Đêm hôm đó, Tần Chiêu Dương quả nhiên chứng minh cái gì gọi là không có cầm thú nhất, chỉ có cầm thú hơn, lăn qua lộn lại ăn cô đến mấy lần, lúc rạng sáng mới tha cho cô đi ngủ.

Tám giờ sáng hôm sau anh gọi cô rời giường, cô chậm chạp không bằng lòng đứng dậy, thể lực tiêu hao tối qua còn chưa được bổ sung lại, cô lăn hai vòng trên giường tỏ vẻ chống đối, khổ nỗi dáng người không nhỏ nhắn, địa điểm cũng không thích hợp, khi cô lăn đến vòng thứ hai rất thuận lợi hôn thảm mềm mại ở dưới đất của khách sạn...

Tự mình doạ cho tỉnh rồi.

Tần Chiêu Dương đang đứng ở bên giường nhìn cô giống như là bị đạp phải đuôi mà tỉnh lại, che miệng cười vô cùng vui sướng khi người khác gặp họa, "Hoá ra em thích được đánh thức như vậy, sau này nếu lại gọi không dậy trực tiếp ném trên sàn nhà."

Tô Hiểu Thần: "Bạo lực gia đình! Phản đối!"

Tần Chiêu Dương nhướn mày, ôm mặt cô nhấn mạnh, "Chúng ta còn chưa có kết hôn đâu, vậy nên cùng lắm là bị tính là anh có xu hướng sử dụng bạo lực? Phản đối không có hiệu quả."

Tô Hiểu Thần: "..." Mẹ ơi, còn chưa bao giờ thấy một người tự nói mình có xu hướng sử dụng bạo lực thản nhiên như vậy.

Sau khi thức dậy, đi xuống lầu dưới khách sạn ăn sáng, Tô Hiểu Thần rất thích cháo, gọi một bát cháo hải sản lấp đầy bụng, liền cùng Tần Chiêu Dương đi dạo.

So với những cung điện rộng lớn, Tô Hiểu Thần càng thích nhìn những cung điện trồng hoa bên ngoài hơn...

Tối qua mưa tuyết rơi cả đêm, tích một lớp rất dày trên các nóc nhà, so với tuyết do con người tạo ra tuyết tự nhiên thật sự là đẹp mắt và tinh tế. Cả toà thành giống như tấm ảnh được chụp từ ngàn năm trước, có cảm giác huy hoàng.

Đi thằng vào trong cung điện, đi qua vườn hoa có chút hiu quạnh, lại đây đi xuống cầu thang chính là dòng sông tối hôm qua, hôm nay nhiệt độ hơi thấp, mặt sông có một lớp băng mỏng, bên trên đọng một lớp tuyết rất dày, thoạt nhìn chỉ như là bị đóng băng bình thường; cả một vùng tuyết trắng, vô cùng đã mắt.

Sau lưng chính là lâu đài mà cô vừa mới đi qua, tường đỏ thắm ngói đỏ, có loại cảm giác không nói nên lời.

Cô ngắm phong cảnh bên này được một lát, Tần Chiêu Dương liền mang cô đi một chỗ khác, bên ngoài thật sự rật lạnh, cô cầm máy ảnh chụp một lúc, tay đã bị lạnh đến đỏ bừng.

Anh cầm tay cô nắm ở trong lòng bàn tay ấm áp, khôi phục nhiệt độ thuận tay liền nhét vào trong túi, " Hôm nay Noãn Dương đến đây, muốn đi gặp nó hay không?"

Nét mặt Tô Hiểu Thần lập tức vui vẻ, "Noãn Dương đến rồi sao, đi chứ ạ, cùng đi đến xem. Anh nói xem có thể có người nghĩ chúng ta là fan muốn gặp thần tượng nên đến ngăn cản không cho chúng ta đi vào hay không? Sau đó mang bộ dạng lạnh lùng ngăn chúng ta rồi xô đẩy để chúng ta dời đi, nói các người muốn gặp Tần Noãn Dương là có thể gặp sao"."

Cô nói xong tự mình cũng bật cười, "Em vui vẻ tư tưởng cũng vô cùng sinh động, cái ưu điểm này thật đúng là..."

