Hạ Trì Uyển trong lòng sáng tỏ híp mắt xuống, Thu di nương là một cao thủ ngụy trang , nàng không phải đã sớm biết sao?

Muốn cho Thu di nương ở trước mặt nàng lộ ra cái đuôi hồ ly, khó khăn biết bao.

"Uyển nhi, đây là tổ yến vàng chất lượng tốt nhất , ngươi nên ăn nhiều chút, vừa có thể bổ dưỡng thân thể, vừa có thể làm đẹp."

Nguyệt Quý vội vã đem tổ yến vàng tốt nhất giao cho Bão Cầm, sau đó một lần nữa lui ra phía sau Thu di nương.

"Ha ha, Thu di nương cần gì phải khách khí như vậy." Hạ Trì Uyển đặt ly trà xuống, "Đều là đồ trong nhà, ta nếu cần, phân phó người một tiếng, đi lấy là được, sao phải để cho Thu di nương tự mình đưa tới chứ."

Đó là đồ nhà mình, thế nhưng thuận nước giong thuyền, đưa cho nàng, cũng chỉ có người thông thạo như Vân Thu Cầm mới làm ra được đi.

Thu di nương lần thứ hai sửng sốt, Hạ Trì Uyển nói trắng ra như vậy, thật sự là khiến cho Thu di nương nói gì cũng vô nghĩa, đây là nàng "tặng" cho Hạ Trì Uyển, đối với Hạ Trì Uyển bày tỏ sự quan tâm đấy.

"Uyển nhi, Phù nhi thật sự không hiểu chuyện, nhưng mà ngươi có thể nể mặt mũi của di nương, tha thứ cho Phù nhi lần này không? Coi như tiểu di xin ngươi." Thu di nương lấy ra bản lĩnh giữ nhà , trưng bảng hiệu thân thích.

Hạ Bá Nhiên đối với Hạ Trì Uyển không thân thiết, Vân Thiên Độ lại chết rồi, toàn bộ phủ Thừa tướng, cũng chỉ có trên người của Vân Thu Cầm có huyết mạch Vân gia, rốt cuộc cũng là người nhà bà ngoại của Hạ Trì Uyển.

"Di nương, ngươi tựa hồ lẫn lộn đầu đuôi mất rồi. Người ngươi nên cầu là thứ tỷ, chứ không phải ta, dù sao cái sai đó cũng không phải là do ta phạm phải. Nếu như thứ tỷ không sai, ta sao có thể tức giận. Di nương người đây không phải cố ý làm khó ta sao? Thứ tỷ cho dù phạm vào sai lầm lớn, ta đây thân làm một muội muội, thế nhưng tư cách tức giận cũng không có? Thì ra, ở trong lòng của di nương ,mức độ nặng nhẹ của ta cùng với thứ tỷ , là như vậy sao."

Hạ Trì Uyển gật đầu, vẻ mặt điệu bộ thương tâm .

"Ta cho rằng, không có nương, tốt xấu còn có di nương, hiện tại mới phát hiện, tuy chỉ là kém một chữ, lại cách xa ngàn dặm."

"Không, di nương thật không phải ý tứ này." Thu di nương cả kinh, nàng thế nào bị Hạ Trì Uyển làm cho rối loạn rồi ?

Thu di nương thở dài một hơi, "Thôi được, chuyện này sai ở thứ tỷ ngươi, nếu như trong lòng ngươi tức giận chưa tan, nhất định là không có cách nào tha thứ Phù nhi. Là ta đã cưỡng cầu."

Thu di nương kéo lại tay của Hạ Trì Uyển , vẻ mặt tình cảm chân thành tha thiết, "Uyển nhi, cái khác di nương cũng không mong nhiều, di nương chỉ hy vọng ngươi không nên bởi vì chuyện này, liền cùng di nương xa lạ."

Thu di nương chỉ là thử xem thái độ Hạ Trì Uyển một chút, lúc này nàng ta đã dám khẳng định, nếu như lại vì Hạ Phù Dung cầu tình, ở chỗ Hạ Trì Uyển người này cũng không chiếm được tiện nghi.

Cho nên Thu di nương vội vàng ngừng lại, nếu như đã không có khả năng làm tốt quan hệ của Hạ Phù Dung và Hạ Trì Uyển, thì cũng không thể đem quan hệ của chính mình cùng Hạ Trì Uyển phá hư luôn.

"Di nương xin yên tâm, chỉ cần di nương công tư phân minh, tự nhiên, ở đây ta vẫn biết, di nương là di nương, thứ tỷ là thứ tỷ."

Hạ Phù Dung chưa tính toán sổ sách trên đầu Vân Thu Cầm, bởi vì ... đây căn bản cũng không đủ để coi như sai lầm của Vân Thu Cầm.

"Uyển nhi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, di nương lần sau trở lại thăm ngươi, tổ yến vàng ngươi nên ăn đi, đừng có luyến tiếc." Thu di nương lại quan tâm nói một câu.

Hạ Trì Uyển cười, "Di nương, tổ yến vàng tuy rằng so với tổ yến bình thường đắt hơn một chút, thế nhưng phủ Thừa tướng cũng không phải không mua nổi. Di nương, lời này sau này đừng nói nữa. Nếu như bị người bên cạnh nghe thấy, không chừng còn chê cười di nương đó."

Tiểu thiếp đúng là tiểu thiếp, tiêu xài chút bạc như thế liền đau lòng, vĩnh viễn đều không lên được mặt bàn!