Edit : Nhược Huyền Hiêu

Tin Liễu Cẩm Tú đã chết rất nhanh truyền khắp Kinh Thành.

Thừa tướng Liễu Viễn Chinh vì thế tức giận, thề không đội trời chung cùng Quân Hiền Tề, ngược lại đầu quân cho Thất Hoàng tử Quân Khuynh Vũ. Hoàng hậu Liễu Tâm Huệ biết được tin này, ngất không dậy nổi.

Trong khoảng thời gia ngắn, thế lực của Thái tử suy yếu. Triều thần còn lại đều quy phục Thất Hoàng tử Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ trở thành ứng viên sáng giá nhất cho ngôi vị Cẩm quốc thái tử, có thể nói toàn bộ Cẩm quốc đều ủng hộ Quân Khuynh Vũ trở thành Cẩm quốc thái tử.

Ở phủ đệ Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ vẫn như trước một thân hồng y chói mắt. Trong mắt hắn lại thâm trầm, dường như là một mảnh tối tăm, giống như mây đen che kín bầu trời, ngay cả ý cười khóe môi cũng thêm vài phần âm trầm, không giống như lúc trước phong lưu tiêu sái.

“Phe phái của Quân Hiền Tề có thể gọi là cây đổ đàn khỉ tan, nhưng Liễu Tâm Huệ dù sao cũng là chính cung Hoàng hậu, nói thế nào Quân Hiền Tề vẫn là danh chính ngôn thuận lên làm thái tử. Chỉ sợ là thời điểm xuống tay với Liễu Tâm Huệ.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thần sắc Quân Khuynh Vũ, ngay cả nàng cũng không nhìn ra được tâm tư của Quân Khuynh Vũ. Giống như có một cái gì đó trầm xuống đặt trong tim hắn, làm cho hắn trở nên nặng nề, nhưng khi nàng hỏi hắn, hắn chỉ nói không có gì, chỉ là chuyện gần đây hơi có chút áp lực.

Tuy rằng Quân Khuynh Vũ nói vậy, nàng vẫn không yên lòng. Quân Khuynh Vũ là người như thế nào, nàng rõ ràng nhất. Hắn phong hoa tuyệt đại, mưu lược hơn người, có chuyện gì trên thế gian có thể làm hắn áp lực? Mặc dù bị vậy trong hoàng thất phân tranh, hết thảy âm mưu thâm độc, e rằng cũng không làm khó được hắn. Hắn bây giờ luôn như vậy, nhưng hắn không muốn nói, nàng cũng không còn cách nào khác.

Quân Khuynh Vũ đang trong trạng thái trầm tư nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, có chút nhíu mày, nặng nề ở trong mắt tiêu tán không ít, khóe môi gợi lên ý cười, nhưng lại có sát khí nhàn nhạt, làm hắn như một vị thần bách chiến bách thắng, “Thật đúng lúc. Ta muốn Liễu Tâm Huệ vì những gì nàng ta đã làm mà trả giá đại giới!

“Nhưng nếu đem chuyện này nói cho Hoàng thượng, e rằng thân thể Hoàng thượng không chịu nổi.” Lạc Khuynh Hoàng hiểu được ẩn nhẫn của Quân Khuynh Vũ, nhiều năm qua như vậy hắn không thể không nhận tặc làm mẫu, trong lòng chua xót này, có lẽ cũng chỉ mình hắn biết.

Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, Quân Khuynh Vũ có chút chần chứ, nhưng chỉ một lát sau, đôi mắt đen như mực lại hiện lên quyết tuyệt, quanh hắn tràn ngập hơi thở lạnh băng, từng chữ từng chữ nói, “Chuyện này hắn sớm nên biết. Mẫu phi chết, hắn chẳng lẽ không có trách nhiệm sao? Luôn miệng nói yêu người nhưng không cách nào thay nàng báo thù, lại còn cho hung thủ hại người hậu vị!”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, chỉ thấy hắn đang tắm trong ánh mặt trời nhưng không có nửa phần ấm áp. Mỗi lần nhắc đến mẫu phi, Quân Khuynh Vũ luôn khó có thể khống chế lạnh lùng. Đối với một đứa nhỏ tám tuổi, trơ mắt nhìn mỗi ngày mẫu thân bị tra tấn, lại bất lực nhìn nàng chết đi, từ đó lại bị khi dễ, lo lắng điều tra lại điều tra ra mình nhận tặc làm mẫu, đương nhiên không ai có thể chấp nhận được. Hắn trở nên như vậy cũng không thể trách hắn.

