Edit: Tịch + Beta: Nghi

Thấy Cố Thanh Mâu hỏi, đôi mắt anh mới có chút biến đổi, ngẩng đầu lên nhìn Cố Thanh Mâu, trong mắt là mừng rỡ, khóe môi cong lên, rõ ràng không cố tình câu dẫn người, nhưng cứ cười như vậy, ngũ quan lập tức càng thêm phần quyến rũ, cặp mắt kia xếch lên nhìn chăm chú vào Cố Thanh Mâu, giọng nói mát lạnh động lòng người.

"Mộ Chỉ Dạ.”

Nói đến đây, anh lại dừng một chút, rồi lại tiếp tục mở miệng.

"Mộ Chỉ Dạ." Cái tên này tựa như đang biểu thị một cái gì đó.

Đôi mắt của Mộ Chỉ Dạ rất sạch sẽ, đen kịt thâm thúy, không ẩn chứa chút tạp chất nào, anh thật sự nghiêm túc mà nói tên mình, giới thiệu bản thân với Cố Thanh Mâu.

"Tôi tên Cố Thanh Mâu." Cố Thanh Mâu nghe thấy Mộ Chỉ Dạ giới thiệu bản thân, cô cong môi cười, đôi mắt hoa đào hếch lên, nhìn vô cùng diễm lệ, cô mở túi lấy khăn tay ướt ra, đưa tới trước mặt Mộ Chỉ Dạ, nhẹ nhàng nói:

"Đưa tay cho tôi."

Mộ Chỉ Dạ nghi hoặc, anh đưa tay, Cố Thanh Mâu cầm tay anh, dùng khăn lau máu trên tay Mộ Chỉ Dạ, khăn tay dần biến thành màu đỏ sậm, tay Mộ Chỉ Dạ cũng sạch sẽ hơn, lộ ra ngón tay trắng nõn thon dài, vô cùng đẹp mắt.

"Tôi nhớ tên anh rồi, Mộ Chỉ Dạ”

Nói xong, Cố Thanh Mâu nhìn thoáng qua sắc mặt của Mộ Chỉ Dạ, không biết từ khi nào, tai của Mộ Chỉ Dạ đã nhàn nhạt đỏ, hình như là do Cố Thanh Mâu cầm tay anh, dáng vẻ ngây thơ vô cùng.

Thấy người trước mặt mình lại có bộ dạng như thế này, Cố Thanh Mâu có chút hào hứng, khóe môi đang tươi cười dần dần đậm hơn, cô đứng dậy, nhìn Mộ Chỉ Dạ đang ngồi dưới đất, tay đặt lên vai anh, xoay người, mở miệng kề sát má Mộ Chỉ Dạ, giọng nói ma mị như hồ ly:

"Tên tôi là Cố Thanh Mâu."

"Anh tặng thứ tôi muốn, tôi xin nhận, ừm, tôi rất thích."

Nghe Cố Thanh Mâu nói như thế, đôi mắt Mộ Chỉ Dạ sáng lên, giống như được khích lệ mà mừng rỡ như trẻ con, Mộ Chỉ Dạ chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy trên mặt có gì đó mềm mềm.

"Đây là đáp lễ." Cố Thanh Mâu nhẹ nhàng đặt môi lên má anh, tựa như chỉ cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó nhanh chóng rời đi.

“Kí chủ, ngài đang đùa với lửa đấy." 115 ở một bên vô cùng nghiêm túc nhắc nhở Cố Thanh Mâu.

Cố Thanh Mâu lười để ý, ánh mắt nhìn lướt qua Mộ Chỉ Dạ.

Làn da Mộ Chỉ Dạ rất trắng, nhìn như bị bạch tạng (?) vậy, giống như sống ở một nơi bí mật, không ra ngoài ánh mặt trời, cũng bởi vì như vậy, một khi xuất hiện những cảm xúc khác trên mặt sẽ biểu hiện rất rõ ràng, cũng giống như bây giờ.

"..." Mộ Chỉ Dạ như đang mở lớn đôi mắt, lông mi dài cong vút, giờ phút này lại có chút rung động, dường như không biết phải làm gì với Cố Thanh Mâu, hai tai đã đỏ ửng lên, thật lâu sau mới rũ mắt xuống.

"Rất thích."

Anh nhớ kỹ từ này, sau đó ngẩng lên nhìn Cố Thanh Mâu, trong mắt vô cùng chăm chú.

Cũng không biết anh thích phần đáp lễ này, hay vẫn là thích cái khác hơn.

"Kí chủ, ngài chắc chắn là ngài không phải đang tìm đường chết đấy chứ, trêu chọc anh ta..." 115 lần nữa mở miệng, tận tâm nhắc nhở Cố Thanh Mâu.