Tần Chiêu Dương bước chân khựng một chút, cau mày nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc Tô Hiểu Thần giật mình chột dạ cũng nghiêm trang theo, "Làm sao vậy?"

Nửa ngày anh mới lên tiếng: "Em có thể học khuyết điểm này của anh sao? Ví dụ như loại phong thái cao ngạo này, kiểu da mặt dày này anh đến khống chế thì tốt rồi..."

Tô Hiểu Thần tỏ vẻ không phục, "Tại sao anh có thể làm thế mà em không được thế?"

"Nếu anh nói là anh đẹp trai sẽ không có người cười anh, nhưng nếu em nói chỉ số IQ của em cao, không có ai là không cười." Anh nhướn mày, rất nghiêm túc hỏi cô, "Em nói xem đúng hay không?"

Đúng...

Mẹ nó, khóc lớn ngay tại chỗ.

Tối qua Tần Noãn Dương đến thành phố B, gần như từ khi bắt đầu cô bước vào showbis, thành phố B chính là chỗ cô thường xuyên đến.

Khi Tô Hiểu Thần và Tần Chiêu Dương cùng nhau đến, Tần Noãn Dương đang có buổi gặp mặt kí tên với fan, quần áo cổ trang, dịu dàng rung động lòng người, khuôn mặt như vẽ, đặc biệt cử chỉ hành động vô cùng thanh nhã, thật sự rất giống người đi ra từ bức tranh, xuyên không ngàn năm.

Dường như nhận thấy được gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại đây, hơi mím môi cười cười, xoay người nói với Mia vài tiếng, tiếp tục công việc đang dở.

Mia nhìn thấy sếp tổng đột nhiên giá lâm, hết sức lo sợ, " Tổng giám đốc Tần, anh có muốn vào bên trong ngồi không ạ? Lát nữa Noãn Dương còn phải trả lời phóng vấn, đoán chừng phải chờ một lúc lâu mới rảnh rỗi."

Tần Chiêu Dương nghiêng đầu nhìn xung quanh Tô Hiểu Thần một cái; "Hay là đi chơi nơi khác?"

Tô Hiểu Thần nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm, dứt khoát liền ở lại chờ, đến lúc đó có thể cùng ăn cơm trưa với Noãn Dương.

Tần Chiêu Dương nghe câu trả lời này của cô, lập tức bước một bước dài, trực tiếp bước cùng Mia.

Gần như là anh vừa đi đến gần, đạo diễn liền ra nghênh đón, vốn sắc mặt còn có chút tối tăm, vừa nhìn thấy thật sự là Tần Chiêu Dương, lập tức mặt cười lên nghênh đón, tư thế rất chuyên nghiệp.

Tô Hiểu Thần lén lút kéo tay áo của anh, tỏ ý bảo mình đi tìm phòng trang điểm của Noãn Dương đến chơi.

Tần Chiêu Dương bất động thanh sắc đem tay cô nắm ở trong lòng bàn tay, bị cô cào vài cái, rất không khách khí liền cắt ngang thành ý của đạo diễn, "Tôi đang cùng vị hôn thê đi chơi, hôm nay không nói chuyện công việc."

Mặt đạo diễn dường như là xấu hổ một chút, anh nhấc mí, thế mới lại nhàn nhạt mà bổ sung một câu, "Nhưng mà Noãn Dương nhà chúng tôi phiền đạo diễn chiếu cố thêm cho."

Lời này vừa nói ra, đạo diễn lập tức liền là sửng sốt, đưa mắt nhìn phó đạo diễn bên cạnh một lát, rồi mới ấp úng hỏi: "Tần Noãn..." Chỉ nói hai chữ, lập tức sửng sốt, có chút không dám tin.

Tần Chiêu Dương hạ mí mắt, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa hời hợt, "Ừ, em gái tôi."

Anh nói xong, giương mắt quét mắt nhìn bọn họ một cái, có chút như cười như không, vỗ vỗ bả vai đạo diễn, rất nhẹ rỉ tai một câu, " Cô ấy là người thân của tôi, họ Hà không phải."

Tô Hiểu Thần ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, trong lúc đó ánh mắt hơi thay đổi, đã hiểu được ngụ ý của Tần Chiêu Dương muốn sang đây xem Noãn Dương.

