“Tô quản gia đợi đã. Bảo các nàng đến viện bổn vương phi chờ đi, bổn vương phi tìm các nàng có việc.” Thẩm Tích Họa kịp thời ngăn trở cước bộ của Tô quản gia.
“Này... Vương gia?” Người ông luôn luôn nghe theo là Vương gia, mà Vương phi phân phó, ông cũng không thể không nghe, nhưng là sợ Vương gia sẽ không vui.
“Cứ theo ý Vương phi.” An vương gia phất phất tay. Cầm lên chén thuốc đắng đến đòi mạng mà uống. Sau khi hắn uống xong, Thẩm Tích Họa lập tức đem mứt hoa quả đút vào miệng hắn, “Vương gia, không đắng sao? Sau này ta sẽ cho người chuẩn bị chút mứt hoa quả, Vương gia uống xong thuốc ngậm cho ngọt miệng.”
Nàng mỉm cười, thấy hắn uống thuốc, trong lòng nàng có chút đau lòng, nam nhân này mỗi ngày đều uống loại thuốc này, còn không ăn mứt hoa quả, thật không biết mấy năm nay hắn sống như thế nào.
Thân thể khổ cực nàng không sợ, nhưng nàng lại rất sợ uống loại thuốc đông y, năm đó nàng có uống qua, uống một thời gian, mỗi lần đều là thừa dịp lén cha mẹ ăn chút kẹo cho ngọt.
Trong cuộc sống sau này nàng sẽ chăm sóc cho hắn thật tốt, dù sao trên danh nghĩa hắn cũng là phu quân của nàng.
“Vương gia, có đồng ý chuyện của ta hay không?” Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện lúc nãy, bởi vì Tô quản gia đi vào mà bị gián đoạn, nàng sống ở An vương phủ vẫn là cần một chút bảo đảm.
“Ngươi đã là Vương phi của bổn vương, ta lại không đồng ý được sao? Chính là... Khụ khụ... Về sau chuyển đến trong Trường thọ viện đi, ở bên cạnh chăm sóc bổn vương.” Làm như có chút ái muội nói.
Đông Mạt đứng một bên nghe được, mặt liền đỏ lên.
“Vương phi, nô tì cáo lui trước.” Nói xong không đợi Thẩm Tích Họa trả lời liền ra khỏi phòng, đem phòng nhường lại cho hai người bọn họ.
“Sao lại đi ra đây?” Thời điểm Tô quản gia quay lại, nhìn Đông Mạt vẻ mặt đỏ bừng đang từ bên trong vội vã đi ra. Ông tràn đầy nghi hoặc muốn đi vào gõ cửa, nhưng là lại bị Đông Mạt đứng chặn lại.
“Tô... Tô... Quản gia, đừng đi vào, Vương gia... Vương gia cùng Vương phi...” Nàng nói chuyện cũng nói không rõ, mặt cũng càng ngày càng đỏ, hồng đến tận bên tai.
Tô quản gia là người đã có gia đình, con cũng đã lớn, thấy được bộ dáng Đông Mạt, trong đầu lập tức hiện ra một bức tranh, nghĩ như thế, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười vui vẻ, xem ra Vương gia sẽ có hậu.
Bệnh của Vương gia có phải cũng sẽ tốt lên phải không? Vốn là cửa hôn sự này ông không thích hoàng hậu nương nương an bày cho Vương gia, nhưng hiện nay ông lại muốn cảm tạ hoàng hậu nương nương.
Ông trời phù hộ.
Ông liền vui vẻ cùng Đông Mạt canh giữ ở ngoài cửa, đương nhiên ông vẫn dựng lỗ tai để lắng nghe động tĩnh bên trong, nhưng làm cho ông thất vọng là cái gì ông cũng không nghe được.
Tuy vậy trong lòng ông cũng rất phấn khởi.
“Vương gia. Này ...” Thẩm Tích Họa một chút tâm lý chuẩn bị đều không có. Nàng chưa bao giờ cùng kẻ nào đồng giường cộng chẩm, khi nhìn thấy Đông Mạt đỏ mặt đi ra ngoài, nàng như nghĩ đến cái gì mà hai gò má xuất hiện đám mây đỏ.
Nàng đã gả cho hắn làm Vương phi, Vương phi cùng Vương gia cùng nhau ngủ thật bình thường a, nhưng là ... Nhưng nàng lại thấy không được tự nhiên, lỡ như lúc đó hắn muốn lau súng cướp cò thì nàng phải làm sao? Nhưng nghĩ lại hắn đã bị bệnh thành cái dạng này cũng không có sức để làm, nhưng ai nha nha nha... xấu hổ, xấu hổ chết đi được. Từ từ nhắm hai mắt mà trong lòng lại cực kỳ giãy dụa.
An vương gia nhìn nàng từ từ nhắm hai mắt, bộ dáng chau mày, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, còn mang theo ý trêu đùa, tựa hồ cảm thấy rất thú vị.
Nàng thầm hô một tiếng, “Được.” Hơn nửa ngày rốt cục nghẹn ra một chữ được.
“Vương gia hãy từ từ nghỉ ngơi, ta đi trước nhìn xem chúng muội muội.” Nói xong đỏ mặt nhanh chóng rời khỏi căn phòng làm cho hô hấp nàng mất tự nhiên.
