Trong lòng Giang Cửu lúc nào cũng tồn tại một cảm giác bất lực, thật sự bất lực. Sự cố gắng của cậu Lâm Tần Y không hề thấy.

Giang Cửu một lần nữa ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của cô ta, bắt ép ánh mắt mình phải trở nên kiên cường

" Lâm Tần Y, cậu có biết vì sao tớ hẹn Tiếu Sam trên sân thượng không? Bởi vì tớ... Giang Cửu, muốn tỏ tình với cậu, Lâm Tần Y, cho nên mới nhờ đến cô ấy! "

" Lâm Tần Y, Tiếu Sam giúp tớ chuẩn bị ngày hôm nay, để tớ đường đường chính chính nói một câu rõ ràng với cậu, rằng tớ rất thích cậu!! "

" Tớ đã rất mong chờ ngày hôm nay, tớ còn tưởng tượng khung cảnh cậu vui vui vẻ vẻ nhận lời tớ, hoặc cũng nghĩ nếu cậu từ chối sẽ như thế nào? Có thể tớ sẽ không còn tư cách ở bên cạnh cậu nữa, nhưng tớ vẫn cố chấp thực hiện nó. Chỉ là Lâm Tần Y, cậu lại biến việc này thành lí do để gây hiểu lầm giữa Tiếu Sam và Hàn Mặc Thần... "

" Tần Y, cậu.... thật sự đã làm tớ... " rất đau lòng!

Giang Cửu gần như nghẹn ngào.

Tình cảm của cậu ta, có thể không được đáp lại, nhưng đem ra để người khác lợi dụng như thế, thật sự đã làm cậu ta nghẹt thở!

Phút giây đứng ở sau lưng cô, nghe được tất cả mọi chuyện. Cũng hiểu vì sao Hàn Mặc Thần lại đánh nhau với cậu. Một khắc nhìn đến ánh mắt không cam tâm của cô ta, cậu rốt cuộc cũng chợt nhận ra. Lâm Tần Y lúc nhỏ, tiểu công chúa của cậu ta, đã không còn nữa!

Lâm Tần Y gần như ngồi sửng sốt ở đó. Trong lòng cô ta có cảm giác một thứ gì đó của cô ta sắp mất đi. Cô ta muốn nói một câu gì đó giữ nó lại, nhưng lòng tự trọng của cô ta lớn như thế, làm sao có thể dễ dàng nói ra. Hơn nữa, người cô ta muốn chính là Hàn Mặc Thần ưu tú nhất, mặc dù Giang Cửu cũng không thua kém, nhưng người cô ta muốn chỉ là Hàn Mặc Thần.

Lâm Tần Y quyết định im lặng.

Giang Cửu mong chờ cô nói một câu gì đó, nhưng với ánh mắt dãy dụa của cô, rồi lại nhìn đến sự im lặng của cô. Cậu đã biết, mình thất bại rồi!

Cậu ta đứng dậy, kéo áo khoác của mình trên vai Lâm Tần Y kín một chút, đôi tay ghìm chặt nút áo, cúi đầu hôn lên trán Lâm Tần Y, tóc cậu ta che kín đôi mắt, không nhìn được cảm xúc trong đáy mắt của cậu...

Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng

Hồi ức xưa đã khắc vào mảnh trăng tàn

Sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng

Chìm vào giấc mộng cuồng si

Là anh tự mình đa tình!

Giang Cửu xoay người rời đi, tuyết vốn đã ngừng, chợt lất phất nhẹ nhàng!

***

Khuya, phía trong ban công bày la liệt bánh kẹo còn dư lại trong bữa tiệc, trên sàn trải một tấm thảm nhung ấm áp, bên cạnh còn có một cái máy sưởi nhỏ.

Tiếu Sam ôm chặt cái chăn bông dày cộm, lăn qua lăn lại, cắn một miếng bánh nhỏ, nhìn xa xăm tỏ vẻ suy tư, chậm rãi hỏi

" Cậu nói xem Giang Cửu có thành công hay không? "

Hàn Mặc Thần đưa tay lau đi vụn bánh sót trên khóe miệng Tiếu Sam, không tập trung câu hỏi của cô lắm, ậm ừ một tiếng. Tiếu Sam quay sang nhìn hắn, nhíu mày

" Cậu ậm ừ là thế nào? Phải nói rõ chứ, nhưng mà tất cả đều tại cậu hết, nếu lúc nãy để tớ ở lại xem một chút là biết kết quả rồi "

Hàn Mặc Thần hết cách, chỉ có thể cầm cái bánh tiếp theo bóc ra bỏ vào dĩa sẵn cho cô, vừa trả lời

" Có thành công hay không thì cậu quan tâm làm gì chứ? Cậu muốn biết hả? Vậy gọi điện cho Giang Cửu hỏi đi "

Tiếu Sam: "...". Có ai mà gọi điện hỏi thẳng thừng ba cái chuyện này chứ!

Mặc kệ!

Trong lòng lại nổi lên hiếu kì một chuyện, Tiếu Sam nhích người qua, khúc khích cười hỏi

" Này, lúc mà cậu chưa biết tớ đi cùng Giang Cửu là vì giúp cậu ấy chuẩn bị chuyện tỏ tình với Lâm Tần Y ấy, cậu rất tức giận à? "

Hàn Mặc Thần nghiêng người nhìn bản mặt kiểu "chỉ cần hắn thừa nhận một cái thì cô sẽ rất thích thú, sau đó sẽ cười một trận thật to cho xem" của Tiếu Sam, lại nghĩ nghĩ về chuyện hôm đó, không tự chủ được thẹn đến đỏ cả mặt nghĩ rằng đúng thật là hắn tức giận nha, chính là ghen đó! Hắn liền hừ một cái, cắn một miếng bánh thiệt to tỏ rõ sự tức giận.

Tiếu Sam lập tức lăn ra cười một trận no bụng. Xong lại nhích đến gần khuôn mặt đang đen sì của Hàn Mặc Thần, dùng tay nhỏ ôm lấy khuôn mặt hắn lắc lắc

" Xem nào, thật tội nghiệp! ". Nhìn nhìn biểu cảm của hắn..... Tiêu rồi, không nhịn được, Tiếu Sam lại lăn ra cười một trận dữ dội hơn.

Hàn Mặc Thần: "..." Giận thật đấy!

Trên ban công ngày hôm ấy, tiếng cười đã lâu không thấy của Tiếu Sam vang vọng trở lại. Giống như hạnh phúc... thực sự trở lại.