“Không... Lão gia, không cần, lão gia. Lão gia, nô tì hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, giúp ngài sinh Tích Kỳ, Như Bân, ngài sao có thể đem nô tì bán vào cái loại địa phương đó được. Van cầu lão gia đừng đem nô tì bán đi.” Nghe được lời Thẩm lão gia nói, tam di nương lập tức liền bò đến dưới chân Thẩm lão gia, ôm chân ông van xin. “Tiện nhân, còn dám nhắc tới Tích Kỳ, chính là bởi vì nó có một nhân tài không giữ quy củ như ngươi dạy dỗ đến bực này mới tự hại chính bản thân mình, còn không biết hối cải.”
“Các ngươi còn đứng thất thần làm gì, còn không mau đem ả ta kéo ra ngoài bán cho ta.” Thẩm lão gia dùng chân đá một cái, nhưng tam di nương dùng sức ôm rất chặt, cho nên không đá bà ra khỏi người được, phải dựa vào vài tên gia đinh hợp lực mới đem bà kéo ra được.
“Lão gia... Lão...” Cho đến khi kéo đi rất xa mới không nghe được thanh âm như quỷ hô sói kêu kia nữa.
Nguyên bản tâm tình đang tốt Thẩm lão gia bị tam di nương huyên náo như vậy, một chút tâm trạng phấn khởi cũng không còn. “Phụ thân, vui lên chút đi, bồi Thư nhi cùng nương đi ra ngoài mua sắm cho hội hoa đào nhé?” Nghe Thẩm Tích Thư nói như vậy, Thẩm lão gia tâm tình nhất thời tốt lên, nghĩ đến nếu trong hội hoa đào ngày ấy, Thư nhi gặp được một vị quan nhân vậy tài lộ của Thẩm gia bọn họ sẽ rất tốt, nghĩ thế tâm tình liền chuyển thành vui sướng.
“Được, phụ thân đáp ứng con.” Thẩm lão gia nhéo nhéo mũi Thẩm Tích Thư sủng nịch nói, một phen liền đem nữ nhi ôm vào trong lòng. Đại phu nhân thấy lão gia sủng ái nữ nhi bảo bối của bà như vậy trong lòng liền thoải mái. “Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, ta cùng phu nhân còn có tiểu thư muốn ra ngoài.”
Một nhà ba người cao hứng rời đi.
Họa cư
“Đông Mạt, đến đây ngồi xuống ăn đi, lúc không có người, không cần theo quy cũ làm gì, huống chi họa cư cũng sẽ không có người đến.” Thẩm Tích Họa đang ăn cơm, nhìn Đông Mạt đứng một bên.
Đông Mạt sớm được nàng xem như hảo tỷ muội, huống chi nàng là người ở thế kỷ hai mươi mốt có tư tưởng ngang hàng, cũng không thích lúc bản thân đang ăn cơm bên cạnh lại được bằng hữu đứng hầu. Mọi người nên tự nhiên ăn cùng nhau.
“Tiểu thư.” Đông Mạt có chút lo lắng nói.“Này, không tốt.” Đông Mạt trong lòng cũng là cảm động.
“Có cái gì không tốt. Ta là tiểu thư, ta mệnh lệnh em cũng không nghe phải không?” Thẩm Tích Họa nhìn Đông Mạt đột nhiên nghiêm mặt, giận dữ nói. “Nhanh đi lấy thêm một bộ bát đũa đến đây.”
“Vâng, tiểu thư.” Nhìn thấy tiểu thư nhà mình tức giận, Đông Mạt vội vàng chạy vào phòng bếp lấy thêm bộ bát đũa cùng Thẩm Tích Họa cùng nhau dùng cơm. Chủ tớ hai người vui vẻ cùng nhau ăn, “Đúng rồi tiểu thư, năm ngày sau ở Tây Nguyệt hồ có hội hoa đào, đại phu nhân đối với cô tốt như vậy, Đông Mạt cảm thấy hẳn là sẽ mang cô theo thôi?”
“Hội hoa đào?” Theo nàng phán đoán đại phu nhân tuyệt đối sẽ không mang nàng đi theo, nhưng sẽ phái người với mỹ danh là chăm sóc nàng. Kì thực là giám thị nàng thì đúng hơn.
“Đúng vậy, tiểu thư lại quên nữa sao. Ven hồ Tây Nguyệt có rất nhiều cây đào, khi vừa đến mùa xuân hoa đào nở rộ, cảnh ven hồ đặc biệt xinh đẹp, thu hút mọi người khắp các nơi đến ngắm nhìn, có người thấy thế liền tổ chức hội hoa đào, ngày ấy sẽ có các công tử tiểu thư tuổi trẻ tham gia nhiều đến đếm không xuể.” Đông Mạt vừa ăn cơm vừa nhìn vẻ mặt mê mang của tiểu thư nhà nàng nhìn nàng, tiếp tục nói nguyên do. “Ngày ấy sẽ có cuộc tranh tài giữa các tài tử. Rất náo nhiệt, tam tiểu thư đã ba năm liên tục đứng đầu là đệ nhất tài nữ ở thành Diên châu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn như phấn nộn của Đông Mạt vì kích động mà hơi ửng đỏ, giống quả táo dụ người, Thẩm Tích Họa nhìn mặt nàng nhịn không được muốn ở trên mặt cắn một cái.
Trên mặt lộ ra tươi cười rực rỡ.
“Mạt mạt muốn tham gia?” Đột nhiên vô cùng thân thiết kêu Đông Mạt là mạt mạt, Đông Mạt bỗng chốc còn chưa phản ứng kịp, “Đông Mạt.”
“À, muốn.” Thẩm Tích Họa kêu một tiếng, nàng lập tức tỉnh người, lẳng lặng gật gật đầu, vẻ mặt khát khao. “Vậy, chúng ta đây sẽ đến đó.”