Editor: Na - Beta: Nguyệt Nhi

"Cô..." Đôi mắt Cố Thanh Yến hơi hơi mở lớn, trong lúc nhất thời quên mất mình muốn nói gì, chỉ là nhìn chăm chú vào Cố Thanh Mâu từ trong xe bước ra, há hốc mồm, lúc khép lúc mở, nửa ngày cũng không nói được câu tiếp theo.

Sao lại thế, người trước mặt này... Là ai?

Thật là Cố Thanh Mâu sao?

Hiện giờ Cố Quân cũng kinh ngạc giống vậy, nhìn Cố Thanh Mâu trước mặt.

Cố Thanh Mâu bây giờ cùng với người bọn họ nhìn thấy vào buổi sáng hoàn toàn không giống nhau, mái tóc dài với đủ mọi màu sắc trên đầu Cố Thanh Mâu đã không còn, tóc mái cắt sửa ngày thường cũng không còn.

Người trước mặt với một bộ tóc ngắn, bị cắt cực kỳ gọn gàng, thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, tóc mái cũng đã biến mất, tóc ngắn tùy ý vuốt ra sau tai, ngũ quan diễm lệ tươi đẹp hoàn toàn hiện ra bên ngoài, một đôi mắt tùy ý sáng như sao, đôi mắt đào hoa của cô hơi giương lên, đón ánh sáng rực rỡ của nắng chiều, thoạt nhìn có phần chói mắt, môi mỏng hơi hơi cong lên.

Màu tóc dường như cũng thay đổi, từ tóc bảy màu, bị nhuộm thành màu xanh xám nhạt, lộ ra làn da trắng nõn của cô, ngũ quan diễm lệ, trong lúc nhất thời, làm cho người khác không thể dời mắt được, sợi tóc theo gió nhẹ nhàng bay phấp phới.

Cố Thanh Mâu trước mắt cho người ta cảm giác ngũ quan diễm lệ, tươi đẹp không gì sánh được, làm người ta không cách nào xem nhẹ sự tồn tại của cô.

"Trên mặt tôi làm sao vậy?" Cố Thanh Mâu đi xuống xe, để tài xế đem rương hành lý của cô lại, một bàn tay cô thành thạo nhận lấy rương hành lý, ngước mắt nhìn hai người trước mặt.

"... Thanh Mâu, em... tại sao bỗng nhiên em cắt tóc..." Cố Thanh Yến lúc này mới phản ứng được, tay cô ta đặt ở trong túi, gắt gao túm lấy áo, cố gắng che giấu cảm xúc của chính mình, vì cái gì mái tóc kia lại đẹp như thế, vì cái gì... Bỗng nhiên lại thay đổi kiểu tóc, nhuộm màu tóc, rõ ràng cô là ngu xuẩn, xấu xí, là vật làm nền cho sự tồn tại của cô ta mà.

"Cắt đi mái tóc dài như vậy, cảm giác thật sự rất đáng tiếc đấy." Cố Thanh Yến thấy Cố Thanh Mâu không nói lời nào, lại cười cười mở miệng, trong giọng nói tràn ngập đáng tiếc.

"Đáng tiếc sao? Tôi không thấy vậy, ngược lại thật ra tôi thấy tóc dài rất vướng víu." Cố Thanh Mâu nghe Cố Thanh Yến nói, cô rũ mắt nhìn Cố Thanh Yến, duỗi tay cầm mái tóc dài của Cố Thanh Yến lên, sau đó lại nhanh chóng buông tay thả xuống, cong môi, mở miệng nói.

"..." Sắc mặt Cố Thanh Yến trắng nhợt, không rõ Cố Thanh Mâu có ý tứ gì.

"So với mái tóc trước kia thuận mắt hơn nhiều." Lúc này Cố Quân mới đi tới trước mặt Cố Thanh Mâu, anh nhìn em gái của mình, ánh mắt phức tạp, mở miệng nói với Cố Thanh Mâu.

"Anh phải đi rồi, Thanh Mâu, lần này em ngoan ngoãn một chút, Thanh Yến sẽ nhường nhịn em, nhưng những người khác trong đoàn làm phim sẽ không, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách chúng ta." Sau khi Cố Quân nói xong, một bóng người đi tới bên cạnh Cố Quân.

"Chào các em, anh là bạn của anh các em, Diệp Dật Tuấn." Người đàn ông đi tới bên cạnh Cố Quân mở miệng, anh ta trông cực kỳ tuấn tú, có thể lăn lộn trong giới giải trí đương nhiên diện mạo sẽ không kém, Diệp Dật Tuấn cũng vậy, bộ dáng vô cùng sáng chói, tràn đầy mị lực, anh ta nở nụ cười về phía Cố Thanh Yến cùng Cố Thanh Mâu.

"Nếu trong lúc quay, hai người các em có chuyện phiền toái gì, có thể tìm anh, anh có thể giúp, nhất định sẽ giúp."

Cố Thanh Mâu nghe thấy được âm thanh của Diệp Dật Tuấn, cô ngước mắt, nhìn về phía đối phương...