Tiếu Nhu thấy Tiếu Lợi Phi khẩn trương như vậy, cô cười nói:

- Tiếu thiếu gia định làm em đứng đây để thẩm vấn ư? Cẩn thận em đi kiện với Tiếu thúc đó.

- Cô biết bố tôi?

Tiếu Lợi Phi càng giật mình hơn. Hắn không biết Hạ Phỉ này có thân phận, bối cảnh gì. Nhưng có thể mở một hội quán lớn như vậy ở ngoại ô Bắc Kinh thì không có người bên hệ thống công an chống đỡ sợ sớm đã bị niêm phong rồi. Nhưng Hạ Phỉ này mới có hơn 20 tuổi thì sao có thể có quan hệ với ông bố luôn nghiêm túc của mình.

- Đương nhiên là nhận ra, hơn nữa em còn biết Khang thúc, Hồng thúc, Lương thúc.

Hạ Phỉ nói làm cả bốn người Tiếu Lợi Phi hoảng hốt, nhất là Hồng thiếu luôn trấn tĩnh lúc này còn nhíu mày.

- Tiếu Nhu, bạn làm gì mà lại tự xưng là Hạ Phỉ? Làm mình cũng hồ đồ.

Hứa Lập vỗ đầu muốn làm mình tỉnh táo lại một chút.

- Tiếu Nhu? Cô là Tiếu Nhu?

Tiếu Lợi Phi như phát hiện gì đó rất lạ, hắn kêu gào.

- Đáng ghét, Túc tử chết tiệt, ông không thể lát nữa mới gọi hay sao, để bọn họ khẩn trương thêm chút nữa không được ư?

Hạ Phỉ cũng chính là Tiếu Nhu trừng mắt nhìn Hứa Lập.

Nhưng lúc này Hứa Lập càng thêm hồ đồ. Tiếu Nhu từ lúc vào cửa mình chỉ thấy quen quen chứ không dám khẳng định, chờ khi cô nói là bạn cũ của mình, còn nháy mắt với mình, Hứa Lập mới có thể xác định phán đoán của mình. Đây rõ ràng là Tiếu Nhu sao sau mấy năm không gặp mà cô đã sửa cả tên cả họ vậy nhỉ. Hơn nữa khi mình gọi ra tên của Tiếu Nhu lại khiến Tiếu Lợi Phi giật mình như từng biết Tiếu Nhu vậy.

Ba người Khang thiếu ở bên nghe tên Tiếu Nhu đầu tiên là thở dài một tiếng sau đó càng khẩn trương, thi thoảng nhìn ra ngoài cửa. Hứa Lập thậm chí có thể thấy bọn họ sợ hãi.

Tiếu Nhu nhìn thấy bốn tên này có bộ dạng như vậy, cô phì cười:

- Được rồi, đại ca của em không ở đây, các vị cứ yên tâm.

Nghe được Tiếu Nhu nói, bốn người mới yên tâm chỉ có Khang thiếu gia còn mạnh miệng. Hắn bĩu môi nói:

- Ai sợ y chứ, dù tới có thể làm gì chúng tôi? Năm đó chúng tôi không hiểu chuyện chứ bây giờ không phải kẻ mà y muốn làm gì thì làm.

- Thật ư? Đại ca em vẫn nhớ đến các vị, anh ấy nói nhất định phải về ngồi uống rượu, tụ tập với các anh. Nếu không em gọi điện thoại đảm bảo anh ấy nghe lời này của anh thì maai sẽ từ Mỹ về ngay.

Tiếu Nhu vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

Khang thiếu gia mặc dù nghe được vẻ trêu chọc của Tiếu Nhu, cũng biết Tiếu Nhu trêu mình nhưng hắn vẫn sợ hãi. Biết đây tên ma quỷ kia bay về thì mình chỉ sợ sống không bằng chết. Ba người Tiếu Lợi Phi ở bên nhìn về phía Khang thiếu gia như muốn giết người vậy.

Khang thiếu gia cười khổ nói:

- Tiếu Nhu muội, anh, anh chỉ nói một câu mà thôi, không phải là thật. Đừng làm phiền đại ca nghỉ ngơi, cũng đừng lãng phí tiền điện thoại của em.

- Tiếu Nhu, có chuyện gì vậy? Năm đó bạn có chuyện gì mà sao đột nhiên rời đi vậy. Hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không nghe thấy tin tức về bạn là sao?

