Nam nhân cũng là có rất nhiều tâm kế [ vạn càng chương 2 ]“Ở Thẩm gia ta chỉ là một thứ nữ không được ai thương, tương lai gả xa cũng sẽ không tốt như gả đến đây.” Nàng không thích vận mệnh bị người khác sắp đặt, nhưng ở cổ đại lạc hậu này, vận mệnh bị bài bố là chuyện khó tránh khỏi, thế nhưng sự lựa chọn hôm nay nàng cho là tốt nhất, là một thứ nữ không được thương, đến lúc đó gả đi nhất định sẽ không phải là chỗ tốt gì.
Nàng cúi thấp ánh mắt, trong mắt có chút bất đắc dĩ. Nàng vẫn là vì ngũ di nương đang ở Thẩm gia kia, nữ nhi của mình lại không thể quang minh chính đại kêu bà một tiếng nương, như thế có bao nhiêu xót xa.
An vương gia trên giường nhìn trong mắt nàng thấy có sự cam chịu cùng bi ai, có ý nghĩ muốn vươn tay chạm vào khóe mắt nàng, nhưng lập tức bị hắn đè ép xuống.
“Ngươi không sợ tùy thời sẽ biến thành quả phụ sao?” Vẻ mặt hắn mang khiêu khích, hứng thú nhìn nàng, nhìn xem nàng sẽ trả lời như thế nào.
“Nếu sợ lời đồn, ta sẽ gả qua sao?” Nàng một bên vì hắn nhẹ nhàng dịch chăn, một bên mỉm cười nói, trên sợi tóc của nàng cũng có mùi hoa đào, sợi tóc mềm mại kia thường thường nghịch ngợm đùa giỡn với chóp mũi của hắn.
Trên người hắn có mùi thuốc nhàn nhạt từng đợt chui vào chóp mũi nàng, không có chút khó ngửi, ngược lại cảm thấy phi thường dễ ngửi, quả nhiên là cái ấm sắc thuốc, nếu không sao có thể có mùi thuốc đông y.
“Ha ha ha... Vương phi bổn vương thật đúng là không giống với người thường.” Nghe được lời của nàng, hắn bật cười, quả nhiên là người thú vị, nữ nhân này tựa hồ cũng không chán ghét như vậy.
“Cốc cốc.” Ngoài cửa tiếng đập cửa vang lên.
“Vào đi.” Thẩm Tích Họa thay An vương gia trả lời. Người bước vào là Tô quản gia, trong tay ông lúc này đang cầm một chén thuốc, mùi thuốc trực tiếp truyền vào chóp mũi Thẩm Tích Họa, mùi vị này tựa hồ có chút đắng, nước thuốc đen tuyền này vương gia uống xong chẳng lẽ không thấy đắng sao?
“Tham kiến Vương phi.” Ở bên ngoài hình như ông nghe được tiếng cười của Vương gia, Vương gia luôn luôn ở trên giường bệnh, chưa bao giờ cao hứng mà cười qua như thế, ông biết Vương phi ở bên trong, trong lòng ông liền đối với vị Vương phi này có đánh giá khác.
An vương gia là do ông chăm sóc từ nhỏ, tất nhiên tình cảm thâm hậu, chính là mỗi khi vì hắn đau lòng. Bệnh trạng vẫn không lúc nào khỏi, cho nên vương gia chưa bao giờ cho người khác sắc mặt tốt. Vì thế vương gia từ nhỏ cũng không thích cười.
Có thể làm cho Vương gia phát ra nụ cười từ nội tâm, làm cho ông rất cao hứng. Rốt cục ông đã có thể nhìn thấy Vương gia nở nụ cười, đó không phải nói lên là bệnh của Vương gia đã chuyển biến tốt?
Thẩm Tích Họa cau mày, từ trong tay Tô quản gia tiếp nhận chén thuốc, “Không có mứt hoa quả gì đó sao? Thuốc đắng như vậy, Vương gia uống xong miệng sẽ rất đắng, rất khó chịu.”
“Nô tài sơ sót, nô tài lập tức đi chuẩn bị.” Đã nhiều năm trôi qua Vương gia đều chỉ uống thuốc như vậy, trước giờ ông lại không nghĩ đến vì Vương gia chuẩn bị mứt hoa quả, Vương phi lại nghĩ tới, làm ông không khỏi vui mừng, Vương gia có thể lấy được thê tử như vậy thật sự là rất may mắn.
Nhưng trong lòng ông vẫn còn tồn tại sự nghi ngờ về Thẩm Tích Thư, sao có thể với lời đồn lại khác biệt to lớn như thế, chỉ phải đợi gã sai vặt đi ra ngoài điều tra sớm trở về. “Không cần.”
“Đông Mạt, đi về phòng ta lấy chút mứt hoa quả lại đây, phải nhanh chút.”
“Vâng, Vương phi.” Đông Mạt trong lòng là vui mừng. Nếu tam tiểu thư biết bộ dạng Vương gia đẹp mắt như thế chỉ sợ sẽ hối hận muốn chết, nghĩ thế liền tăng nhanh cước bộ, ngày thường tiểu thư thích ăn vặt, cho nên mứt hoa quả là không thể thiếu được, không nghĩ tới đúng lúc cho Vương gia dùng.
Mới vừa rồi nàng còn lo lắng tiểu thư nói ra sự thật Vương gia sẽ xử trí tiểu thư nhà mình, không nghĩ tới lại làm cho Vương gia cười vui vẻ như vậy.
“Đông Mạt tỷ tỷ.” Nàng mới ra cửa, Xuân Hương đang chờ ở cửa, vẻ mặt đáng thương nhìn Đông Mạt. “Xuân Hương phải nhớ kỹ thân phận của mình. Ngươi đợi ở đây đi.”
