Editor: Va - Beta: Hy

Dường như tối hôm qua Cố Thanh Mâu ngủ rất ngon. Sau khi cô cười tủm tỉm chào với mọi người. Dựa người bên cây, lười biếng duỗi thắt lưng. Thoạt nhìn tinh thần hăng hái, thần thanh khí sảng (*), bước đi đến chỗ đám người phía trước Cố Thanh Yến. Cô cũng đã vệ sinh mặt một chút, hiện tại đang cầm ăn một khối bánh nén khô (**).

(*) Thần thanh khí sảng: Tinh thần thoải mái, dễ chịu

(**) Lương khô hay bánh lương khô: là một loại thức ăn tổng hợp được làm sẵn và ép khô thành bánh với thành phần chủ yếu là chất bột và đường, có mùi vị thơm ngon, thích hợp cho mọi đối tượng sử dụng. Đây là loại thực phẩm khá an toàn và có thể dự trữ lâu dài để ăn dần, dễ bảo quản và sử dụng đơn giản, nhanh chóng. Đặc biệt, lương khô là loại thức ăn dã chiến, phù hợp trong điều kiện chiến tranhũng như những hoàn cảnh khó khăn, cấp bách khác.

"Này? Sao tôi thấy sắc mặt của mọi người không tốt?" Cố Thanh Mâu nhướn mày, nhìn mọi người.

"Ký chủ của tôi ơi, ngài có thể thu ánh mắt lại một chút không? Người là đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa đúng không? Còn không mang theo một chút che dấu." 115 rất hy vọng ký chủ của nó có thể mau mau nhận được tình cảm từ mọi người, ví dụ như quan tâm an ủi người ta một chút a, chỉ cần giả vờ thôi cũng được rồi.

"......" Sắc mặt Lý Kiệt Sâm cũng không tốt hơn, người nào cũng đều cùng một bộ dáng: ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ôm bụng, cổ họng phát ra tiếng kêu rên. Hiển nhiên đau đến không chịu được, càng thấy được trên người bọn họ, tất cả đều bị thay đổi vẻ ngoài của mình.

Hiện tại trên da và mặt của mọi người đều xuất hiện đầy vết mẩn đỏ. Nhìn qua ảnh hưởng nặng nề đến nhan sắc, không quá mỹ quan.

Đặc biệt là Cố Thanh Yến, bị sưng đặc biệt nghiêm trọng. Trên miệng bị sưng vù lên một chỗ.

"Cố Thanh Mâu, cô đây là đang chê cười sao?" Lý Kiệt Sâm như là đang nghiến răng nghiến lợi, hắn trợn tròn mắt, trừng mắt đứng ở trên sườn dốc. Trong mắt tràn ngập tơ máu màu đỏ, Cố Thanh Mâu dựa ở bên thân cây cười tủm tỉm, nhịn cười đến nội thương.

"Tôi cho rằng tôi che dấu rất tốt." Cố Thanh Mâu trực tiếp thừa nhận, lúc sau cô ăn luôn bánh nén khô trong tay. Đi tới trước mặt đám người Cố Thanh Yến.

"Thanh Mâu......" Cố Thanh Yến ngẩng đầu, cô ta ôm bụng của mình, hình như là đau tới cực hạn rồi. Thanh âm đều run rẩy, làm người cảm thấy thương tiếc. Trên trán một mảng mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, khoảng chừng ngưng một hồi lâu, lúc này Cố Thanh Yến mới tiếp tục nói.

"Có phải em biết đúng không, em biết trái cây đó không thể ăn. Cũng biết bên cạnh hồ nước có côn trùng độc cắn người, chị biết em vẫn luôn tùy hứng. Chỉ là mấy chuyện này, vì sao em không nói cho mọi người biết, chẳng lẽ là vì em muốn cười nhạo mọi người sao?"

Cố Thanh Yến nói xong, những người khác xôn xao nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đang muốn trút hết mọi thống khổ lên đầu một người, vừa vặn người đó chính là Cố Thanh Mâu.

"Cố Thanh Mâu, cô làm vậy, chẳng lẽ lương tâm không cắn rứt sao?" Đồng thời Lý Thiến Nhi mở miệng.

"Xin lỗi, lương tâm của tôi không những không cắn rứt, lại còn rất vui vẻ đấy." Mắt đào hoa của Cố Thanh Mâu khẽ nhếch, liếc mắt nhìn Lý Thiến Nhi một cái. Trong mắt mang theo tia hài hước, thanh âm lười biếng tùy ý.

"Xin lỗi mọi người, đều là em sai, xin đừng trách cứ em gái của em, em là chị mà không phát hiện con bé sẽ làm như vậy. Em cho rằng con bé chỉ là có chút tùy hứng mà thôi." Cố Thanh Yến mở miệng hùa theo, cô ta nhìn Cố Thanh Mâu, giống như một người chị tốt muốn gánh vác chịu tội thay em, đôi lúc lại cắn cắn môi, tiếp tục nói.

"Thanh Mâu, nếu ngày hôm qua em nhắc nhở mọi người. Chúng ta cũng sẽ không gặp mấy chuyện này."

"Ngày hôm qua hình như tôi đã nhắc nhở mấy người rồi đúng không? Nhưng mà tất cả đều không nghe, tôi cũng rất bất đắc dĩ, tôi có thể làm gì bây giờ! Mấy người không nghe tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết cầu xin mấy người sao?" Cố Thanh Mâu nhìn Cố Thanh Yến buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ mở miệng.

"......" Cố Thanh Yến cùng Lý Thiến Nhi vừa mới mở miệng đều bị Cố Thanh Mâu nói lại cho cứng họng. Sắc mặt đỏ lên, lại không biết nên phản bác Cố Thanh Mâu như thế nào.

"Ký chủ, ngài nên đổi tên thành Cố Dỗi Dỗi đi." 115 trầm mặc nửa ngày, mở miệng nói với Cố Thanh Mâu.