Trong mắt nàng hiện lên một chút tàn khốc, câu môi nói, “Quan hệ gì sao? Ta là thê tử của hắn.”

Nghe Lạc Khuynh Hoàng trả lời, sát thủ này lộ ra ánh mắt kinh ngạc cùng vẻ mặt sợ hãi, một đám sợ đầu sợ đuôi không dám tùy tiện động thủ, nhưng cũng ngại mệnh lệnh Quân Hiền Tề, vẫn vây quanh Lạc Khuynh Hoàng như cũ, không để Lạc Khuynh Hoàng rời đi.

“Các ngươi thất thần làm gì, còn không mau động thủ?” Quân Hiền Tề nhìn thấy sát thủ chỉ vây quanh Lạc Khuynh Hoàng, lại lộ ra vẻ mặt kinh cụ không dám động thủ, không khỏi tức giận quát.

Nhóm sát thủ thấy Quân Hiền Tề rống giận, nhưng vẫn không dám động thủ. Nhóm sát thủ này đều là nhân sĩ giang hồ, chẳng qua bị Quân Hiền Tề dùng số tiền lớn thu mua mà thôi, mà thanh danh của Lưu Cảnh công tử và Lưu Tô các ở trên giang hồ rất khiến ngườita kinh sợ, bọn họ làm sao dám động thủ đây?

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn nhóm sát thủ, đáy mắt một mảnh ngưng trọng, khóe môi giương lên tươi cười, từ từ nói, “Nếu các ngươi dám động thủ, nên biết sẽ có kết cục thế nào!”

Nhóm sát thủ bị những lời này của Lạc Khuynh Hoàng làm cho kinh sợ, tất cả đều lộ ra biểu tình do dự, thậm chí có người nhát gan đã chuẩn bị tránh ra.

Quân Hiền Tề đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng rời đi, hắn nhìn thấy sát thủ dao động, lập tức cao giọng quát, “Thất đệ của ta yêu vợ như mạng, nếu hắn biết các ngươi từng lấy đao chỉ vào thê tử của hắn, các ngươi cho là hắn sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? Nếu các ngươi không động thủ, các ngươi cũng chỉ còn đường chết! Không bằng động thủ, đến lúc đó, ta lấy Lạc Khuynh Hoàng làm con tin, còn sợ không khống chế được thất đệ của ta sao? Chờ ta ngồi trên đế vị, các ngươi đều là công thần!”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Hiền Tề nói, trong mắt hiện lên một đạo tàn khốc, Quân Hiền Tề không có mưu lược đảm thức (lòng can đảm và sự hiểu biết), nhưng công phu mê hoặc lòng người vẫn là có một chút. Trong lòng nàng biết đám sát thủ này nhất định sẽ bị Quân Hiền Tề thuyết phục, vì thế thừa dịp bọn họ còn đang do dự,động thủ trong nháy mắt, tấn công tên sát thủ gần nhất.

Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên ra tay, lập tức giết ba bốn danh sát thủ. Nhưng đám sát thủ này dù sao cũng là cao thủ, chỉ chốc lát, Lạc Khuynh Hoàng liền một lần nữa rơi vào vòng vây, nếu không phải Quân Hiền Tề hạ lệnh bắt sống, sợ là Lạc Khuynh Hoàng hiện tại đã sớm thương tích đầy mình.

Thời điểm tay Lạc Khuynh Hoàng bị tóm lấy, một nam tử hắc y che mặt đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng. Lạc Khuynh Hoàng nhìn thân ảnh nam tử cao to ngọc lập, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, bởi vì nam tử che mặt, nàng không nhìn rõ lắm dung mạo của hắn.

Nam tử cầm sáo ngọc trong tay, tuy rằng là đang đánh nhau, nhưng mỗi một hành động lại vẫn tao nhã tự nhiên, giống như hắn chẳng qua là đang tản bộ, cây sáo ở trong tay hắn bay tán loạn, mà sát thủ cơ hồ là không chịu nổi một kích này, cây sáo trong tay hắn mỗi lần bay ra là có một gã sát thủ ngã xuống đất.

Quân Hiền Tề thấy một màn như vậy, trong mắt không khỏi xoẹt qua sát khí. Nay có một người võ công cao tuyệt như vậy ra tay tương trợ, hôm nay muốn bắt sống Lạc Khuynh Hoàng là không có khả năng! Nếu để Lạc Khuynh Hoàng còn sống trở về, không chỉ có kế hoạch của hắn thất bại trong gang tấc, mà còn cho Quân Khuynh Vũ cơ hội trả thù, cho nên hắn nhất định không thể để cho Lạc Khuynh Hoàng còn sống rời khỏi nơi này!

Nghĩ đến đây, trong mắt Quân Hiền Tề lướt qua một tia sát khí, rút ra chủy thủvẫn cất giấu bên người, lặng lẽ đi tới sau lưng Lạc Khuynh Hoàng, thời điểm hắn chuẩn bị ném ra chủy thủ lại bị Liễu Cẩm Tú đè lại tay còn lại, hắn không kiên nhẫn đẩy Liễu Cẩm Tú ra, ném chủy thủ ra.

Lạc Khuynh Hoàng đưa lưng về phía Quân Hiền Tề, đang giúp hắc y nhân cùng đối phó với sát thủ, tất nhiên không nghĩ đến Quân Hiền Tề sẽ ám toán nàng, bởi vậy nàng hoàn toàn không biết nàng sắp bị ám toán.

