Tiếu Nhu cắn răng một cái, cho dù chết mình cũng muốn cho tên côn đồ này chịu sự trừng phạt mình mới có thể yên tâm rời đi nếu không mình sẽ chết không nhắm mắt.

Tên côn đồ nhìn Tiếu Nhu đang sợ hãi như thỏ thấy chó săn, hắn chỉ cảm mình hôm nay thật sự là quá may mắn, dĩ nhiên có thể gặp được mỹ nữ đẹp như thế này, cũng không uổng công mình chờ trong rừng hơn ba tiếng.

Nhưng ngay khi tên côn đồ định lao vào Tiếu Nhu, Tiếu Nhu đột nhiên nở nụ cười, cô thấy được Hứa Lập vào lúc này.

Thì ra sau khi Tiếu Nhu đến tìm Hứa Lập, Hạng Long sợ Tiếu Nhu gặp chuyện nên gọi cho Hứa Lập. Hứa Lập biết tính cách của Tiếu Nhu, cô nhìn dịu dàng nhưng lại rất thẳng tính, biết Tiếu Nhu sợ sẽ không đi đường lớn tìm mình mà muốn đi xuyên rừng tìm mình cho nhanh. Mà đoạn đường này hay xuất hiện mấy vụ cướp giật, mặc dù nhà trường đã cảnh báo sinh viên khi trời tối không nên đi đường nhỏ xuyên rừng để tránh xảy ra chuyện, cũng tăng cường tuần tra khu vực này nhưng khu rừng có diện tích không hề nhỏ, lại thông với núi phía sau nên không thể lục soát hết. Đồng thời còn có sinh viên muốn đi nhanh nên cứ cách khoảng chục ngày lại có vụ cướp xảy ra.

Hứa Lập sợ Tiếu Nhu gặp phải tên côn đồ, hắn không kịp ăn cơm mà vội vàng chạy vào rừng. Nhưng hắn đi tới tận nơi Tiếu Nhu bị cướp cũng không thấy Tiếu Nhu đâu, Hứa Lập càng lo lắng hơn. Cuối cùng hắn thấy được điện thoại di động mà Tiếu Nhu bình thường vẫn cầm bị rơi ở ven đường, hắn biết Tiếu Nhu đã xảy ra chuyện.

Hứa Lập chạy theo đường mòn và mơ hồ nghe thấy có người kêu cứu, hắn chạy nhanh hơn. Cũng may hắn khỏe mạnh nên chạy khoảng nửa tiếng là đuổi kịp Tiếu Nhu và tên côn đồ kia, cũng xuất hiện ở phía sau tên côn đồ rồi đá đối phương bay ra xa vài mét.

Lúc này Tiếu Nhu chuyển từ kinh hoàng tới khổ sở, cuối cùng là mừng rỡ khi thấy Hứa Lập. Khi Hứa Lập đỡ cô dậy, cả người cô không có chút sức lực nào, cô ngã đến bất tỉnh rơi vào lòng Hứa Lập.

Hứa Lập gọi điện báo cho phòng bảo vệ của trường, bảo bọn họ phái người tới bắt tên côn đồ, còn mình thì cẩn thận cõng Tiếu Nhu về phòng ngủ. Tới khi người nhà Tiếu Nhu đến nơi, Hứa Lập mới lặng lẽ rời đi chăm sóc cho cái bụng của mình.

Nhưng sau khi người nhà Tiếu Nhu tới lập tức dẫn cô đi, một tuần sau đó cô không tới trường. Cuối cùng Hứa Lập nghe nói người nhà cô chuyển cô sang một trường ở Anh học. Hứa Lập từ đó đến bây giờ không gặp mặt Tiếu Nhu nữa.

Tiếu Nhu chứng kiến ánh mắt quan tâm của Hứa Lập, cô cũng không làm khó đám người Tiếu Lợi Phi nữa. Cô lấy lại điện thoại ngồi ở bên Hứa Lập và giải thích nguyên nhân mình đi không báo gì cho hắn.

Năm đó sau khi cô gặp nạn, người nhà cô nhận được điện của Hứa Lập thì không khỏi sợ hãi. Mẹ Tiếu Nhu – Hạ Phỉ vội vàng tới trường đón Tiếu Nhu về nhà. Mà tên côn đồ kia sau khi được đưa tới phòng bảo vệ của trường vốn nghĩ mình cùng lắm bị đưa vào tù xét vài năm vì tội cướp bóc, hiếp dâm không thành là được ra.

