Editor: Vi + Beta: Jang

Đoàn người nhìn nhau không nói gì, xe dùng tốc độ nhanh nhất đi vào rừng, trên mặt Cố Quân hiện lên vẻ mệt mỏi, quay người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, Cố gia bắt đầu hành động. Tuy rằng ngoài miệng nói mặt kệ Cố Thanh Mâu, nhưng mà dù sao vẫn là con cháu của mình, làm sao có thể bỏ mặt được.

Bà nội Cố khi thấy tận mắt hình ảnh lều của Cố Thanh Mâu dính máu, liền hôn mê bất tỉnh.

Nghĩ đến chuyện trong nhà, cùng với những tình cảnh Cố Thanh Mâu có khả năng sẽ gặp phải, lông mày Cố Quân nhăn lại, trong lòng hiện lên một nỗi lo âu.

"Được rồi, đã đến nơi, mọi người xuống xe đi." Đạo diễn nói với hai người, dứt lời liền mở cửa xuống xe, đầu tiên xem xét bao quát tình huống, sau đó mới để cho đội cứu viện tiến hành công việc.

Sau khi nhóm người Cố Quân đi xuống, nhân viên công tác canh giữ ngoài rừng vội xông tới.

"Chúng tôi đã đi tìm rất lâu, nhưng vẫn không có tín hiệu của bọn họ, máy truyền tin cũng bị chặn rồi, khả năng rất cao là trong rừng vẫn còn người khác."

"Không sai, hiện tại chúng ta đi tìm trong rừng, chẳng khác gì mò kim đáy biển, bên trong rất nhiều cây cối, khó có thể tìm được nơi đóng trại của bọn họ.

"..."

Bầu không khí có chút nặng nề, bọn họ nhíu chặt mày, đến cuối cùng, vẫn chỉ trầm mặc, đại khái cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Cố Quân thấy vậy, mở miệng nói với đội cứu viện sau lưng.

"Bây giờ tình huống cơ bản mọi người đã hiểu rõ, cứu người là chuyện cấp bách, tôi sẽ cùng vào với mọi người, bên trong còn có em của tôi! Tôi muốn chắc chắn rằng em ấy sẽ trở về bình an."

"Tôi cũng đi." Hướng Ngọc Tuyết đứng bên cạnh mở miệng, trên mặt không có chút sợ hãi.

Điều này khiến cho Cố Quân thoáng nhìn qua Hướng Ngọc Tuyết.

Đạo diễn đứng cạnh cau mày, há mồm, cũng không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng lại lắc đầu.

Sau khi tất cả mọi thứ được chuẩn bị xong, đội cứu viện cùng Cố Quân, Hướng Ngọc Tuyết tiến vào rừng.

...

Bây giờ, ở trong rừng, một bóng người chậm rãi bước tới, y phục trên người cô đều bị nhuộm đỏ, có lẽ là do khá lâu rồi, vết máu dần biến thành màu đỏ sậm, nhìn từ xa có chút đáng sợ.

Ngược lại bản thân Cố Thanh Mâu chẳng thèm để ý chút nào, bước gần tới nơi hạ trại.

Từ đằng xa đã nhìn thấy nơi đây vương vãi đầy đồ, lả tả trên mặt đất, chuyện gì xảy ra lúc trước cũng có thể đoán được rồi.

"Kí chủ, cô không vội hay sao? Bây giờ..." 115 còn chưa nói hết đã bị Thanh Mâu cắt ngang.

"Quần áo bẩn quá." Cố Thanh Mâu mở miệng, nhíu mày, không thích đống máu dính trên người cô chút nào.

Cố Thanh Mâu quay về lều của mình, không nhanh không chậm thay đồ.

Mãi đến khi bên cạnh truyền đến tiếng chân, Cố Thanh Mâu theo phản xạ có điều kiện quay người lại, tay cũng giơ lên bảo vệ bộ phận yếu đuối của mình, trên mặt từ đề phòng dần chuyển sang kinh ngạc.

"Thanh Mâu!" Tô Huyễn bất chấp tất cả, bổ nhào qua ôm chầm lấy Cố Thanh Mâu, trong giọng nói là sợ hãi cùng nức nở nghẹn ngào.

"Huhu, tôi cứ tưởng rằng sẽ không gặp được cô nữa, tôi đi tìm cô lâu lắm đấy, bọn họ cũng không thấy đâu cả, nơi đây chỉ còn một mình tôi, tôi cũng không liên lạc được với người bên ngoài, chỉ có thể ở đây chờ cô về, tôi tin rằng cô nhất định sẽ không có chuyện gì..."

Lúc trước cô còn có thể kiên cường, nhưng lúc gặp lại Cố Thanh Mâu, Tô Huyễn cũng không chịu đựng được nữa.

Cố Thanh Mâu vỗ vỗ lưng Tô Huyễn, sắc mặt ôn nhu, khóe môi cong nhẹ, mở miệng nói.

"Chị Tô Huyễn thật đáng yêu, vì vậy giờ chị ở đây là vì lo lắng cho tôi sao?"

"Tôi cảm nhận được mà."

___________ Tiểu kịch trường ____________

Mộ Chỉ Dạ: Meow meow? Vậy mà vợ lại đi ôm người khác >.< Không còn quan tâm tui nữa rồi:<<<<

Thanh Mâu:?? Đối với mỹ nhân tôi đều rất ôn nhu, trừ anh ra đấy, hừ!!