Bữa cơm trưa vì lúc sau có người của tổ sản xuất cùng gia nhập vào nên biến từ một bữa ăn cá nhân thành mọi người tụ họp lại cùng ăn lẩu. Địa điểm vẫn là ở Bát Tiên Lâu, chỉ đổi lại một phòng bao lớn, sáng sủa hơn.

Tô Hiểu Thần và Tần Noãn Dương lần lượt ngồi xuống, đối diện chính là Hà Tân Thuần.

Kỳ thực gương mặt của Hà Tân Thuần rất dịu dàng, khi rũ mắt xuống, yên lặng thật sự khiến cho người ta có cảm giác thương yêu, lúc mới ra mắt hợp tác cùng bạn diễn Thẩm Mặc Triết, nghe nói vai nữ chính có phần hơi giống Thánh mẫu Mary Sue, nhưng cũng không sánh bằng vẻ đẹp của cô, nội dung vở kịch lại rất có hồn, một lần liền nổi tiếng, thành ra sau này hình tượng của cô trước mặt công chúng từ trước đến nay luôn là hình tượng một vị thánh mẫu thanh tâm quả dục.

Tô Khiêm Thành và Hàn Tiêu Ly đều là người trong giới giải trí, Tô Hiểu Thần từ bé đã mưa dầm thấm đất, đương nhiên sẽ không phải là một tờ giấy trắng. Lúc đầu cô không biết đến thân phận cùng bối cảnh của Hà Tân Thuần, chỉ cho rằng sau lưng có Kim Chủ thôi. Hiện tại biết rõ cô có Hà gia chống lưng cho, nên cũng không cảm thấy tốc độ phát triển sự nghiệp cùng tài nguyên cô trong giới giải trí này có gì là kỳ quái.

Mà câu người không thể nhìn bề ngoài, chuyện lục đục trong giới giải trí này có thể đem so với chuyện đấu đá trong cung cấm, càng được thể hiện một cách vô cùng sâu sắc.

Tô Hiểu Thần không phải là kẻ ngốc cái gì cũng không hiểu, từ đêm đính hôn đó của cô và Tần Chiêu Dương, cô ta còn không biết chừng mực mà gọi điện qua cũng đủ biết được tâm tư của người phụ nữ này.

Cho nên đối với cô ta, Tô Hiểu Thần luôn luôn không hề có chút hảo cảm nào, nhưng vẫn kiềm chế được trong giới hạn.

Một bữa cơm, chắc cô là người duy nhất bên trong ăn được hồi vốn.....

Ăn cơm xong, Tô Hiểu Thần muốn đi đến phòng vệ sinh một chút, xong xuôi đi ra đã nhìn thấy Hà Tân Thuần chờ sẵn ngoài cửa.

Ngược lại Tô Hiểu Thần cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, phải biết rằng, những nơi như WC, luôn luôn là nơi có phong thủy vô cùng tốt để phụ nữ giải quyết tranh chấp mâu thuẫn.

Cô chỉ làm như không thấy, mở vòi nước ra rửa tay, rồi hong khô, lúc này mới cười dịu dàng tiếp đón, "Đang đợi tôi sao?"

Nét mặt Hà Tân Thuần hơi có chút lãnh, nhưng cô đương nhiên biết mình không hề có lý do gì, chỉ là trong bữa ăn thấy Tần Chiêu Dương vô cùng quan tâm chăm sóc Tô Hiểu Thần nên mới nhất thời xúc động, bây giờ phục hồi lại, 1 xu khí bốc lớn ra.

"Tôi thật sự rất thích Tần Chiêu Dương."

Tô Hiểu Thần nhíu mày, ý cười trên khóe môi cũng không hề giảm, "À, nhưng anh ấy thích tôi."

Cô dùng giọng trần thuật, thanh âm càng nhẹ nhàng khe khẽ, không kiêu ngạo không nóng nảy, sắc mặt bình tĩnh lại càng làm cho người nhìn thấy hận hơn.

Hà Tân Thuần cắn cắn môi dưới, ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Tô Hiểu Thần, "Tôi muốn tranh với cô."