Nhưng năm gần đây, Quân Khuynh Vũ luôn sống trong giày vò. Hắn cố ý phong lưu, có ý bất kính với Quân Vũ Thần để phát tiết bất mãn trong lòng, nhưng sâu trong nội tâm hắn vẫn rất yêu Quân Vũ Thần. Nếu không hắn vốn nội liễm thâm trầm, sao có thể lộ ra bộ mặt trẻ con trước mặt Quân Vũ Thần?

Cái gọi là yêu sâu hận càng sâu, Quân Khuynh Vũ không thể nhận ra. Hắn không thể thừa nhận phụ thân kính yêu lại gián tiếp hại chết mẫu thân, không thể thừa nhận phụ thân đã tìm kiếm thế thân để thay thế mẫu thân, không thể thừa nhân phụ thân vì không biết chân tướng nên đưa hung thủ giết mẫu thân lên hậu vị.

“Vạn nhất Hoàng đế vì biết chân tướng mà bị đả kích, ảnh hưởng đến bệnh tình, Vũ, chàng sẽ hối hận.” Lạc Khuynh Hoàng giữ chặt tay Quân Khuynh Vũ, khuyên nhủ.

Bàn tay Lạc Khuynh Hoàng ấm áp xua tan hơi thở lạnh lẽo xung quanh Quân Khuynh Vũ, con ngươi đen nhánh của hắn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, dường như thỏa hiệp mà thở dài một hơi, nói, “Vậy thì để bọn họ sống lâu thêm chút nữa đi.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, khóe môi gợi lên chút tươi cười. Nàng biết mình không nhìm lầm Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng vô tình, nhưng đối với người thân, vẫn là luyến tiếc tổn thương.

“Ta thấy chàng mấy ngày nay rầu rĩ không vui, không bằng hôm nay chúng ta đi ăn ở Phiêu Hương cư, lại đi du hồ giải sầu, thế nào?” Lạc Khuynh Hoàng kéo tay Quân Khuynh Vũ, ôn nhu nói.

Quân Khuynh Vũ nhéo nhéo hai má Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt mang theo ôn nhu sủng nịnh nói, “Hoàng Nhi muốn thế nào thì thế ấy.”

Ban đêm. Ban đêm cuối thu đã trở nên mát lạnh, gió đêm quét qua mặt mang theo hàn khí nhè nhẹ. Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ yêu cầu luôn mang theo bộ cừu y khi xuất môn.

Đi trên đường, Lạc Khuynh Hoàng chà chà hai tay, nói với Quân Khuynh Vũ, “Không ngờ bên ngoài lạnh như vậy, may mà nghe theo lời chàng, mang theo cừu y.”

Quân Khuynh Vũ cầm tay Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, đau xót nói, “Tay sao lại lạnh như vậy?”

Nói xong liền vận công tăng độ ấm cho Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng biết Quân Khuynh Vũ lo lắng, không khỏi nhếch môi cười, “Cũng không biết vì sao, nhất là gần đây khẩu vị không tốt.”

“Khẩu vị không tốt?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, dạo này hắn xử lí chuyện trong triều, không có thời gian cùng Lạc Khuynh Hoàng ăn cơm, nhưng khi cùng nhau ăn, hắn không phát hiện khẩu vị Lạc Khuynh Hoàng không tốt chỗ nào.

Lạc Khuynh Hoàng lè lưỡi không trả lời. Khi cùng ăn với Quân Khuynh Vũ, nàng không muốn để Quân Khuynh Vũ lo lắng, nên mặc dù có chút ghê tởm vẫn bắt buộc chính mình ăn, sau khi ăn xong, nàng liền nôn ra, cũng không biết là làm sao.

