Đúng là vì có mệnh lệnh của lãnh đạo cấp trên vì thế những người nhập cư trái phép từ Triều Tiên vào Trung Quốc mới bị đám lính biên phòng Triều Tiên coi như người đã chết, khác nhau chỉ là còn thở mà thôi. Đội lính biên phòng Triều Tiên lần này chỉ có hơn trăm người không đủ để giám sát chặt mọi hành động của hơn 50 người nhập cư trái phép, bọn họ cũng không mang đủ còng tay còng chân nên mới bất đắc dĩ dùng que sắt chuẩn bị sâu những người này thành một sâu áp giải vào địa phận Triều Tiên rồi tiến hành xử bắn. Chỉ là bọn họ không biết cách mình làm lại khiến Trần Gia Nham nổi giận, thiếu chút nữa tạo thành vụ đấu súng.

Chứng kiến La Thanh Thụ ra mặt, tên đội trưởng bên phía lính biên phòng Triều Tiên cũng giơ tay lên với đám chiến sĩ của mình.

- Bỏ súng xuống, tăng cường đề phòng.

Đám lính biên phòng Triều Tiên lúc này mới theo lời hạ súng xuống nhưng tay vẫn không rời cò súng mà chuẩn bị sẵn sàng phản kích bất cứ lúc nào.

Không khí căng thẳng vừa nãy giờ đã giảm đi nhưng tên đội trưởng phía Triều Tiên vẫn tức giận nói:

- Các người làm gì vậy hả? Là xem thường lính biên phòng Triều Tiên chúng tôi? Công tác bàn giao những người này đã xong, xử lý như thế nào là việc của chúng tôi, đâu đến lược các người chỉ trỏ chứ. Tôi sẽ báo cáo chuyện này với lãnh đạo cấp trên, các người cứ chờ xem.

La Thanh Thụ biết bên mình đuối lý không tiện phản bác, y đành hạ giọng nói:

- Chuyện này là do chúng tôi không đúng, là chiến sĩ phía chúng tôi kích động, chúng tôi sẽ xử lý y. Tôi nghĩ mọi người cũng không muốn làm ầm lên dù sao cũng là quen biết cũ, sau này còn cần tiếp tục quan hệ, chuyện ầm lên cũng không có lợi cho ai cả.

Tên đội trưởng lại không nghĩ như vậy, ông nội của hắn đã từng tham gia cuộc chiến liêu triều, sau khi nội chiến kết thúc ông hắn bị mất một tay xuất ngũ về nhà, trong nhà chỉ có bà nội, bố hắn còn nhỏ nên không thể gánh vác gia đình, vì vậy ông nội mất một tay vẫn phải đứng ra gánh vác trách nhiệm trong nhà. Mà lúc tên đội trưởng còn nhỏ, ông nội hắn đã nhiều lần kể về cuộc chiến năm nào, còn nói với hắn là chiến tranh năm đó nếu không người khác nhúng tay thì đã không tới mức chia hai miền nam bắc thế này. Vì thế từ bé tên đội trưởng đã không có ấn tượng tốt đối với người nước ngoài.

Nghe xong La Thanh Thụ nói, đội trưởng nhổ bãi nước bọt nói:

- Quen biết cũ gì, đừng cho chúng tôi đều là kẻ ngu, năm đó là Trung Quốc sợ ngọn lửa chiến tranh đốt tới quốc gia mình nên cũng xen vào, đừng có mà ở đó đóng giả người tốt. Chuyện hôm nay không thể bỏ qua được, tôi nhất định sẽ báo cáo lãnh đạo cấp trên.

La Thanh Thụ thấy đối phương cố chấp như vậy, hắn bất đắc dĩ nói:

- Anh thích báo cáo thì cứ báo cáo.

Tên đội trưởng cũng biết bây giờ trên địa bàn của người ta, hắn sợ khiến đám người La Thanh Thụ tức sẽ hại vào thân. Hắn quay đầu lại nói với đám chiến sĩ:

- Ra tay, mau sâu đám người này lại đưa về chấp hành xử bắn.

Đội trưởng nói làm Kim Thân Thành, Hứa Lập giật mình. Những người này bị đưa về lập tức sẽ bị xử bắn, quá tàn nhẫn. Nhưng đây là việc nội bộ của Triều Tiên, mình đâu có quyền can thiệp vào. Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn đám lính biên phòng Triều Tiên một lần nữa đâm que sắt qua tay những cô gái kia.