Nhưng ai ngờ hắn vừa mới được đưa tới phòng bảo vệ thì bên ngoài có hai xe cảnh sát tới, sáu bảy người xuống xe cầm thẻ công tác đưa cho bảo vệ trường rồi áp giải tên côn đồ lên xe.

Mà sau khi xe cảnh sát này ra khỏi trường cũng không tiến về đồn công an nào cả mà trực tiếp chạy ra vành đai năm. Đến một đoạn không người qua lại, xe cảnh sát dừng lại, tên côn đồ bị người áp giải xuống xe. Hắn phát hiện ở ven đường đỗ bốn năm xe địa hình đắt tiền, một xe trong đó bán đi cũng đủ để hắn sống sung sướng cả đời. Hai tên cảnh sát áp giải tên côn đồ xuống xe và giao cho một thanh niên.

Mà tên côn đồ nhìn tên thanh niên này không biết sao lại sợ hãi. Ánh mắt của thanh niên kia quá sắc bén giống như có thể nhìn thấu tâm can người khác. Hắn thấy hai xe cảnh sát kia giao mình cho người rồi đi ngay, hắn càng thêm sợ hãi.

Lúc này thanh niên kia vung tay lên, bốn năm người đàn ông cao to mặc âu phục màu đen trực tiếp vứt tên côn đồ vào bao tải, ném lên xe.

Ba ngày sau đó tên côn đồ thật sự hối hận tại sao mình lại được sinh ra trên đời này, đến cuối cùng khi một con dao cắt đứt cổ hắn, tên côn đồ không còn thấy hối hận mà trong mắt còn lộ vẻ cảm ơn người đã cầm dao giết mình. Bởi vậy có thể thấy ba ngày qua tên côn đồ đã trải qua cuộc sống như thế nào.

Mà thanh niên hành hạ tên côn đồ chính là đại ca của Tiếu Nhu.

Đương nhiên tất cả những điều này Tiếu Nhu không biết, cô đang bị nhốt trong phòng của mình, bên ngoài là hai nữ bảo vệ đảm bảo an toàn cho cô.

Chuyện xảy ra lần này làm bố mẹ, người thân của cô đều sợ hãi. Sau khi bàn bạc cuối cùng quyết định đưa Tiếu Nhu ra nước ngoài học để đề phòng chuyện tương tự xảy ra lần nữa.

Kết quả của quyết định này khi được báo cho Tiếu Nhu, cô mặc dù rất không thích nhưng không thể thay đổi quyết định của bố mẹ. Ngay cả việc cô muốn tạm biệt bạn bè cũng bị từ chối. Ngày thứ ba sau khi gặp nạn, Tiếu Nhu được mẹ tự mình áp giải lên máy bay, bay tới trường học dành cho các nữ sinh con nhà quý tộc hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Cô ở trường ba năm, ba năm đó cô căn bản không ra khỏi cổng trường cho nên không có cách nào liên lạc với Hứa Lập. Đến khi tốt nghiệp, Tiếu Nhu mới ra khỏi buồng giam lỏng này nhưng cô muốn tìm Hứa Lập đã không tìm được nữa.

Sau đó Tiếu Nhu lại cùng mẹ đến trụ sở công ty ở nước khác, Tiếu Nhu vẫn công tác ở công ty này đến tận một tháng trước cô mới một lần nữa quay về Trung Quốc, tiếp nhận Hạ Phỉ hội quán này của mẹ và làm tổng giám đốc nơi đây.

Vừa nãy nghe Tề tỷ báo cáo, Tiếu Nhu mới biết được Hứa Lập mấy năm mình không gặp cũng đang ở đây. Cô vội vàng chạy tới với danh nghĩa là xin lỗi đám người Tiếu Lợi Phi nhưng thực tế việc nhỏ đó không cần Tiếu Nhu tự mình ra mặt. Cô muốn chính là xem Hứa Lập mấy năm qua có thay đổi gì không.

Nghe xong Tiếu Nhu giải thích, Hứa Lập mới hiểu rõ tại sao Tiếu Nhu không một lời từ biệt, mấy năm trời không có tin tức.

Khang thiếu gia nghe xong có chút hưng phấn nói:

- Tiếu Nhu muội, thì ra Hạ Phỉ hội quán là do bá mẫu thành lập, bây giờ em làm tổng giám đốc thì sau bọn anh tới có thể được ưu đãi gì không?

Tiếu Nhu mỉm cười nói:

- Đương nhiên sẽ có ưu đãi, hội quán có 5% cổ phần của đại ca em, em sẽ giảm 5% cho các vị coi như là đại ca của em mời khách. Với quan hệ giữa các vị và đại ca em thì em nghĩ anh ấy sẽ không để ý chút tiền nhỏ này.