Tần Chiêu Dương lại cùng đạo diễn nói vài câu, đại khái những lời anh nói hôm nay là để cho biết nên đối xử như thế nào để tốt nhất cho tương lai về sau... Loại này.

Đám người vừa đi ra, Tô Hiểu Thần tỏ vẻ khinh thường đối với hành động có thể giống như hối lộ này của Tần Chiêu Dương, "Tại sao anh khen em trước mặt người khác, hành vi hối lộ này với đời sống xã hội không tốt chút nào."

Tần Chiêu Dương một bên coi ánh mắt người khác như cỏ rác, một bên khẽ nâng cằm trả lời cô, "Đó cũng chỉ trước mặt người khác anh mới khen em."

Nếu không dùng ngôn ngữ hấp dẫn như thế... Một câu nói, Tô Hiểu Thần lập tức dễ bảo, không dám hai lời.

Mia đang giúp Noãn Dương chỉnh lại mép váy, Tô Hiểu Thần ở bên cạnh nhìn thợ trang điểm trang điểm lại cho cô ấy, cô ấy đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế quý phi, thấy cô lại đây vẫy vẫy tay, "Hiểu Thần."

Cô vừa muốn đến đó, anh nắm tay cô rất chặt, một chút cũng không buông lỏng, thấy cô nhìn qua, giọng điệu hơi trầm xuống, "Chạy cái gì, ở đây toàn là máy móc, dập trúng thì làm sao?"

Tô Hiểu Thần vừa muốn cảm động một chút, Tần Chiêu Dương chỉ chỉ đạo cụ bên cạnh, "Phải đền tiền."

Tô Hiểu Thần: "..."

Trong lúc nói chuyện, đầy tiếng ồn ào ầm ĩ, có fan hét tên Hà Tân Thuần, cô quay đầu nhìn về phía đó; vừa lúc nhìn thấy Hà Tân Thuần khoác áo lông dài, phía dưới mặc quần lông rất mỏng g, bước nhanh từ đằng xa đi tới.

Trên sống mũi còn đeo kính râm, sau lưng trợ lý đi theo và người đại diện, rất khoa trương đi thẳng đến bên này.

Ánh mắt Tần Chiêu Dương khựng lại một chút, nhìn về phía người đứng sau lưng Hà Tân Thuần, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay của cô một cái, "Anh đi ra đây một chút, lát nữa sẽ trở lại."

Trong lúc nói chuyện, liền đã muốn buông tay cô ra, trực tiếp hướng Hà Tân Thuần bước đến.

Tô Hiểu Thần lập tức cảm thấy cả ngực đều đau xót, mắt nhìn sắc trời ảm đạm, lẩm bẩm một mình, "Mắt thật là tinh..."

Tần Noãn Dương vừa trang điểm lại xong, đi tới liền nghe thấy câu này, che miệng cười như có như không, nụ cười đó giống y hết của Tần Chiêu Dương, đều là mang theo ý không mấy quan tâm, nhưng lại đủ để tức chết người bên cạnh...

Cô ấy chỉ chỉ Hà Tân Thuần, nhẹ giọng hỏi cô, "Nhìn cô ta không vừa mắt?"

Tô Hiểu Thần vẫn chưa trả lời, cô ấy lại tiếp thêm một câu, "Vừa lúc, chị cũng nhìn cô ta rất không vừa mắt, đợi lát nữa chị thay em hả giận."

... Sao?

"Được."

"Đó là nhà sản xuất của bộ phim này, gia thế rất lớn, gần đây anh trai và anh ta có hợp tác nên thường xuyên gặp gỡ." Thấy cô vẫn luôn nhìn chỗ Tần Chiêu Dương, Noãn Dương nhẹ nhàng linh hoạt giải thích xong, giọng điệu trêu ghẹo nói: "Mới tách ra vài giây thôi, cứ là không bao giờ gặp nhau nữa?"

"Đúng vậy, đang giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, rời đi một giây cũng không được." Dứt lời, cô híp mắt nở nụ cười, "Đến khi chị và Đường tiên sinh yêu đương cuồng nhiệt mà không thận trọng như vậy, về sau kết hôn có thể sẽ bị nguội lạnh hay không?"

