn người, ngũ quan tinh xảo, trên khuôn mặt xinh đẹp tìm không thấy một nếp nhăn.

Bộ dáng nhìn qua như chỉ có ba mươi tuổi, vẻ mặt đang nổi giận.

Thẩm Tích Họa đoán là do lời nói mới vừa rồi chọc cho bà mất hứng.

“Nô tì, tham kiến mẫu hậu.” Thẩm Tích Họa chân thành đi tới trước mặt hoàng hậu, nhẹ nhàng thi lễ. Dáng vẻ không thấy sai lầm.

Hoàng hậu nhìn Thẩm Tích Họa sạch sẽ không nhiễm bụi trần, nhưng từ trên người nàng bà có thể nhìn ra, đây là một nữ tử cơ trí, trong lòng có một loại ý tưởng muốn thu nàng làm người của mình.

Qua sự điều tra, Thẩm Tích Thư trước mắt là đệ nhất mỹ nhân cùng đệ nhất tài nữ thành Diên châu, nhìn diện mạo của nàng tuyệt không quá với lời đồn. Đôi mắt khôn khéo cũng có thể thấy được nàng tuyệt đối là một tài nữ, làm cho bà rất vừa lòng, thu nàng ta ngày sau mình dùng, đối với bản thân cũng là tuyệt đối có trợ giúp.

Suy nghĩ như thế, trong mắt liền xuất hiện một tia khen thưởng.

“Mẫu hậu, ngài xem, Vương phi bất quá chỉ là một nữ nhi của thương gia, lại muốn đem nô tì biến thành thị thiếp, còn muốn hưu nô tì.” Diêm Thanh Lam thấy hoàng hậu, cao hứng lập tức chạy đến. Nàng biết phụ thân nàng là thừa tướng đương triều, hoàng hậu rất là coi trọng, đối với nàng cũng sẽ phi thường coi trọng.

Vẻ mặt nàng không vui nói với hoàng hậu.

Hoàng hậu vừa nghe lời Diêm Thanh Lam nói, sắc mặt lập tức liền thay đổi. Ánh mắt càn quét nhìn khắp chung quanh.

Thẩm Tích Họa nhìn vẻ mặt biến sắc của bà, trong lòng cười lạnh nói, xem ra hoàng hậu này cũng không phải là người thông minh, nếu không làm sao có thể nghe theo lời Diêm Thanh Lam nói, nếu là người có đầu óc đều có thể nhìn ra được Diêm Thanh Lam là dạng người gì.

Thẩm Tích Họa cũng không mở miệng, nàng muốn nhìn hoàng hậu xử trí như thế nào. Nàng không giải thích, bởi vì đây là ý nàng muốn.

“Ngươi nói là bản cung không có mắt?” Không nghĩ tới hoàng hậu sắc mặt xanh mét chuyển hướng nhìn Diêm Thanh Lam, trong giọng nói mang theo nguy hiểm, làm Diêm Thanh Lam cảm thấy sợ hãi, hoàng hậu không phải rất thích nàng hay sao, sao lúc này lại có thần sắc nghiêm túc như thế, còn có vẻ không vui, nàng luôn luôn biết hoàng hậu âm tình bất định, nhưng là vì gả cho Mặc Thanh Dạ, nàng tìm mọi cách lấy lòng hoàng hậu. Chưa từng thấy qua hoàng hậu lộ ra vẻ mặt như thế, làm nàng có chút run sợ.

“Không... Mẫu hậu, nô tì không phải ý này...” Nàng nóng lòng giải thích, gấp gáp hi vọng hoàng hậu không hiểu lầm nàng, nhưng hình như hiệu quả cũng không được tốt cho lắm.

“Khụ khụ... Sao bà lại tới đây?” Đúng lúc này, một chuỗi ho khan làm cho mọi người chú ý, chỉ thấy một nam tử rất tà mị tuấn mỹ, suy yếu đỡ trên khung cửa, sắc môi tái nhợt cùng sắc mặt tái nhợt làm cho người đối diện nhìn thấy liền đau lòng, nhưng lại không chút ảnh hưởng đến vẻ tuấn dật của hắn, ngay cả dáng vẻ bệnh hoạn như vậy vẫn toát ra vẻ tà mị yêu dã không tả được, nhưng giờ phút này trên tuấn nhan tái nhợt chỉ có vẻ lạnh như băng không đểmọi người trong phòng vào mắt.

