Hạ Bá Nhiên chỉ có một đích nữ là Hạ Trì Uyển, dưới tiền đề trong lòng Hạ Trì Uyển có người cha là hắn, làm sao có thể không hy vọng Hạ Trì Uyển tốt đẹp.

Chí ít lần này để cho Hạ Trì Uyển tham gia thái tử thọ yến, còn không phải là vì mong muốn Hạ Trì Uyển trở thành thái tử phi, đem phúc khí về cho tướng phủ sao?

Có người mưu hại Hạ Trì Uyển thì cũng thôi đi, vấn đề là người nọ hoàn toàn không đem hắn - chính chủ nhân này để vào mắt!

"Uyển nhi, cực khổ một buổi tối, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi. Sự tình hôm nay, cha nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng."

"Vâng, cha." Hạ Trì Uyển gian nan hành lễ xong, sau đó bước thấp bước cao rời đi gian phòng của Hạ Bá Nhiên.

Nhìn bóng lưng cô đơn của Hạ Trì Uyển , Hạ Bá Nhiên nghĩ ngợi, trong lòng đặc biệt chua xót, đây là nữ nhi mà nữ nhân hắn yêu nhất vì hắn sinh ra sao!

"Tốt, rất tốt!" Đợi sau khi hạ nhân cũng rời khỏi, Hạ Bá Nhiên quát một tiếng chói tai, "Thu thị, việc trong tướng phủ là ngươi đang quản đúng không? Ngày hôm nay có người dám hại Uyển nhi như thế, ngày mai không chừng có lá gan hạ độc cho bổn tướng gia ! Thu thị, nếu như ngươi không có khả năng đem chuyện này tra ra rõ ràng, nhà này ngươi cũng đừng quản, di nương này, ngươi cũng làm không được nữa!"

Vân Thu Cầm cùng với tướng phủ chủ mẫu Vân Thiên Độ là tỷ muội, cùng chung một dòng họ.

Để tỏ lòng tôn trọng đối với Vân Thiên Độ, vì thế, Thu di nương phạm vào kiêng kỵ của dòng họ Vân, không có khả năng được gọi là Vân thị, vì vậy xưng là Thu di nương.

"Lão gia, là thiếp quản giáo không nghiêm, thiếp có tội." Thu di nương đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống.

Tương gia đây là đang cảnh cáo nàng đây!

"Ta không muốn nghe những câu này, ta chỉ muốn một đáp án. Thu thị, ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút, suy nghĩ minh bạch trở lại nói với bổn tướng." Sau đó, Hạ Bá Nhiên liền không nói gì nữa.

Thu di nương hiểu rõ, Hạ Bá Nhiên đây là muốn Thu di nương phải cho hắn cùng Hạ Trì Uyển một câu trả lời thỏa đáng.

Nếu như việc hắn giao cho mà không làm được, như vậy trong tướng phủ liền không có chỗ để cho Thu di nương sống yên ổn.

Thu di nương đầu choáng váng cực kỳ, nàng ngàn tính vạn tính, không có tính ra Tôn ngự y đến đây.

"Tất cả đi xuống đi, mấy ngày này, ai cũng không được đi quấy rầy bổn tướng." Hạ Bá Nhiên tuyệt đối cũng là một mỹ nam tử, ở trong triều làm quan, cũng xét đến tướng mạo. Hạ Bá Nhiên lúc này hình dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, cho nên hắn tuyệt đối không muốn để cho người thứ hai thấy.

"Vâng, lão gia." Mọi người đều lùi ra khỏi phòng Hạ Bá Nhiên, quay về viện của chính mình.

Trở lại viện của mình, Hạ Vũ Hân thở ra một hơi thật dài, "Nữ nhi còn tưởng rằng lần này nhị tỷ không giữ được, chắc chắn sẽ bị cha đuổi ra khỏi phủ đi. Không nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại là Thu di nương lật thuyền trong mương."

Đào di nương nở nụ cười, "Hân nhi, lúc này hãy nhìn kỹ đi, Nhị tỷ tỷ của ngươi cũng không có dễ đối phó như ngươi nghĩ đâu."

Trước kia Hạ Trì Uyển có thể bị Hân nhi lừa xoay quanh, nhưng bây giờ Hạ Trì Uyển thực sự không dễ dàng bị lừa nữa.

"Chẳng lẽ, ngày đó đại tỷ tỷ đạp Hạ Trì Uyển một cước, đá một đá vào bụng, mà lại khiến cho Hạ Trì Uyển thông minh lên sao?" Hạ Vũ Hân ác độc nói đùa.

"Có lẽ là vậy đi." Đào di nương cũng đồng ý.

"Nương, ngươi làm sao vậy?" Hạ Phù Dung bị cấm túc, căn bản là không có biện pháp biết được trong tướng phủ xảy ra chuyện gì, thấy Thu di nương đã trở về, vội vàng ngăn lại hỏi.

Thu di nương gương mặt tái nhợt, "Phù nhi, lúc này phiền phức của chúng ta lớn rồi." Lão gia sở dĩ nói vậy, rõ ràng đã nhận định, sự tình hôm nay là do nàng làm.

"Nương?" Hạ Phù Dung khẩn trương nhìn Thu di nương, không rõ sự tình rốt cuộc là làm sao.