Sắc mặt Tô Hiểu Thần chăm chăm chú chú, ngay sau đó lại càng làm ra vẻ mặt không thèm để ý, cô nghĩ nghĩ một chút dáng vẻ bình thường lúc Tần Chiêu Dương tỏ vẻ khinh thường một người, cũng học theo nhếch khóe môi lên, cười như không cười nhìn Hà Tân Thuần, trong ánh mắt ba phần hờ hững, bảy phần lạnh lùng, "Vậy cô cứ tự nhiên, nhưng nếu như cô quá phận, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là biết vậy đã chẳng làm. Vả lại, nếu như cô đã nói tranh thì cô chính là đang chen chân vào làm tiểu tam đó có biết không?"

Sắc mặt Hà Tân Thuần tức khắc liền trở nên khó coi.

Tô Hiểu Thần cứ như vậy cùng cô ta giằng co phút chốc, "Nói cô là người không có giáo dục đi, nhưng tôi lại biết ông Hà, luôn luôn công chính nghiêm minh, đối với tiểu bối lại yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Làm thế nào mà Hà gia lại xuất hiện một cô gái làm bại hoại nề nếp gia phong như cô? Bây giờ cô còn cái gì mà chưa từng làm, nếu như thực sự làm như vậy, người bị mất sạch thanh danh không chỉ có cô thôi đâu, còn cả danh dự từ trước đến nay của cả Hà gia nữa."

"Nói thật, cô đừng có đi phí khí lực chỗ Tần Chiêu Dương làm gì, anh ấy cơ bản vô cùng căm ghét loại người ngực bự não teo như cô, nếu như cô trực tiếp tranh đoạt còn chưa tính, trước khi cướp còn muốn báo cho tôi một tiếng không phải là tự rước lấy nhục thì là gì?" Nói xong, cô còn trào phúng cười một tiếng, "Phải biết tự trọng."

Cả khuôn mặt Hà Tân Thuần đều đen lại.

Tô Hiểu Thần nhìn cô ta một cái, cũng không để ý cô ta, lướt qua vai mà đi.

Tần Noãn Dương thấy lâu như vậy cô mới quay lại, lại quét mắt đến vị trí trống không phía đối diện, tự nhiên hiểu, chờ Tô Hiểu Thần ngồi vào chỗ, kéo cô qua hạ thấp giọng hỏi: "Thế nào?"

Tô Hiểu Thần ngẫm nghĩ một chút, "Không khống chế được, nhiều lời mấy câu...."

Tần Noãn Dương cong cong khóe môi cười, "Em cũng đừng để trong lòng, lật đổ là tốt rồi."

Tô Hiểu Thần nhất thời liền vui vẻ, "Có phải chị cũng cảm thấy em vô cùng xuất sắc lại rất tiến bộ hay không?"

Tần Noãn Dương: "...." Có thể suy diễn câu nói của cô thành như vậy sao?

Mãi cho đến khi bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, Hà Tân Thuần cũng không thấy quay lại, Tô Hiểu Thần cũng làm như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, một mực không nói gì.

Ngày rời khỏi thành phố B, lại có tuyết rơi nhiều không ngừng, Tần Noãn Dương vẫn ở lại thành phố B quay phim để cho kịp tiến độ, nghe nói hôm nay vừa lúc gặp được một cảnh có tuyết rơi, không cần phải dùng sức người tạo tuyết làm đạo diễn vô cùng vui vẻ, một mực nắm chắc thời gian, chỉ tranh thủ giữa các cảnh quay gọi một cú điện thoại nói mấy câu.

Phương tiện trở về là xe buýt tốc hành của thành phố A, cô co người trên ghế, đầu tựa trên vai anh, ngón tay viết viết mấy chữ trên cửa sổ.

Trong xe và ngoài xe có sự chênh lệch nhiệt độ nên có một tầng hơi nước ngưng tụ lại, cô viết tên của anh, rồi lại viết tên mình, còn đặc biệt theo phong cách cũ mà vẽ thêm một trái tim ở giữa.

Bởi vì lúc ở trên đường cao tốc tuyết nhiều gió lớn nên xe quay đầu lại, đi vào trung tâm thành phố qua một trấn nhỏ, chờ rất lâu.

Vì đang trong dịp lễ Tết, người đi du lịch cũng ít nên trong xe rất yên tĩnh.

Tô Hiểu Thần thỉnh thoảng nhìn xuyên qua cửa kính mờ mịt thấy được phong cảnh mới lạ cũng sẽ nhẹ nhàng nói cho anh nghe, lúc này cô mới vừa quay đầu lại, anh vừa đúng lúc hơi hơi cúi thấp đầu lấy khăn ra cho cô lau tay, môi của cô nhẹ lướt qua mặt anh, hai người đều hơi sững sờ.