“Không có gì. Chắc là đầu bếp có vấn đề, hôm nay đến Phiêu Hương cư bù lại là được.” Lạc Khuynh Hoàng cười ngọt ngào nhìn Quân Khuynh Vũ, có chút làm nũng nói.

Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng làm nũng, trách cứ đều biến thanh đau lòng, nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, cảnh cáo, “Vậy tối nay nàng ăn nhiều một chút, sau này mỗi ngay ta đều nhìn nàng ăn cơm.”

Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, mắt Lạc Khuynh Hoàng cụp xuống.

Quân Khuynh Vũ nhìn vẻ mặt đó, nhíu mi, có chút ủy khuất nói, “Chẳng lẽ Hoàng Nhi không muốn cùng ta ăn cơm?”

“Sao có thể như vậy.” Lạc Khuynh Hoàng lập tức phản bác, vừa nói xong nàng liền phát hiện giảo hoạt trong mắt Quân Khuynh Vũ, nam nhân hồ ly này!

Hai người nếu Phiêu Hương cư, Quân Khuynh Vũ quả nhiên tôn chỉ bù lại tổn thất, đem lên cho Lạc Khuynh Hoàng một bàn lớn đồ ăn, tuyệt đối không thể hai người mà ăn hết được. Lạc Khuynh Hoàng không biết vì sao, nhìn một bàn gà nướng vịt nướng liền cảm thấy ghê tởm, nhịn không được nôn ra.

“Hoàng Nhi, nàng làm sao vậy?” Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng nôn, khẩn trương nhìn Lạc Khuynh Hoàng hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng khoát tay, ý bảo mình không sao, sau khi hết nôn mới nói, “Có thể là đồ ăn này quá dầu mỡ, dạo này nhìn thấy đồ ăn đầy mỡ luôn thấy ghê tởm.”

“Luôn ghê tởm nôn ra?” Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, trong mắt hiện lên vui mừng, vội vàng hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng nhin vẻ mặt vui mừng của Quân Khuynh Vũ, cũng phản ứng lại. Ghê tởm nôn ra, không phải chính là biểu hiện mang thai sao?

Mấy ngày nay đúng là như vậy. Nhưng nàng mới thành hôn cùng Quân Khuynh Vũ bốn tháng, cũng chưa từng suy nghĩ đến chuyện này, chỉ tưởng khẩu vị không tốt, bây giờ nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, thực sự là giống biểu hiện mang thai.

Quân Khuynh Vũ bắt mạch cho Lạc Khuynh Hoàng, mày hắn nhíu thật chặt, ngón tay cũng có chút run run, con ngươi đen như mực khó khăn đè xuống khẩn trương, chạm vào mạch Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng cũng nhìn Quân Khuynh Vũ.

Nàng sẽ làm mẫu thân sao? Kiếp trước đứa nhỏ của nàng còn chưa được sinh ra đã bị thương tổn tàn nhẫn, lúc này nàng rốt cuộc làm mẫu thân? Là đứa nhỏ của nàng và nam nhân nàng yêu?

Lạc Khuynh Hoàng khẩn trương nhìn Quân Khuynh Vũ, chỉ thấy lông mày Quân Khuynh Vũ đột nhiên giãn ra, bên trong con ngươi đen như mực tràn đầy kinh hỉ như muốn trào ra ngoài. Quân Khuynh Vũ bế Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt là vui sướng tột độ, hắn hét lớn, “Hoàng Nhi! Ta làm phụ thân rồi!”

Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ ôm, cảm nhận vui sướng của Quân Khuynh Vũ, trong mắt nàng cũng tràn ngập kinh hỉ. Nàng thật sự mang thai? Nàng thật sự làm mẫu thân? Tin vui này dường như khó có thể tin được.

Nàng chưa thực sự chuẩn bị. Bởi vì kiếp trước lúc mang thai nàng cũng không có triệu chứng, bởi vậy lúc này nôn mửa, nàng cũng thật không ngờ là mang thai, chuyện này là thật, nàng đã mang thai rồi!

Quân Khuynh Vũ cẩn thận đặt Lạc Khuynh Hoàng trên ghế, dường như sợ không cẩn thận bị thương Lạc Khuynh Hoàng, gọi một tiếng, “Thanh Long!”