Tần Noãn Dương bị cô quay ra phản pháo lại, nhất thời phản bác không được, lườm cô một cái; "Tô Hiểu Thần em giỏi rồi, em bị anh chị dạy hư."

"Vâng, tự mình nỗ lực tiến hành dạy dỗ như vậy khẳng định sẽ xấu." Tô Hiểu Thần sờ cằm như nghĩ ra chuyện gì đó gật đầu, lập tức đổi đề tài, nhìn về phía cô, "Vậy còn chị... Chị có nỗ lực thực hiện không?"

Tần Noãn Dương lần này vô cùng bình tĩnh, liếc nhìn cô, "Không thể trả lời."

Tô Hiểu Thần thấy cô nghiêm túc như vậy, cười đau cả bụng, "Vậy hôm nào em chỉ cho Đường Trạch Thần vài chiêu, như vậy không được... Đợi đồ ăn đến, hoa cúc cũng lạnh."

"..." Tần Noãn Dương bị nghẹn gần chết, nửa ngày mới phản bác nói: "Anh trai chị trông em bao nhiêu năm, có thể so sao? Chị nói Tô Hiểu Thần em đừng có mà được nước mà lấn tới nhá, ỷ vào có Tần Chiêu Dương chống lưng liền không sợ trời không sợ đất, coi chừng chị biến em thành đứa trẻ nha."

Tô Hiểu Thần vô cùng nghiêm túc nói: "Chị cũng nói ỷ thế có Tần Chiêu Dương em liền không sợ trời không sợ đất, còn sợ chị biến em thành đứa trẻ sao?"

Tần Noãn Dương: "..." Nên khiếu nại với Tần Chiêu Dương một chút.

Đang nói chuyện, Hà Tân Thuần đã muốn đi tới, nói cười chậm dãi, nhìn thấy Tần Noãn Dương hơi có chút khách khí gật gật đầu.

Tần Noãn Dương liếc cô ta một cái; giọng điệu lành lạnh, "Hà tiểu thư cũng thật sớm, vì chờ cô đến đóng một cảnh, tôi phải trang điểm bổ sung vài lần."

Hà Tân Thuần ngạc nhiên một chút; mặc dù là mang kính râm, nhưng Tô Hiểu Thần vẫn cảm giác cô ta nhìn lướt qua chỗ cô."Tối qua có đêm diễn, chụp muộn, lại làm phiền Noãn Dương đợi lâu."

Tần Noãn Dương liếc cô ta một cái; cũng không làm cái gì, chỉ là vừa nhấc mắt, môi hơi cong, không hề giận dữ nhưng vẫn hiển hiện khí thế uy phong, "Tôi chờ không có việc gì, nhưng mà mọi người khác trong đoàn phim, không có đãi ngộ như nhân vật chính nên chỉ giỏi ngồi nói mát."

Hà Tân Thuần sắc mặt cứng đờ, giơ tay lấy mắt kính xuống, nhìn cô cười cười, không nói thêm gì; trực tiếp đi thay quần áo.

Tần Noãn Dương thấy cô ta hiểu chuyện đi rồi, sắc mặt mới dừng lại, cô và Hà Tân Thuần một công ty, biết hoặc là nghe nói tự nhiên đều nhiều hơn so với Tô Hiểu Thần. Về phần Hà Tân Thuần đối với cô, đó cũng là không quá rõ ràng, cho nên trước nay không cùng cô có mâu thuẫn chính diện.

Tần Chiêu Dương vừa vặn trở về, cũng không phát hiện vẻ khác thường của hai người, ngồi xuống ngay bên cạnh Tô Hiểu Thần, "Ngồi chỗ nào không ngồi, ngồi ngay đầu gió."

Tô Hiểu Thần hai tay chà xát mặt mình, thế mới nhận ra lành lạnh, đáng thương tội nghiệp mà đưa mắt nhìn anh.

Tần Chiêu Dương bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nắm lấy tay cô nhét vào trong lòng bàn tay, "Khi nào thì mới có thể tự chăm sóc mình hả?"

Tô Hiểu Thần nghiêm túc nhìn anh, theo bản năng liền trả lời: "Có anh rồi mà."

Dứt lời, hai người đều thất thần trong chớp mắt.

Tần Noãn Dương cười ra tiếng trầm thấp, đứng dậy rời đi.