Tần Chiêu Dương khiêu mi liếc nhìn cô, "Muốn hôn anh sao?"

Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Không có, anh đừng oan uổng em."

Tần Chiêu Dương lấy khăn tay ra lau ngón tay ướt nhẹp cọ cọ trên cửa sổ xe của cô, "Muốn hôn thì cứ thoải mái mà hôn, giống như thế này......"

Lời còn chưa dứt, anh đã cúi đầu xuống, rơi trên môi cô, nhẹ nhàng đụng một cái liền ngẩng đầu lên.

Tô Hiểu Thần bị anh đột nhiên tập kích, nhất thời ngây ngẩn cả người, lại hồi thần trong tiếng cười của hai cô bé ngồi hàng ghế bên cạnh, vẻ mặt thèm muốn ghen tỵ không che giấu chút nào....

Kế tiếp không biết có phải Tần Chiêu Dương ghiền rồi hay không, cô vừa xoay đầu lại, anh liền nghiêng đầu hôn lên, vẫn là một nụ hôn thoáng chốc liền buông ra, đến cuối cùng ngoại trừ việc an phận ngồi cứng nhắc xem phong cảnh bên ngoài, cô cái gì cũng không dám làm.

Lúc lên đến xa lộ, Tần Chiêu Dương đột nhiên hỏi cô: "Hôm đó có phải Hà Tân Thuần đã nói gì với em đúng không?"

Tô Hiểu Thần "Ừm" một tiếng, "A, em đây đã tiến bộ hơn so với lần trước một chút, chỉ tốn mấy phút."

Cô nói không đầu không đuôi, Tần Chiêu Dương cũng hiểu được ý tứ trong lời cô nói, cô nói lần giải quyết này so với cuộc điện thoại đêm đính hôn đó nhanh hơn rất nhiều.....

Anh dùng cằm cọ cọ lên vầng trán có những lọn tóc mỏng của cô, "Vậy không muốn dặn dò anh cái gì sao?"

Tô Hiểu Thần rất thành thật mà lắc lắc đầu, "Không có, chỉ có điều nếu như anh không muốn thẳng thắn được khoan hồng em cũng không ngại."

Tần Chiêu Dương cong khóe môi bất đắc dĩ cười một tiếng, vậy cứ để tùy đi.

Đối với những vấn đề như thế này, Tô Hiểu Thần luôn luôn rất dứt khoát, không dây dưa, nếu như cô có chút lo lắng nào về anh thì phỏng chừng ngày hôm đó đã phát tác ra luôn với anh rồi, cũng không đợi được đến bây giờ, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cô ăn no liền quên luôn chính sự.

Tần Chiêu Dương không có kinh nghiệm yêu đương, tình yêu duy nhất cũng chỉ có Tô Hiểu Thần, loại thể nghiệm này thực sự rất kỳ diệu, những gì đang có bây giờ đều học được từ một người con gái duy nhất, ví dụ như sự bao dung, sự tín nhiệm, sự cảm thông cùng cả sự cưng chiều nữa.

Anh không có gì có thể so sánh được, nhưng cũng biết được người phụ nữ của mình vô cùng tốt, không hề có những thói hư tật xấu như của các nữ sinh thông thường, bình thường cô gặp chuyện gì đều tự mình giải quyết nhưng cũng không làm chuyện vượt quá lòng tự trọng, thỉnh thoảng anh giúp một tay, cô cũng chỉ làm nũng bày tỏ cảm ơn đối với anh.

Tín nhiệm anh hoàn toàn, vấn đề nhỏ thì sẽ không tra cứu xét nét, vấn đề lớn luôn biết cách giải quyết đúng lúc.

Mà hai điểm này, là hai điểm cơ bản nhất để sống chung với nhau.

Lúc về đến thành phố A đã hơn bảy giờ, Tô Hiểu Thần đói bụng đến hai mắt mơ màng, vừa ra khỏi bến xe liền lập tức tìm quán ăn gần đấy ăn, ăn no nê xong, lúc này mới cùng anh đi về nhà.

Tần Chiêu Dương thấy thời gian cũng không còn sớm, dứt khoát đưa cô về căn hộ của mình.

Trước khi Tô Hiểu Thần bước đến trước cửa, lặp đi lặp lại cường điệu nói: ".....Anh dẫn em đến đây cũng không dùng được, kinh nguyệt của em tới, thật đấy."