Hứa Lập nãy đứng ở ngoài nhìn không quá rõ, hắn chỉ cảm thấy lính biên phòng Triều Tiên tàn nhẫn một chút mà thôi. Nhưng bây giờ đám lính biên phòng Triều Tiên chỉ cách mình có chục mét mà lại dùng que sắt xuyên qua tay đám phụ nữ, đám phụ nữ đó chỉ biết kêu thảm mà không dám chống cự.

Như vậy vẫn chưa hết, đám lính biên phòng Triều Tiên lại tiếp tục kéo thanh sắt đó đâm vào tay người phụ nữ thứ hai, vết thương không ngừng mở rộng cuối cùng tạo thành một lỗ máu to khoảng ngón tay cái, máu tươi không ngừng chảy ra tạo thành giọt thành giọt trên mặt đất đóng băng.

Hứa Lập không nhìn được, La Thanh Thụ không nhìn được, đám lính biên phòng Trung Quốc, cảnh sát Trung Quốc cũng không nhìn được. Đây đâu phải là cách đối xử với con người, dù là với chó mèo cũng đâu tàn nhẫn đến thế. Đám lính biên phòng Triều Tiên còn có nhân tính không? Hơn nữa đây chỉ là nhóm người nhập cư trái phép đầu tiên bị đưa về nước, phía sau còn hơn ngàn người nếu mỗi lần đều như vậy, La Thanh Thụ thậm chí còn sợ mình không thể kiên trì tới khi hoàn thành nhiệm vụ đã nổi điên tới mức giơ súng bắn người.

Kim Thân Thành thấy tất cả càng tức giận, càng đau lòng. Những người này là do y tự mình ra lệnh bắt đưa về Triều Tiên, là y đưa bọn họ tới đây, là y đưa bọn họ vào tay lính biên phòng Triều Tiên. Lúc này Kim Thân Thành có thể hiểu tại sao vừa nãy Trần Gia Nham xúc động như vậy, nếu y là một chiến sĩ bình thường thì không biết là có thể khống chế tâm trạng nổi không.

Đám lính biên phòng Triều Tiên không thèm để ý đến phía Trung Quốc, bọn họ nhe răng cười. Bọn họ còn có người thầm nghĩ mấy con ả này nhìn cũng được, không nói gương mặt mà chỉ riêng quần áo trên người cũng tốt hơn phụ nữ bình thường ở trong nước, có tên muốn đè ra chơi; lát đưa về không biết có thể nói với đội trưởng là để mấy em xinh đẹp lại giải khuây không. Mấy con ả này sớm muộn cũng chết, chơi vài ngày rồi đưa đi bắn cũng không ai biết có chuyện gì.

Những người phụ nữ Triều Tiên bị đưa về đây đều hiểu mình không thể thoát thân. Một cô đột nhiên quỳ xuống hướng về phía Kim Thân Thành, cô ả dập mạnh đầu xuống đất hét lớn:

- Cứ, cứu chúng tôi với, cứu chúng tôi với. Chúng tôi biết về là chết nhưng không muốn bị hành hạ thế này. Xin ông.

Đám phụ nữ cũng thấy Kim Thân Thành là lãnh đạo ở phía Trung Quốc, nếu y có thể mở miệng nói thì mình mặc dù khó thoát chết nhưng cũng sẽ không bị hành hạ thế này. Lập tức hơn 50 người phụ nữ còn lại đều quỳ xuống với Kim Thân Thành, đau khổ cầu khẩn chỉ hy vọng Kim Thân Thành nói giúp để bọn họ không bị hành hạ trước khi chết.

Kim Thân Thành nhìn hơn 50 người phụ nữ đau khổ cầu xin, y không đành lòng đi lên nói với tên đội trưởng phía Triều Tiên.

- Đồng chí, những người này quá đáng thương, anh có thể nhẹ tay không, dù sao bọn họ cũng là đồng bào của anh.

- Đồng bào? Từ khi bọn chúng trốn khỏi đất nước đã là phản bội tổ quốc, không còn là đồng bào.

Tên đội trưởng trừng mắt nhìn đám phụ nữ rồi hừ hừ nói.

Kim Thân Thành á khẩu không nói được gì. Mà những người phụ nữ kia thấy Kim Thân Thành đã mở miệng, bọn họ càng gào khóc cầu xin lớn tiếng hơn.