Có vài thị thiếp vẫn chưa được gặp qua Mặc Thanh Dạ, mà giờ phút này sau khi nhìn thấy hắn, chỉ có một cảm giác, tâm đã trầm luân, khó trách Diêm Thanh Lam không tiếc bất cứ giá nào, cho dù thân phận như thế cũng muốn gả cho Mặc Thanh Dạ.

Diêm Thanh Lam nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng hàn của Mặc Thanh Dạ, một đôi con ngươi lộ ra nhảy nhót vẻ mặt, nàng từ lúc gả đến nơi đây trở thành sườn phi chỉ thấy qua Mặc Thanh Dạ có một lần, mà một lần kia chính là hắn đang nằm ở trên giường ngủ, thấy chung quanh không có người gác nàng mới lén lút đi vào xem.

Mặc Thanh Dạ cũng không cho phép nữ nhân nào không được hắn phân phó được tiến vào phòng hắn.

Quản gia luôn ngăn cản các nàng. Thời điểm lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mặc Thanh Dạ đã bị tuấn nhan tái nhợt mà lại tà mị của hắn chinh phục, nếu không phải vì hắn, nàng sao có thể ủy khuất làm một sườn phi cơ chứ?

Đôi mắt nàng cứ gắt gao nhìn vào đôi mắt không có chút độ ấm lại không hề chứa bóng dáng của nàng của Mặc Thanh Dạ, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng không thể diễn tả, đôi mắt tràn ngập bi thương nhìn thân hình gầy yếu kia.

Nhìn thấy Thẩm Tích Họa lúc hắn xuất hiện trong phòng đã bước đi về phía hắn, dìu hắn, ánh mắt dừng ở trên người bọn họ, làm nàng cảm thấy rất chói mắt.

“Vương gia, sao ngài lại ra đây?” Trong lòng Diêm Thanh Lam không thoải mái, lập tức chạy qua, vươn tay muốn đỡ hắn, nào biết, hắn không dấu vết tránh được.

“Hoàng nhi, con có thể tự đi được rồi sao?” Hoàng hậu vừa thấy Mặc Thanh Dạ lập tức thu lại vẻ mặt tức giận, lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần giống như từ mẫu, không có chút khí phách của một hoàng hậu nên có. Thu lại khí phách uy nghiêm, đẩy ra cung nữ bên cạnh, bước đi có chút lảo đảo vui mừng chạy về hướng Mặc Thanh Dạ.

Mặc Thanh Dạ cau mày nhìn bộ dáng kích động của bà, sắc mặt càng thêm lạnh như băng, “Bà tới nơi này của bổn vương làm cái gì? Nhìn bổn vương chê cười sao?”

Khiến cho Thẩm Tích Họa không ngờ là lời Mặc Thanh Dạ thốt ra làm nàng đoán không ra ý nghĩ của hắn, nhìn bộ dáng này của hoàng hậu cũng thật là rất yêu con, nhưng tại sao Mặc Thanh Dạ có thể đối với bà lại không có lễ như vậy, chẳng lẽ bởi vì hoàng hậu chia rẽ hắn cùng thanh mai trúc mã của hắn? Cho nên mới có thái độ vô lễ như thế đối với bà?

“Dạ nhi, sao mẫu hậu có thể nghĩ như thế được chứ, mẫu hậu cao hứng còn không kịp nữa là, Thư nhi quả nhiên là phúc tinh.” Ánh mắt hoàng hậu tỏa sáng nhìn về phía Thẩm Tích Họa, đối với nàng phi thường vừa lòng. Với câu nói như thế, Mặc Thanh Dạ cũng chỉ mỉm cười lạnh lùng, cũng không có chút biến hóa gì.

“Mẫu hậu khen lầm rồi.” Thẩm Tích Họa khéo léo đứng ở một bên trả lời, nói xong lại yên tĩnh đỡ Mặc Thanh Dạ, không làm cho hắn có chút bất ổn nào.

Mặc Thanh Dạ tựa hồ là có chút cố ý, đem sức nặng toàn bộ cơ thể dựa trên người của nàng, nếu đổi là trước kia, chút sức nặng ấy hắn có thể tự đỡ được, nhưng hiện nay thân thể này gió thổi qua cũng có thể hạ gục hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống làm cho hắn rất lo lắng.

Nhìn mặt nàng không đổi sắc, nhưng từ bộ dáng nhẫn nại của nàng là có thể nhìn ra được nàng đỡ hắn có bao nhiêu vất vả.