Hàn Mặc Thần chậm rãi bước đến, cũng không thèm nhìn đến Lâm Tần Y đang nức nở ủy khuất một bên, chỉ cầm lấy tay Tiếu Sam kéo cô đứng dậy, xoa xoa lòng bàn tay của cô, nhẹ giọng hỏi
" Có đau không? "
Tiếu Sam: "...". Tốt lắm ông xã tương lai của em.
Tiếu Sam cạn lời lắc đầu. Lâm Tần Y ngẩn người cả ra. Cô ta còn không biết hai người tự nhiên làm lành từ lúc nào, cô ta cố gắng tỏ ra ủy khuất để triệt để làm Hàn Mặc Thần chướng mắt Tiếu Sam, nhưng không ngờ hắn lại hành động như thế này. Cô ta vẫn cố gắng một lần nữa, đây là cơ hội cuối cùng của cô ta, cha cô ta đã không cho cô ta nhiều thời gian hơn nữa, nước mắt giăng đầy khuôn mặt yêu kiều, Lâm Tần Y nức nở dữ dội hơn.
Hàn Mặc Thần lạnh lùng nhìn đến Lâm Tần Y. Hắn nhìn cô ta, chậm rãi nói, trong giọng nói còn có một chút tiếc nuối
" Lâm Tần Y, chín năm ở nước ngoài, tôi đối xử với cô như bạn bè tốt, coi cô như đứa em gái trong nhà. Cô cố ý tạo hiểu lầm giữa tôi và Tiếu Sam, vậy đây là cách mà cô trả lại cho tôi sao? Lâm Tần Y, chẳng phải ngay từ lúc cô bước về nước, tôi chẳng phải đã cảnh cáo cô rồi sao? "
Lâm Tần Y hốt hoảng lắc đầu, nghẹn giọng biện minh
" Không có!! Tớ không hề... "
Đáy mắt Hàn Mặc Thần tràn đầy chán ghét. Hắn âm trầm hơn
" Lâm Tần Y, những chuyện mà cô làm, hiện tại tôi đã rõ ràng hơn rất nhiều. Nể tình chín năm ở nước ngoài đó, nể tình bạn giữa chúng ta, Giang Cửu, cô mau quay về bên đó đi. Tình thân của tôi đối với cô không có nhiều vậy đâu! Sự nhẫn nại cũng có giới hạn ".
Hàn Mặc Thần nói xong, đưa Tiếu Sam đi mất. Trước khi rời đi, Tiếu Sam còn quay đầu lại, nhìn người đang đứng phía sau dàn hoa lan sau lưng Lâm Tần Y, muốn quay lại nói gì đó nhưng lại thôi, trong mắt xẹt qua một tia tiếc nuối. Thôi vậy, để cho cậu ta tự giải quyết.
Giang Cửu, thật tiếc cho tình cảm của cậu!
Hai người rời đi rồi, còn lại Lâm Tần Y ngồi đó. Cô ta rõ ràng không cam lòng. Bất chợt, bờ vai của cô ta cảm thấy ấm áp, chiếc áo khoác lên người cô ta. Lâm Tần Y quay đầu, Giang Cửu đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Vẫn là khuôn mặt ấm áp đầy gió xuân đó, nụ cười luôn rạng rỡ. Giang Cửu dìu Lâm Tần Y đến cái ghế gần đó, quỳ một chân xuống, đưa tay cởi đôi giày cao gót của cô ta ra, nhẹ nhàng xoa bóp, khẽ gọi
" Lâm Tần Y! "
Lâm Tần Y nghe hắn gọi, trong lòng chợt bất an. Cậu rất ít khi gọi cả tên họ của cô ta, tuy thấp thỏm nhưng cô ta vẫn đang rất khó chịu từ chuyện ban nãy, giọng hơi gắt trả lời lại
" Chuyện gì? ". Cô ta đáp lại, sự tức giận từ chuyện ban nãy vẫn không tản đi.
Giang Cửu ngừng động tác lại, chậm rãi nói, giọng cậu ta ấm áp
" Tiểu Tần Y, tớ thích cậu, điều đó chắc cậu cũng biết đúng không? "
" Tớ..." Lâm Tần Y không kịp phản ứng, hơi sửng sốt. Đúng, cô ta biết, nhưng cô ta chỉ muốn Hàn Mặc Thần.
" Tiểu Tần Y, tớ biết cậu từ lúc cậu còn đang mặc váy công chúa thắt nơ màu hồng, chập chững chạy lại bên cạnh tớ, cười ngọt ngào gọi tớ một tiếng "A Cửu! " ".Giang Cửu đưa mắt nhìn ra xa, ánh nước phản chiếu trong mắt cậu ta.
" Tiểu Tần Y, tớ còn nhớ lúc tớ lên lớp bốn, tớ đi học bị mấy đứa lớn hơn một lớp bắt nạt, lúc đó cũng chính cậu cầm một cái cây dài đánh túi bụi khiến cho bọn chúng chạy đi ". Cậu ta bật cười, nói tiếp
" Lúc đó, tớ tự đã dặn mình, sau này lớn lên, nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt! Làm một người đàn ông mạnh mẽ bên cạnh cậu giống như ba tớ bên cạnh mẹ tớ... "
" Nhưng tớ đã không làm được, bởi vì cậu, Lâm Tần Y, chỉ thích Hàn Mặc Thần! Cậu lúc nào cũng chỉ hướng về Hàn Mặc Thần, cho dù tớ luôn xuất hiện bên cạnh cậu, dỗ dành cậu vui vẻ, trong mắt cậu cũng không nhìn thấy tớ... Nhiều lúc tớ đã dặn lòng chỉ cần ở phía sau bảo vệ cho cậu, nhìn cậu vui vẻ là đủ, nhưng Tiểu Tần Y, quên một người, thôi thích một người, nhìn người mình thích đi bên người khác là một điều rất khó! ". Giang Cửu cúi đầu, kiềm chế sự run rẩy của mình.