Thanh Long ở nhã gian cách vách đã nghe được câu nói của Quân Khuynh Vũ, bởi vậy hắn đã sớm ở trước cửa, chỉ đợi Quân Khuynh Vũ gọi hắn, hắn lập tức đi vào.

“Lập tức sai người làm đồ ăn cho nữ tử có thai!” Quân Khuynh Vũ liếc Thanh Long một cái, cả khuôn mặt đều mang theo ý cười.

Thanh Long nhìn thoáng qua một bàn đầy thức ăn, không khỏi khó xử nói, “Chủ tử, đồ ăn thích hợp cho nữ tử có thai, đầu bếp sợ là không biết làm.”

Khẩu vị của nữ tử mang thai vốn là kỳ quái, đầu bếp cũng không phải đại phu, làm sao mà biết được cái nào thích hợp cho nữ tử có thai?

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dạng khẩn trương của Quân Khuynh Vũ, không khỏi cười nói, “Được rồi Vũ, không cần khó xử Thanh Long.”

“Ra ngoài đi!” Quân Khuynh Vũ liếc Thanh Long một cái, sủng nịnh nhìn Lạc Khuynh Hoàng, “Vậy Hoàng Nhi muốn ăn gì? Vi phu cho người đi mua.”

Thanh Long nhìn Quân Khuynh Vũ sủng nịnh Lạc Khuynh Hoàng, lại hồi tưởng ánh mắt vừa rồi của Quân Khuynh Vũ nhìn mình, hình như là ghét bỏ? Bởi vì hắn nói đầu bếp không làm được đồ ăn cho nữ tử có thai, chủ tử liền ghét bỏ hắn? Sở sờ cái mũi, Thanh Long phẫn nộ rời đi. Trước mặt phu nhân, chủ tử chính là không bình thường.

Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, con ngươi của Lạc Khuynh Hoàng đảo qua một vòng, lấy tay chống cằm, dường như là suy tử, lát sau mới cười nói, “Ta muốn ăn đồ của quán Thành Tây kia.”

Quân Khuynh Vũ lập tức đứng dậy, cưng chiều nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Hoàng Nhi chờ ta, ta lập tức đi mua.”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng Quân Khuynh Vũ nhanh như tên bắn biến mất, khóe môi cười dịu dàng, bên trong con ngươi cũng tràn đầy hạnh phúc.

Nàng vuốt ve bụng mình, khóe môi cười ôn nhu, nhỏ giọng nói, “Hài tử của ta, hiện tại ngươi sẽ là đứa nhỏ hạnh phúc nhất. Ngươi sẽ bình an ra đời, vui vui vẻ vẻ lớn lên.”

Trong đầu nghĩ đến đứa nhỏ còn chưa sinh ra, Lạc Khuynh Hoàng cười ôn nhu như nước. Kiếp trước nàng chịu mọi thống khổ, kiếp này Quân Khuynh Vũ đều một chút một chút bù lại.

Có lẽ cách gỡ bỏ cừu hận không phải là báo thù, mà là yêu.

Khi Lạc Khuynh Hoàng đang thất thần, Quân Khuynh Vũ một lần nữa thình lình xuất hiện bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng. Thời gian chưa được bao lâu, nàng chỉ là ngẩn ngơ mà thôi, nhưng nơi này đến Tây Thành còn hơn mười dặm, Quân Khuynh Vũ chưa dùng hết một nén nhang đã quay trở lại?

“Ngẩn ngơ làm gì, mau ăn đi, ăn nguội không tốt đâu.” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng không nói lời nào, mở gói to đem về ra, đưa đôi đũa cho Lạc Khuynh Hoàng, còn mình kiếm một cái ghế ngồi cạnh nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Nhìn Quân Khuynh Vũ trong mắt tràn đầy sủng nịnh, Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy mặt nóng lên, khóe mắt nàng hơi ướt, thật vất vả kiềm chế nước mắt mới không trào ra, nàng cười nói, “Chàng cũng ăn đi, ở đây còn có một bàn đồ ăn, đừng lãng phí.”

“Ta không đói. Ta xem Hoàng Nhi ăn được rồi.” Quân Khuynh Vũ không thèm liếc đồ ăn lấy một cái, chỉ nhích lại gần Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi đen như mực nhìn nàng không rời, dường như nhìn Lạc Khuynh Hoàng không cũng đủ no.