Lúc nãy Đông Mạt cũng nhìn ra Xuân Hương có chút tiểu tâm tư, trong lòng nàng có chút mất hứng, tiểu thư đối đãi với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lại có loại tâm tư không đúng đắn này. Làm nàng thực rất không vui.
Nàng không đợi Xuân Hương trả lời liền chạy đi, chạy đến phòng Thẩm Tích Họa lấy mứt hoa quả trong ngày thường tiểu thư hay ăn.
Rất nhanh đã trở về đến trong Trường thọ viện.
“Đông Mạt tỷ tỷ.” Xuân Hương cắn môi, nhìn Đông Mạt, “Ta về sau sẽ chú ý nhớ kỹ thân phận, sẽ không như thế nữa.” Nàng sợ Đông Mạt không để ý đến nàng, đến lúc đó Vương phi cũng sẽ không để ý nàng nữa, sau đó sẽ đem nàng tống xuất ra khỏi phủ Vương gia, nếu thế nàng sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy Vương gia nữa. Nghĩ đến điều này, liền hối hận hành vi bản thân sao lại lỗ mãng như vậy, nếu cẩn thận một chút, nàng sẽ không làm ra loại sự tình này.
“Ừm, ngươi về viện trước đi thôi. Nếu chậm trễ Vương gia uống thuốc, tội của ngươi liền lớn.” Nói xong không chút để ý tới Xuân Hương, trực tiếp chạy vào trong phòng Vương gia.
Ngoài cửa nhóm thị thiếp cùng sườn phi của Vương gia vẫn còn đang đứng chờ đợi, ai cũng đều muốn vào nhìn Vương gia, nhưng lại bị Đông Mạt nhanh chóng đem cửa đóng lại.
Trong nhóm nữ nhân có vài người còn chưa được gặp Vương gia, còn người đã từng gặp qua Vương gia, cũng đều vội vã muốn nhìn mặt hắn, ai nấy cũng đều bị dung mạo của hắn hấp dẫn, đều đòi trèo lên giường của hắn, nhưng vẫn không có cơ hội, Tô quản gia luôn luôn ngăn cản không cho bất luận kẻ nào tiếp cận Vương gia.
Lúc này có cơ hội được nhìn thấy thì lại bị Vương phi ngăn lại. Nghĩ như thế ai nấy cũng bực tức.
“Có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải là con của một thương nhân thôi sao, làm sao có thể so được với Diêm tỷ tỷ.” Ánh mắt nữ tử mặc trang phục xanh nhạt vẫn không ngừng nhìn vào bên trong, thấy cửa vẫn bị đóng kín, muốn nhìn lại không thấy được chút gì, trong mắt lập tức lộ ra một tia khinh thường, bất quá là một nữ nhi thương gia có địa vị thấp, còn dám làm như thế, nói như thế nào thì nàng cũng là nữ nhi của một quan gia.
“Nguyên Dao muội muội, không cần tức giận. Tốt xấu gì nàng ta cũng là tỷ tỷ của chúng ta, chúng ta còn chưa cho tỷ tỷ lễ gặp mặt, ngươi sao có thể nói như thế?” Trong mắt Diêm Thanh lam mang theo ác ý, khuyên nhủ Nguyên Dao.
Nói đến đó, không ai nói gì chỉ mỉm cười, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười. Các nàng đều có thể lý giải lời Diêm Thanh Lam nói.
Mà bên cạnh Diêm Thanh Lam, là sườn phi Trương Như Di cũng là sự dửng dưng, đối với nàng mà nói không có gì có thể vào được mắt của nàng. Vẫn là một khuôn mặt băng lạnh đến cực điểm.
Đối với An vương gia nàng căn bản là không có chút động tâm, cũng không muốn hắn sủng ái, nàng ở nơi này bất quá cũng là vì phụ thân, người nhà của nàng. Nếu không phải như thế, nàng quả quyết sẽ không gả đến An vương phủ.
“Vẫn là tỷ tỷ nói đúng.” Tiền Hiểu Phù cười nói, dáng vẻ Thẩm Tích Họa làm nàng có chút mất hứng. Nàng không thích cái dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như không đem bất luận kẻ nào, hay là việc gì để vào mắt, còn tưởng rằng nàng ta là công chúa gì đó, bất quá chỉ là con của một thương gia.
Còn Trương Như Di, do cha nàng ta quan chức cao, cho nên được làm sườn phi, nàng cũng chẳng trách cái gì. Thế lực đấu không lại đành cam chịu.
Các nàng ở cửa nói xong, mà bên trong Thẩm Tích Họa nghe được cũng không để trong lòng, đem lời các nàng nói như là không khí cho qua, nếu không đụng vào nàng, nàng cớ gì để cho bản thân khó chịu.
“Tô quản gia, bảo mấy nữ nhân ở ngoài cửa đều trở về đi, sau này không cho ai đến quấy rầy.” An vương gia chân mày cau lại, hắn không thích nữ nhân chính là cảm thấy nữ nhân rất phiền phức, tâm kế rất sâu.
Trong hậu cung nguy hiểm trùng trùng, hắn bị bệnh nhưng vẫn có rất nhiều người muốn hại hắn, mà những người đó tự nhiên là những nữ nhân cùng mẫu hậu hắn không đội trời chung.
Mà hắn lại bỏ quên một điều, những nữ nhân này đấu đá nhau đều là vì một nam nhân.
Mà nam nhân cũng có rất nhiều tâm kế, nếu không có, làm sao có cảnh huynh đệ tương tàn? Đại thần triều đình lại đấu đá lẫn nhau.
Hắn chẳng lẽ chẳng phải cũng như thế hay sao.