Thời điểm mở cửa nhìn thấy Đông Mạt đỏ mặt cùng Tô quản gia đang dán lỗ tai trên cửa nghe lén, khi thấy cửa mở, hai người lập tức đứng thẳng thân mình.
Mặt nàng càng mất tự nhiên lại đỏ lên.
Tô quản gia cũng bỗng chốc ngượng ngùng đến gần, nét mặt già nua đỏ lên, “Vương phi.” Hai người đồng thời kêu ra tiếng, trong thanh âm tựa hồ là vui sướng.
“Khụ khụ, Tô quản gia, lão đi chiếu cố Vương gia, ta về trong viện trước.” Biểu cảm trên mặt có chút mất tự nhiên nói, một bộ dáng lạnh nhạt đi vềphía trước.
Đông Mạt cười trộm đi theo phía sau Thẩm Tích Họa.
Trên mặt Tô quản gia tươi cười đi vào phòng ngủ An vương gia.
“Tô quản gia, cho người chuẩn bị cho Vương phi chút quần áo và vật dụng sinh hoạt, đem vào phòng của ta, đem vật dụng của Vương phi cũng đều chuyển đến Trường thọ viện, ngày sau Vương phi cùng bổn vương ở chung phòng.” Nghe đến đó làm cho Tô quản gia lại càng phấn khởi. Gật đầu đi ra bên ngoài bắt đầu cho người thu xếp, sau đó An vương gia lại cho gọi thân tín của hắn tới.
“Đông Mạt, đi lên.”
Thẩm Tích Họa nhìn Đông Mạt cúi đầu cười trộm đi theo phía sau, nàng liền khó chịu, không phải là ngủ chung thôi sao, cô gái nhỏ kia cười cái gì chứ.
“Vương phi, vạn vạn không thể.” Đông Mạt lập tức lắc lắc đầu.
“Ta nói có thể là có thể, ta có việc muốn hỏi em.”
“Vương phi có chuyện gì cứ việc hỏi.” Đông Mạt vui vẻ, lập tức ngẩng đầu, vỗ ngực nói. Ở chung với Thẩm Tích Họa đã lâu, đã bị Thẩm Tích Họa tiêm nhiễm, chỉ cần cùng Thẩm Tích Họa ở với nhau sẽ không câu nệ lễ nghi.
Thẩm Tích Họa muốn hỏi chuyện nàng, tất nhiên nàng sẽ đặc biệt tích cực đi tới bên cạnh Thẩm Tích Họa.
“An vương gia tên thật là gì?” Nàng cảm thấy bản thân thật bi kịch, bản thân gả cho cái nam nhân, còn không biết tên của nam nhân của chính mình gọi là gì, chỉ biết phong hào của hắn kêu An vương gia.
“Vương phi thế nhưng không biết? Em còn tưởng rằng cô đã biết rồi chứ?” Đông Mạt vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Vương phi. Tuy thế Đông Mạt vẫn nói, nhưng đầu tiên là quan sát một chút chung quanh có ai khác hay không, sau đó ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói ra. “Mặc Thanh Dạ.”
Sau khi nói xong, nàng còn nhìn quanh bốn phía, tục danh của Vương gia cũng không phải kẻ nào cũng đều có thể tùy tiện kêu, cho nên phải thật cẩn thận.
“Mặc Thanh Dạ? Ừm, ta đã biết, chúng ta đi thôi.” Khóe miệng nàng mỉm cười.
Thời điểm nàng tiến vào viện của mình, nhóm nữ nhân đều đang ngồi ở phòng khách chờ đợi. Đại sảnh rộng lớn nhưng giờ phút này đã đứng đầy người, tám nữ nhân, mỗi một người đều có hai nha hoàn hầu hạ, tất nhiên liền đứng đầy sảnh.
Nàng cũng không tức giận, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười không có độ ấm, “Chúng muội muội đợi lâu.” Nàng đi đến ghế chủ vị, ngồi xuống, nhìn một đám đều mang sự chán ghét cùng với khinh miệt nhìn nàng ở phía dưới.
Đương nhiên nàng cũng chú ý tới một người không dùng cái loại ánh mắt ấy nhìn nàng, mà là ánh mắt lạnh lùng cùng với dò xét nhìn nàng. Cho nên có thể thấy được cô nương này không giống với những người khác.
Xuân Hương thấy Thẩm Tích Họa đã trở về, ngồi ở ghế chủ vị, nàng lập tức cúi đầu đi qua, đứng ở bên cạnh.
“Tỷ tỷ, bọn muội muội đến cũng không bao lâu.” Diêm Thanh Lam vẫn như trước đi đầu nói, lúc Thẩm Tích Họa còn chưa đến vương phủ, nàng chính là người quản lý toàn bộ gia quyến ở An vương phủ.
Tuy phải làm thiếp nàng cũng không vui vẻ gì, nhưng địa vị của nàng trong nhóm thị thiếp là cao nhất, sườn phi Trương Như Di lại dửng dưng với mọi chuyện, cũng không cùng các nàng hợp tác, luôn là một bộ dáng cao cao tại thượng, giống thế cho nên nàng đối với Vương gia cũng là không có hứng thú, đây là điều mà nhóm các nàng đều biết đến, cho nên cũng sẽ không để ý tới nàng ta.