Hứa Lập mặc dù không biết đám người Khang thiếu tại sao lại sợ đại ca của Tiếu Nhu như vậy, nhưng mọi người là bạn nên Hứa Lập phải mở miệng giảng hòa.

Năm đó khi học đại học, Tiếu Nhu đột nhiên phát hiện Hứa Lập có võ nên rất tò mò về hắn. Cô thường xuyên xuất hiện trước mặt Hứa Lập, muốn làm rõ xem Hứa Lập có bí mật gì. Nhưng khi đó Hứa Lập trúng xổ số rồi kiếm được tiền ở thị trường chứng khoán Hongkong, hắn lập quỹ đầu tư Bạo Phong nên rất bận, về cơ bản hàng tháng phải ra nước ngoài vài ngày để xử lý việc công ty.

Tiếu Nhu muốn tìm Hứa Lập sẽ phí không ít công sức. Chẳng qua nó càng khiến Tiếu Nhu hứng thú hơn với Hứa Lập. Chỉ cần Hứa Lập đến trường là nhất định thấy Tiếu Nhu.

Mới đầu Hứa Lập còn trốn tránh nhưng sau hắn phát hiện Tiếu Nhu quá hấp dẫn, fan của cô có khắp tường, ngay cả huynh đệ bên cạnh cũng sẽ bán đứng hành tung của mình. Bất đắc dĩ Hứa Lập đành phải không trốn nữa, có khi hắn thậm chí chủ động nói ho Tiếu Nhu biết mình đi đâu, miễn cô phải tìm.

Sau một năm Tiếu Nhu chẳng những không tìm được bí mật của Hứa Lập, cô ngược lại còn phát hiện mình thích tên sinh viên có tướng mạo bình thường, xuất thân bình thường này. Khi Hứa Lập ra nước ngoài, Tiếu Nhu thậm chí còn nhớ hắn, hy vọng hắn vè nhanh một chút.

Hứa Lập cũng không phải kẻ ngu ngốc, hắn có thể cảm nhận được Tiếu Nhu thích thú với mình. Nhưng Lữ Tĩnh là một ngọn núi lớn trong lòng hắn, làm hắn không thể vượt qua để mà yêu Tiếu Nhu. Huống chi hắn năm đó chết thảm cũng là gánh nặng với Hứa Lập. Hứa Lập thậm chí cảm thấy ông trời cho mình sống lại chính là muốn mình làm rõ chân tướng vụ việc năm đó. Trước khi điều tra rõ thì Hứa Lập sẽ không dám dễ dàng tiếp nhận mối tình cảm nào.

Đến tận sau này khi Phạm Ngọc Hoa xuất hiện, mà Hứa Lập cũng có tài sản nhiều, hắn cũng có đủ năng lực đảm bảo an toàn của người thân yêu nên hắn mới yêu Phạm Ngọc Hoa.

Năm thứ ba học đại học đã xảy ra một chuyện ảnh hưởng tới cả đời Tiếu Nhu. Tối hôm đó khi Tiếu Nhu biết tin Hứa Lập về trường, cô vội vàng đi tìm Hứa Lập. Nhưng cô đến phòng ngủ của Hứa Lập lại phát hiện hắn không có ở đó. Cô hỏi đám người Hạng Long mới biết Hứa Lập xuống máy bay về trường rồi đi ăn tối.

Tiếu Nhu ra khỏi phụ nữ của Hứa Lập vì tiết kiệm thời gian nên không đi đường chính, cô đi xuyên qua một khu rừng nhỏ, chui qua một bức tường đổ. Nhưng cô đi được chưa đầy năm phút lại xảy ra chuyện. Trong rừng có một tên côn đồ chuẩn bị cướp.

Tên côn đồ thấy Tiếu Nhu mắt sáng lên, hắn không cướp mà muốn hiếp. Tiếu Nhu đã bao giờ gặp chuyện như thế này chứ. Thấy tên côn đồ mặt đầy dâm đãng xông về phía mình, cô hét ầm lên và bỏ chạy. Nhưng do chạy gấp nên cô lạc đường chạy vào tận phía sau núi.

Lúc này trời đã tối đen, Tiếu Nhu là một cô gái liều mạng chạy trong rừng nhưng không ai xuất hiện. Tới tận khi Tiếu Nhu vấp phải cành cây ngã xuống mặt đất, nhìn tên côn đồ đi về phía mình, Tiếu Nhu thậm chí muốn tự tử. Nhưng cô biết dù mình có chết vẫn bị hiếp, mà sau khi hiếp mình xong tên côn đồ còn có thể bỏ trốn.