Trung Quốc tuy hàng năm viện trợ lương thực, thực phẩm cho Triều Tiên nhiều nhưng Triều Tiên lại không quá cảm kích, Triều Tiên cho rằng đó là việc Trung Quốc nên làm. Nhất là ở biên giới chung giữa Trung Quốc và Triều Tiên, bộ đội biên phòng Triều Tiên chỉ cần thiếu lương thực sẽ khai pháo thị uy với phía Trung Quốc. Tuy pháo bắn tới không có đạn, không tạo thành tổn thất gì nhưng vẫn có thể làm người ta tức tối.

Nhưng bộ đội biên phòng Trung Quốc cũng không có biện pháp gì với đối phương, nếu báo lên trên cùng lắm chỉ là chỉ trích về mặt ngoại giao sau đó hai bên đùn đẩy nhau vài tháng thậm chí vài năm cũng không có kết quả. Nếu đánh trả vậy càng đúng với suy nghĩ của đối phương, đừng nói là bộ đội biên phòng Trung Quốc bắn pháo mà ném viên gạch tới, phía Triều Tiên cũng có lý do để kiếm được mấy chục, mấy trăm tấn lương thực mới chịu bỏ qua. Dân chúng các huyện biên cảnh đều gọi Triều Tiên là lưu manh chuyên lừa đảo bọn họ, chưa từng ai dám có quan hệ tốt với bộ đội biên phòng Triều Tiên.

Nếu lần này có lính biên phòng Trung Quốc nổ súng, có người chết thì sau đó nhất định sẽ khiến phía Triều Tiên kháng nghị mãnh liệt. Hứa Lập thậm chí có thể tưởng tượng cảnh Triều Tiên điều động lính tới biên giới, khi đó đừng nói là chiến sĩ bộ đội biên phòng bị đưa ra tòa án binh, ngay cả Kim Thân Thành và mình cũng không thoát được trách nhiệm liên quan.

Hứa Lập chạy vội theo Kim Thân Thành xuống lầu ra thẳng hiện trường.

Hứa Lập và Kim Thân Thành mặc dù cách cây cầu không xa, chỉ có ba bốn trăm mét nhưng Kim Thân Thành tuổi cũng cao nên chạy một đoạn đã mệt mỏi, y bị Hứa Lập bỏ cách trăm mét.

Hứa Lập chạy tới nơi thấy La Thanh Thụ đang giơ cao hai tay lớn tiếng nói:

- Bỏ súng xuống, bỏ súng xuống, tỉnh táo, tỉnh táo lại.

Một bộ phận chiến sĩ nghe La Thanh Thụ ra lệnh liền có chút do dự rồi từ từ bỏ súng xuống. Nhưng Trần Gia Nham giơ súng đầu tiên vẫn kích động giơ súng nhằm vào lính Triều Tiên không chịu bỏ. Cũng có vài chiến sĩ sợ Trần Gia Nham bị thiệt, sợ lính Triều Tiên không nói quy củ đột nhiên nổ súng cho nên đứng bên Trần Gia Nham không chịu bỏ súng.

Hứa Lập đứng ở trên lầu cũng thấy Trần Gia Nham giơ súng lên đầu tiên, tới lúc này Trần Gia Nham vẫn chưa tỉnh táo, mắt đầy hung dữ nhìn lính Triều Tiên như kẻ thù không đội trời chung. Hứa Lập tuy không biết sao Trần Gia Nham mất lý trí nhưng hắn biết nếu tiếp tục giằng co thì hậu quả sẽ không hay.

Hứa Lập tiến lên vài bước đến bên cạnh Trần Gia Nham, không đợi Trần Gia Nham và chiến sĩ xung quanh có phản ứng, Hứa Lập đã cướp được súng trong tay Trần Gia Nham.

Trần Gia Nham chỉ cảm thấy tay nhẹ bẫng, y cúi đầu mới thấy súng mình đang nắm chặt giờ không còn. Y ngẩng đầu nhìn thấy súng đã ở trong tay một người trẻ tuổi, Trần Gia Nham đi lên gào thét.

- Đưa súng cho tôi.

Nói xong Trần Gia Nham như người điên lao vào Hứa Lập.

Hứa Lập đâu thể Trần Gia Nham làm loạn như vậy, nếu thế sẽ khiến lính Triều Tiên cười chê. Hắn vung tay lên chém vào phía sau cổ Trần Gia Nham, Trần Gia Nham hét thảm ngã xuống. Hứa Lập một tay cầm súng một tay đỡ Trần Gia Nham.

