Editor: Vi – Beta: Nguyệt nhi

"Ừ, có thể cân nhắc." Cố Thanh Mâu nghe 115 nói, mở miệng, biểu cảm vô cùng chăm chú, giống như thật sự suy nghĩ về đề nghị này của 115.

"..." 115, chẳng lẽ kí chủ không nhận ra được nó chỉ muốn nói, kí chủ làm như vậy rất đắc tội với người ta, gây thù chuốc oán thì không tốt lắm, với một nhân vật phản diện mà kiêu ngạo như vậy rất dễ bị ngỏm luôn đó!

"Haiz, chẳng phải giống loại người như cô nói." Đứng ở trước mặt Cố Thanh Mâu - Lý Thiến Nhi hừ lạnh một tiếng, ôm lấy bụng của mình, thân thể run run đi tới bên cạnh lều, sắc mặt của những người khác cũng không chịu nổi, chắc là bắt đầu đau từ sáng, hơn nữa càng ngày càng đau nhiều hơn.

Sắc mặt Cố Thanh Yến vô cùng xanh xao, lúc đang tính nói gì đó, có bóng dáng ai đi tới, đó là Tô Huyễn, tối hôm qua cô ngủ chung với Cố Thanh Mâu, sáng sớm đã tỉnh giấc đi rửa mặt, mặc trên người bộ quần áo thuận thiện cho việc vận động, tóc búi hết cả lên, trong tay cầm một cái rổ nhỏ, bên trong đầy những quả màu đỏ, lúc đi ngang qua Cố Thanh Mâu hừ một tiếng, sau đó đi tới trước mặt đám người Lý Kiệt Sâm.

"Cái loại quả màu đỏ này có thể giúp mọi người giải độc." Đặt rổ xuống mặt đất, Tô Huyễn cầm một quả đưa cho Diệp Dật Tuấn.

"Cảm ơn." Diệp Dật Tuấn cười ôn hòa, cầm nhưng cũng không ăn ngay, con ngươi trong mắt hơi chuyển động, hắn cầm lấy rổ, chia đều loại quả bên trong cho mọi người, giống như một vị tiền bối luôn chiếu cố đàn em, mở miệng nói:

"Đây, mọi ngươi cũng ăn đi."

Mọi người nhận lấy quả, cũng bất chấp nuốt xuống, chất lỏng màu đỏ dần dần ngấm vào lưỡi, rất nhanh trong bụng có cảm giác nóng bừng lên, vốn cơn đau bụng quằn quại cũng biến mất, tất cả mọi người thở phào một hơi, thấy vậy, lúc này Diệp Dật Tuấn mới từ từ nuốt trái cây vào, sắc mặt cũng thả lỏng.

"Cảm ơn em, Tô Huyễn." Diệp Tuấn Dật tiến lên cảm ơn Tô Huyễn, hắn nhìn rổ trên mặt đất, tò mò hỏi Tô Huyễn.

"Sao em biết loại quả này có thể giải độc?"

"Bởi vì..." Tô Huyễn nghe Diệp Dật Tuấn nói, chần chừ một lát, nhìn thoáng qua chỗ Cố Thanh Mâu, Cố Thanh Mâu giống như không có một chút chú ý với cuộc trò chuyện của bọn họ, tùy ý dựa vào một cái cây bên cạnh, con mắt rũ xuống, khóe môi hơi con lên, như cười mà cũng như không phải, điều này khiến cho Tô Huyễn một lần nữa nhớ lại đêm qua Cố Thanh Mâu dặn dò cô, không muốn người khác biết chuyện ngày hôm qua, cô thu mắt lại, tiếp tục nói với Diệp Dật Tuấn.

"Vô tình phát hiện ra thôi, ta cũng bị trúng độc, sau đó ngẫu nhiên hái được loại quả này, phát hiện ra nó có thể giải độc."

Nghe Tô Huyễn nói, Lý Thiến Nhi cùng Cố Thanh Yến đi tới bên cạnh Tô Huyễn, bắt đầu mỉa mai Cố Thanh Mâu, Lý Thiến Nhi mở miệng trước.

"May là chị Tô Huyễn tốt bụng, biết cái gì cũng đều nói cho chúng ta, giúp chúng ta không gặp xui xẻo, bằng không chắc cũng phải trì hoãn rất nhiều thời gian." Trong giọng nói mang theo nịnh nọt với Tô Huyễn và mỉa mai Cố Thanh Mâu.

"Chị Tô Huyễn, cảm ơn chị, em thay em gái xin lỗi chị, nếu như hôm qua em ấy nhắc chúng ta, có lẽ những chuyện này sẽ không xảy ra." Cố Thanh Yến nói với Tô Huyễn, đáy mắt cô ta mang theo sự tính toán.

Tài nguyên của Tô Huyễn cũng không tệ, hơn nữa đến giờ cũng đối phó với Cố Thanh Mâu, chắc chắn là không thích Cố Thanh Mâu, hiện tại lại làm ra chuyện như vậy, theo như tính cách của Tô Huyễn, chắc chắn sẽ không để cho Cố Thanh Mâu yên bình.

Cố Thanh Mâu hơi nâng mắt, liếc mắt nhìn Cố Thanh Yến, khóe môi vẫn cong lên, làm ra bộ dáng chăm chú, mái tóc màu xanh nhạt theo cơn gió mà bay bay.

"..." Tô Huyễn nghe Cố Thanh Yến cùng Lý Thiến Nhi nói xong, hơi nhíu mày.