"Tiểu thư, đại phu nhân đã cho cô đi sao." Lời Thẩm Tích Họa nói làm Đông Mạt vui mừng muốn nhảy dựng lên, đột nhiên nghĩ đến hình như đại phu nhân còn chưa phái người đến thông báo, vạn nhất đại phu nhân không cho đi thì sao, vậy là đi không được rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn liền đột nhiên yên tĩnh.

Thẩm Tích Họa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên lặng của Đông Mạt, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, "Đông Mạt, đừng nghĩ về đại phu nhân nữa, bà sẽ không để ta ra khỏi cửa đâu. Nhưng sẽ phái người giám thị ta. Tin hay không?"

"Tiểu thư, cô làm sao mà biết? Chúng ta đây chẳng phải là đi không được hay sao?" Đông Mạt không thể tin hỏi Thẩm Tích Họa, đại phu nhân còn chưa nói, tiểu thư làm sao có thể biết được?

Nhìn Đông Mạt mang theo nghi ngờ tự hỏi, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, làm cho nàng có cảm giác muốn đùa giỡn. "Tiểu thư nhà ngươi đoán được, nếu không tin, ngày mai nhìn liền biết."

"Thật vậy chăng?" Đông Mạt nhìn tiểu thư nhà mình cả người để lộ ra một loại tự tin, thật sự cảm thấy không giống với trước kia, hội hoa đào nàng chưa bao giờ xem qua, đơn giản là vì tiểu thư nhà mình tính tình nhát gan, không có người coi trọng, cho nên địa vị thấp, địa vị nha hoàn của nàng cũng vì thế lại càng thấp, bất quá nàng cũng không thèm để ý, nàng để ý là tiểu thư đối xử với nàng phi thường tốt, cho nên khi còn sống nàng sẽ dùng bản thân báo đáp tiểu thư thật tốt.

Hiện nay tiểu thư đã thay đổi rất nhiều, tuy thông minh như vậy, nhưng vẫn đối với nàng tốt như trước, từ trong đáy lòng nàng lại càng tiếp nhận tiểu thư như hiện giờ.

"Em cứ yên tâm chờ xem, hội hoa đào ngày ấy cứ đi theo ta là được, nhưng không được nói với ai. Hửm" Chợt nàng nói nhỏ giọng, trên mặt mang theo ý cười nhìn Đông Mạt.

"Ừ." Ánh mắt Đông Mạt nhìn chung quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt Thẩm Tích Họa, mím môi nghiêm cẩn nhỏ giọng gật đầu nói lời đồng ý.

"Ha ha ha ha, Đông Mạt em rất đáng yêu. Đến dùng bữa nào." Thẩm Tích Họa nhìn bộ dáng Đông Mạt thoải mái cười lớn. "Cót két." Thanh âm rất nhỏ truyền tới.

Lão cha nàng Thẩm Ngạn là lãnh đạo hắc bang có thế lực lớn nhất trong giới hắc đạo, người trong hai giới hắc bạch nghe tin đã sợ mất mật. Nàng thân là hòn ngọc quý trên tay Thẩm Ngạn tự nhiên sẽ được học chút bản lãnh, lão cha tuy rằng sủng ái nàng, nhưng đối với việc huấn luyện nàng trở thành sát thủ lại không chậm trễ, hắn chỉ sợ có ngày nữ nhi bị người khác bắt cóc hoặc gây thương tổn gì đó, bởi vậy từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện.

Mới vừa rồi tuy thanh âm kia rất nhỏ, nhưng đối với nàng mà nói vậy là đủ rồi. "Em ngồi đây. Ta đi ra ngoài nhìn xem." Thẩm Tích Họa vẻ mặt không còn vui cười mà trở nên vô cùng cẩn thận nghiêm túc.

Nhìn vẻ mặt Thẩm Tích Họa, Đông Mạt phát giác có cái gì đó không thích hợp, "Tiểu thư."

"Xuỵt." Một ngón tay đặt trên môi nàng, sau đó thả ra, trong nháy mắt đẩy ra cửa sổ. Không thấy gì khác lạ, liền nhíu mày.

" A... Tiểu thư, máu..." Đột nhiên tiếng thét chói tai của Đông Mạt từ bên ngoài truyền tới.

Thẩm Tích Họa lập tức chạy đi ra ngoài, bưng kín miệng Đông Mạt, "Em muốn mọi người chạy tới đây phải không? Đông Mạt ngu ngốc." Theo hướng ngón tay của Đông Mạt, thấy được tại nơi cửa sổ mới vừa bị nàng đẩy ra, một hắc y nhân đang nằm, trên người còn đang chảy máu.

"Đông Mạt, mau giúp ta cùng đem hắn đưa vào phòng ta." Hai người cố sức đem cái tên hắc y nam tử vào phòng Thẩm Tích Họa, Đông Mạt có chút lo lắng, "Tiểu thư, bị người khác biết sẽ ảnh hưởng đến danh dự tiểu thư."

"Đông Mạt không cần nhiều lời vô nghĩa, nhanh đi nấu chút nước ấm, nhanh chút. Đừng để ai biết." Thẩm Tích Họa đem Đông Mạt đẩy đi ra ngoài, Đông Mạt cũng biết sự tình nghiêm trọng, lập tức chạy đến phòng bếp nhỏ trong Họa cư chuẩn bị nước ấm.

Thẩm Tích Họa khi đó may mắn có học qua một ít băng bó linh tinh đơn giản. Từ trong ngăn tủ lấy ra kéo, đem quần áo trên người hắc y nam tử mở ra, nhìn thấy nơi bị thương, đem vải chung quanh nơi đó cắt bỏ, vừa thấy liền giật mình, trên người hắn bị chém mấy vết đao, rất đáng sợ, lại còn ứa máu.

Đông Mạt vẫn chưa đem nước đến, đành phải lau miệng vết thương cho sạch sẽ trước tránh nhiễm trùng. Trên mặt hắn lại đang đeo mặt nạ, làm cho người ta không thấy rõ bộ dáng của hắn. Thẩm Tích Họa cũng không rảnh để ý hắn lớn lên trông như thế nào.