Lạc Khuynh Hoàng tươi cười bất đắc dĩ, cầm đũa bắt đầu ăn, hương vị không tồi.

Quân Khuynh Vũ chú ý đến từng cử động trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi cười thẩn nhiên, hắn cũng yên tâm nói, “Thế nào? Không tệ chứ?”

“Rất ngon. Chàng cũng ăn đi, chàng nhìn ta như vậy làm ta ăn không được.” Lạc Khuynh Hoàng bật cười, đẩy đẩy tay hắn nói.

Quân Khuynh Vũ nghe vậy liền ngồi dậy, nhếch môi nói, “Được được, ta cũng ăn, Hoàng Nhi cũng ăn đi, còn muốn ăn gì nói cho ta biết, ta liền đi mua.”

Lạc Khuynh Hoàng xem thường liếc Quân Khuynh Vũ một cái nói, “Chàng nghĩ rằng chúng ta đều là heo sao?”

“Hoàng Nhi sao có thể là heo.” Quân Khuynh Vũ nghiêm trang phản bác, bộ dạng đó làm Lạc Khuynh Hoàng tức cười, Quân Khuynh Vũ cũng cười, chậm rãi nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Nhưng cho dù Hoàng Nhi là heo, ta vẫn như vậy yêu nàng.”

“Chủ tử.”

Nhìn trong phòng ấm áp hạnh phúc, Thanh Long không khỏi xấu hổ, hắn cũng không muốn phá hư, nhưng mà tin tình báo trong tay, Thanh Long phải kiên trì nhìn Quân Khuynh Vũ.

“Sao vậy, nói. “ Quân Khuynh Vũ biết Thanh Long không phải là người không biết chừng mực, nhất định có chuyện muốn báo.

Thanh Long sầu lo nghĩ, nói với Quân Khuynh Vũ, “Bẩm chủ tử, vừa rồi nhận được tin, ba tháng sau Lăng quốc công chúa Lăng Vũ Lưu sẽ gả cho Tây Quyết Hoàng đế Âu Dương Triệt.”

Nghe vậy, Quân Khuynh Vũ không hề ngạc nhiên. Tin tức về hôn sự của Lăng Vũ Lưu và Âu Dương Triệt đã có vẻ rõ ràng, chẳng qua chưa biết thời gian. Bên trong con ngươi Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia bí hiểm, khóe môi cười tao nhã. Ba tháng sau? Còn ba tháng nha. Ba tháng thời gian là đã đủ rồi.

Thế cục của Cẩm quốc nay đã gần như ổn định, đều là nằm trong lòng bàn tay hắn. Hiện tại hắn chỉ lo Quân Hiền Tề chưa chết, sẽ có người lợi dụng ảnh hưởng đến đại cục, tuy rằng ngoài Liễu gia ở ngoài, những cái khác cũng không gây uy hiếp lớn, nhưng đối mặt với cường địch mà bên trong không ổn định, tổng thể vẫn không tốt.

“Ta biết rồi. Ngươi lui xuống đi.” Quân Khuynh Vũ trong mắt một tia thâm trầm thản nhiên liếc nhìn Thanh Long một cái, tự nhiên trả lời.

Thanh Long thấy Quân Khuynh Vũ không có ý kiến, trong lòng biết chủ tử đã có đối sách, vì thế cũng không nói gì, liếc nhìn Lạc Khuynh Hoàng đang ăn rồi đi ra ngoài.

Khi Thanh Long nói ra tin này, ngay cả đầu Lạc Khuynh Hoàng cũng không ngẩng lên. Nay đại cục Cẩm quốc đã định, cho dù đám cưới ở Tây Quyết cũng không có khả năng đối phó với Cẩm quốc trong thời gian ngắn. Sau khi hôn sự cũng muốn có con nối dòng, Tây Quyết cùng Lăng quốc quan hệ mới vững chắc, chỉ sợ phải chờ một năm rưỡi nữa đi. Một năm rưỡi, đủ để Quân Khuynh Vũ làm chủ thế cục.