Mà mấy chiến sĩ đứng cạnh Trần Gia Nham thấy Hứa Lập ra tay với Trần Gia Nham, bọn họ giơ súng lên nhằm vào Hứa Lập. Hứa Lập có thể hiểu tâm trạng của những chiến sĩ này, bọn họ là đồng đội, giờ đồng đội bị người đánh thì sao có thể để yên. Nhưng lúc này Hứa Lập đâu thể để ý mấy việc này. Hắn lớn tiếng nói:

- Cậu ta điên, các cậu cũng điên ư? Có biết là các cậu đã gây họa thế nào không? Các cậu muốn Trung Quốc, Triều Tiên khai chiên ư? Các cậu muốn thành tội nhân của quốc gia sao?

Đám chiến sĩ bị Hứa Lập mắng cũng tỉnh lại đôi chút. Chỉ là bọn họ không biết thân phận của Hứa Lập, không biết Hứa Lập sao lại đánh Hứa Lập nên vẫn chưa chịu bỏ súng xuống.

La Thanh Thụ là người đưa Kim Thân Thành, Hứa Lập tới văn phòng mình nên biết thân phận của Hứa Lập. Bây giờ thấy nhân viên của mình giơ súng vào Hứa Lập, y hoảng hốt chạy tới lớn tiếng nói:

- Đây là đồng chí chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Hứa Lập, còn không bỏ súng xuống.

La Thanh Thụ đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải bình thường y to gan thì đã sớm ngã xuống rồi. Nhưng y cũng biết dù không có nổ súng thì vừa nãy giằng co cũng đủ khiến y bị kỷ luật, y không thể giữ nổi chức vụ hiện nay.

Lúc này Kim Thân Thành cũng thở hổn hển chạy tới, y lao vào giữa đám lính biên phòng lại thấy có người cầm súng chỉ vào Hứa Lập, y tức giận nói:

- Bỏ súng xuống, các cậu dùng súng để giết địch, bảo vệ đất nước chứ không phải chỉ vào người nhà mình.

Đám chiến sĩ mặc dù phần lớn không phải người đối phương nhưng đến đây công tác cũng ít nhất hơn nữa năm, bọn họ qua Tv cũng thấy hình ảnh của Kim Thân Thành. Giờ nghe Kim Thân Thành nói, đám chiến sĩ mới bỏ súng xuống. Hứa Lập đưa súng và Trần Gia Nham đã bị đánh ngất cho chiến sĩ bên cạnh nói:

- Đội trưởng La, anh nói chuyện với lính biên phòng Triều Tiên, đây chỉ là ngộ nhận, bảo bọn họ bỏ súng xuống.

La Thanh Thụ nhìn thoáng qua Trần Gia Nham, mặc dù y rất muốn đánh cho Trần Gia Nham một trận. Việc này xử lý không tốt thì hai nước Trung Quốc, Triều Tiên sẽ có xung đột, mình sẽ ra tòa án binh. Nhưng Trần Gia Nham dù sao cũng là lính của mình nửa năm, La Thanh Thụ đẩu thể đành lòng nhìn Trần Gia Nham mất mạng. Giờ thấy Trần Gia Nham còn thở, không nguy hiểm tới tính mạng, La Thanh Thụ yên lòng đi tới trước mặt đám lính Triều Tiên.

- Xin mời bỏ súng, chỉ là hiểu lầm.

La Thanh Thụ lớn tiếng dùng tiếng Triều nói.

Nhưng lính biên phòng Triều Tiên không chịu bỏ súng ngay mà cảnh giác nhìn đám lính phía sau La Thanh Thụ. Điểm giao người là ở bên này cầu, nơi đây thuộc về địa phận Trung Quốc, nếu bị bắn chết thì đám lính Triều Tiên có thể bị phía Trung Quốc lấy lý do tự tiện xông vào địa phận nước bạn mà bắn chết. Hơn nữa phía sau La Thanh Thụ có trăm lính biên phòng, mấy trăm cảnh sát, số người nhiều hơn bên phía Triều Tiên, vì thế lính biên phòng Triều Tiên không dám sơ hở, bọn họ nhìn đội trưởng chờ đội trưởng ra lệnh.

Tên đội trưởng trung đội biên phòng Triều Tiên cũng cầm súng đứng đó, ngoài mặt tuy bình tĩnh nhưng y cũng rất lo lắng. Năm ngoái y cũng chấp hành nhiệm vụ kiểu này nhưng khi đó chỉ là vài người chứ không phải tới vài chục thế này. Hơn nữa những người năm trước bị đưa về không cần thẩm vấn mà trực tiếp xử bắn. Lần này số người khá nhiều, lãnh đạo cấp trên ra lệnh không được giam giữ, không cần thẩm vấn mà trực tiếp đưa vào trong thung lũng xử bắn rồi báo cáo lên trên là được.