Sắc mặt Tần Chiêu Dương đen có thể ngang với đáy nồi, trực tiếp xách cô vào trong phòng, trực tiếp đè cô lên trên tường hôn đến hô hấp hỗn loạn, lúc xúc động lại động tình, buông cô ra, còn vô cùng nghiêm trang nói với cô: "Em tới kỳ kinh nguyệt, đừng đùa bỡn lưu manh, làm trò cầm thú với anh như vậy."

Tần Chiêu Dương bị anh hôn đến quần áo xốc xếch, giờ phút này ngạc nhiên nhìn anh, ".....Anh anh anh anh, anh mới cầm thú, anh mới đùa bỡn lưu manh, anh mới là người tấn công em trước."

Tần Chiêu Dương chỉnh sửa lại quần áo một chút, cười với cô phá lệ thanh tâm quả dục, "Trước khi nói lời này em nên xem lại một chút dáng vẻ không được thỏa mãn dục vọng của em đi?"

Tô Hiểu Thần bị cách diễn tả có chọn lọc từ ngữ của Thái tử gia chọc cho xù lông, thừa dịp lúc anh đi tắm rút dây điện của anh, giấu quần áo ngủ của anh, lại còn ném một chiếc dép của anh đi.

Trừ những thứ đó ra, cô còn giấu mấy cuốn tạp chí anh thường xem, lúc vừa nảy ra ý nghĩ di chuyển mấy cuốn sách của anh thì anh đã vọt ra với một chiếc khăn tắm, đối với việc thiếu một số thứ này nọ không chút nào để ý đến.

Tô Hiểu Thần đánh một quyền lên trên vải bông, lại càng buồn bực.

Ngay sau đó cô liền đi chiếm phòng ngủ chính, đem anh đá một cước nhốt ngoài cửa.

Cũng không lâu lắm, chợt nghe thấy tiếng "Ken két" ngoài cửa vang lên, Tần Chiêu Dương cầm chìa khóa mở cửa, thấy biểu tình trên mặt cô "Khiếp sợ, kinh ngạc, anh là đồ âm hồn, anh chơi xấu, anh không ra bài theo lẽ thường" cười đặc biệt vui vẻ.

Thời gian đã không còn sớm, anh liếc nhìn cô mở giao diện máy tính, vào hộp thư bản thảo của nhà xuất bản, thu thập những bức tranh vẽ tay. Anh thoáng lưu ý một chút, thuận tay tắt máy tính, bế ngang cô lên giường đi ngủ.

Tô Hiểu Thần không cam lòng giãy dụa mấy cái, cuối cùng vẫn là không đánh lại anh, bị anh kiên quyết ôm vào trong ngực.

Ngực của anh ấm áp lại vững chắc, cô đập thình thịch mấy cái liền có chút buồn ngủ, ngày hôm nay ngồi trên xe buýt, đường vừa dài lại thêm kinh nguyệt tới hỏi thăm, cô thực sự có chút hơi mệt.

Trước khi gần đi ngủ, cô kéo kéo áo trước ngực anh, thật thà thú tội: "Áo ngủ nhét ở tầng cuối cùng của tủ quần áo, dép lê giấu ở dưới ghế sofa, tạp chí bị em nhét ở trong tủ giày."

Anh cúi đầu xuống hôn lên trán cô, "Còn có sức lực nói chuyện sao? Nhanh ngủ đi, ngày mai còn có hội bạn học nữa đấy."

Tô Hiểu Thần cố sức nâng mí mắt lên lầm bầm một câu: "Em không sợ ngày mai anh dùng lý do này để sáng sớm kêu em dậy lăn qua lăn lại đâu a."

Tần Chiêu Dương tựa hồ cười cười, "Em không cảm thấy là có đồ ăn ngon liền đánh thức em dậy dễ dàng hơn sao?"

Tô Hiểu Thần dùng lý trí còn sót lại suy tư một chút, cảm thấy......anh nói rất có lý, sau khi cọ cọ ngực anh biểu thị ý tán đồng, liền ném vào trong ngực Chu Công.

Tần Chiêu Dương thấy cô hồi lâu không có động tĩnh, nghe tiếng hô hấp cô rõ ràng, nhẹ nhàng nói chúc ngủ ngon với cô, "Tiểu ngu ngốc, ngủ ngon."

Tô Hiểu Thần theo bản năng hừ hai tiếng biểu thị cho trả lời.....