Thấy Hạ Vũ Hân tâm tình không tốt, Đào di nương cười nhạt một tiếng, "Hân nhi, dục tốc bất đạt, lúc này đây, ngươi quá nóng lòng."

Nữ nhi của nàng là tiểu thư nhỏ tuổi nhất của Hạ gia, được sủng ái là khó tránh khỏi, thông minh càng có thừa.

Nhưng mà nguyên nhân chính là như vậy, Hân nhi chẳng bao giờ bị thất bại qua, trái lại có vẻ tâm phù khí táo ( tâm sinh lý bất ổn :))), mượn cơ hội lần này, khiến cho Hân nhi học được một bài học cũng tốt.

"Di nương!" Hạ Vũ Hân giậm chân, "Nữ nhi không cam lòng!"

"Không cam lòng thì như thế nào, trừ phi ngươi có thế làm cho tiểu thư mở miệng, cho ngươi gửi nhập danh nghĩa của phu nhân, nếu không, ngươi không cam lòng cũng phải cam."

Đào di nương không giúp Hạ Vũ Hân chút nào, chẳng qua chỉ nói cho Hạ Vũ Hân hiểu rõ rằng, nghĩ muốn cái gì thì tự mình đi tranh thủ!

Hạ Vũ Hân bĩu môi, nàng làm sao không biết, chỉ là Hạ Trì Uyển vẫn cắn chết không chịu nhả ra, "Nàng tất nhiên là sợ đến lúc ta thành đích nữ, sẽ đoạt mất danh tiếng của nàng!"

Đào di nương lắc đầu, "Nên làm, di nương đều đã giúp ngươi. Sau này ngươi là nghèo túng hay là phú quý, phải xem chính ngươi." Nói xong, Đào di nương để Hạ Vũ Hân một mình tự hỏi.

Hạ Vũ Hân nguyên bản ánh mắt hồn nhiên, lúc này tràn đầy tính toán, lóe ra bất định, sau đó khóe miệng hé ra nụ cười nhạt không hợp với tuổi. ( quái thai -_-)

Lúc này trong phòng của Hạ Phù Dung không ngừng truyền đến thanh âm đồ sứ bị đập bể, lúc chạy tới Thu di nương đã sớm ngờ tới điểm này, giải tán người hầu xong, liền vào trong phòng của Hạ Phù Dung, "Cái bộ dáng này của ngươi nếu như bị cha ngươi nhìn thấy, đừng nói yến hội lần này, đó là lần sau hoàng gia có yến hội gì cũng đều cùng ngươi không có liên quan!"

"Nương, người phải giúp ta." Hạ Phù Dung vội vàng nhìn Thu di nương.

Thu di nương vỗ vỗ tay của Hạ Phù Dung , "Di nương tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi, quan trọng nhất là ngươi phải tự giúp mình."

Hạ Phù Dung gật đầu, đã rõ phải làm sao.

"Tiểu thư, Thu di nương tới." Bão Cầm cúi đầu nói.

"Để cho nàng đi vào đi." Cuối cùng cũng nhịn không được, tìm tới cửa.

"Vâng." Bão Cầm vội vã ra cửa đón chào.

Hiển nhiên, Thu di nương thật không ngờ chính mình dễ dàng như vậy liền được vào trong phòng Hạ Trì Uyển, sau đó trên mặt lập tức giương lên một bộ dáng tươi cười, "Uyển nhi, di nương tới thăm ngươi."

"Thu di nương." Hạ Trì Uyển ngẩng đầu lên, nhìn Thu di nương liếc mắt, "Mời ngồi."

Thu di nương so với Hạ Phù Dung đúng mực hơn chút, làm từng bước, không có hấp tấp chút nào, "Uyển nhi, còn giận Phù nhi sao?"

Thu di nương nặng nề thở dài một hơi, "Phù nhi tuy rằng là tỷ tỷ, thế nhưng nàng làm việc, xa xa không ổn thỏa bằng ngươi được."

"Không có việc gì, chỉ cần Thu di nương quản giáo thêm chút, tin tưởng thứ tỷ dưới sự giáo dục của Thu di nương , tất nhiên sẽ sửa được. Nếu như thực sự không được, cha dù sao cũng đã giúp tiểu Ngũ mời một ma ma giáo dưỡng, chính là lại an bài cho cả thứ tỷ nữa cũng thế." Hạ Trì Uyển đáp lại.

Thu di nương sửng sốt một chút, hiển nhiên thật không ngờ, Hạ Trì Uyển thực sự sẽ nói theo lời của nàng, một chút cũng không khách khí.

"Thu di nương sao thế? Nhìn Uyển nhi như vậy, chẳng lẽ Uyển nhi vừa nói sai cái gì rồi?" Hạ Trì Uyển vô tội chớp mắt một cái, quay sang nhìn Thu di nương.

"Không, không có, Uyển nhi nói rất đúng. hành vi của Phù nhi là có chút khuyết điểm, nhất định phải bắt Phù nhi sửa đổi lại mới được."

Thu di nương rất nhanh liền khôi phục tự nhiên, gật đầu nói phải, "Chẳng qua ma ma giáo dưỡng là chuyên môn mời tới dạy dỗ Ngũ tiểu thư, nếu như Phù nhi chen chân vào, sợ là không tốt lắm, vạn nhất chuyện tình của Ngũ tiểu thư bị làm trễ nãi liền không ổn. Ta nghĩ Phù nhi dễ quản. Hàng ngày, ta ước thúc nàng nhiều hơn một chút, thì cũng được thôi."