Mà hắc y nhân đã thấy được thanh chủy thủ kia bay tới chỗ Lạc Khuynh Hoàng, trong đôi mắt như họa của hắn hiện lên một đạo lãnh ý, khí thế tao nhã tự nhiên vốn có có chút trở nên lãnh liệt, hắn nhanh chóng kéo Lạc Khuynh Hoàng ra, dùng nội lực bắn ngược chủy thủ về phía Quân Hiền Tề

Quân Hiền Tề chưa từng đoán được chủy thủ lại bị hắc y nhân ngăn cản bắn trở về, trơ mắt nhìn chủy thủ bay đến chỗ hắn, sợ tới mức hồn phi phách tán, mà Liễu Cẩm Tú thấy một màn như vậy, quên mình nhào đến, hô, “Hiền Tề! Cẩn thận!”

Chủy thủ đâm vào người. Máu văng khắp nơi.

Chủy thủ cắm vào chính giữa trái tim Liễu Cẩm Tú, trên mặt nàng còn có nỗi hoảng sợ chưa tan, cả người ngã xuống trong lòng Quân Hiền Tề, Quân Hiền Tề hiển nhiên cũng đã bị sợ hãi, hắn ôm thân mình Liễu Cẩm Tú, có chút run run hô, “Cẩm Tú, Cẩm Tú! Nàng không sao chứ? Cẩm Tú?”

Liễu Cẩm Tú dùng hết toàn lực nâng lên đôi mắt, nhìn Quân Hiền Tề. Khóe môi lộ ra tươi cười chua sót mà thỏa mãn. Mặc kệ Quân Hiền Tề đối xử với nàng thế nào, nàng vẫn rất thương hắn. Có thể vì hắn mà chết, có lẽ cũng là kết cục tốt nhất, chỉ là. . .

Ánh mắt Liễu Cẩm Tú lướt qua Quân Hiền Tề, nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng và hắc y nam tử.

Hắc y nam tử vốn mang biểu tình như tuyết sơn cao nhã, trong nháy mắt lập tức cứng ngắc, con ngươi vốn mang theo lãnh liệt sát khí, giờ phút này tràn đầy kinh ngạc. Hắn nhìn chủy thủ cắm vào ngực Liễu Cẩm Tú, trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt tựa hồ là mười phần thống khổ, còn có một cỗ bi tuyệt.

“Không trách ngươi.” Liễu Cẩm Tú tựa hồ là dùng hết khí lực cuối cùng, hơi thở mong manh nói với Quân Hiền Tề, cũng như là nói với hắc y nhân.

Nói hết lời, nàng đã đoạn khí.

Mà Lạc Khuynh Hoàng bị hắc y nhân kéo ra sau nên không thấy một màn này, thời điểm nàng xoay người lại, Liễu Cẩm Tú đã chết ở trong lòng Quân Hiền Tề.

Thấy một màn như vậy, trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên kinh đau, nàng tưởng hắc y nam tử ra tay giết Liễu Cẩm Tú, không khỏi không khống chế được đẩy hắc y nam tử một cái, hỏi, “Ngươi là ai? Vì sao ngươi muốn giết nàng! Nàng ấy vô tội!”

Hắc y nam tử tựa hồ còn đang đắm chìm trong cái chết của Liễu Cẩm Tú, bị Lạc Khuynh Hoàng đẩy một cái, cả người lui lại phía sau mấy bước, vẻ mặt như là già đi rất nhiều, bên trong con ngươi xinh đẹp đen thùi tràn đầy không thể tin cùng bi thống, đối với câu hỏi của Lạc Khuynh Hoàng, hắn thật không nói được một lời.

Lạc Khuynh Hoàng muốn đi qua nhìn Liễu Cẩm Tú, lại bị hắc y nam tử một phen giữ chặt, hắc y nam tử lấy thanh âm khàn khàn nói, “Theo ta đi. Nơi này nguy hiểm.”

Lạc Khuynh Hoàng bị hắc y nam tử giữ chặt, nâng mắt lạnh lùng liếc nhìn người nọ. Nàng đương nhiên biết nơi này nguy hiểm, cũng rõ ràng việc hắc y nam tử làm hết thảy đều là vì cứu nàng, nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn Liễu Cẩm Tú chết trước mặt nàng, nàng vẫn có chút không chấp nhận được.

Nhẹ nhàng đẩy hắc y nam tử một chút, Lạc Khuynh Hoàng làm như có chút mỏi mệt nói, “Cảm ơn ngươi cứu ta.”

Nói xong cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời khỏi phủ đệ của Quân Hiền Tề. Mà hắc y nam tử vẫn đứng bất động tại chỗ, nhìn thi thể Liễu Cẩm Tú, ánh mắt bi thiết dị thường.

Lạc Khuynh Hoàng vừa ra khỏi phủ đệ Quân Hiền Tề, Tố Huyền ẩn nấp gần đó chờ đợi tiếp ứng liền đi lên nghênh đón, nhìn thấy máu trên người Lạc Khuynh Hoàng, Tố Huyền không khỏi lo lắng hỏi, “Lâu chủ, ngài không sao chứ?”

Bên trong con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng mang theo một tia mỏi mệt, lắc lắc đầu, ý bảo Tố Huyền hộ tống nàng hồi phủ. Trên mặt nàng không có lấy một tia biểu tình, thoạt nhìn vẫn trấn định tự nhiên như bình thường, nhưng bên trong con ngươi cũng đã lộ ra mỏi mệt nồng đậm.

Chẳng lẽ đây là tàn khốc của nghiệp đế vương sao. Nàng đúng là vẫn không thể tránh khỏi thương tổn người vô tội. Liễu Cẩm Tú tuy rằng bị ép buộc tính kế nàng, nhưng nàng tuyệt không hận Liễu Cẩm Tú, nàng biết Liễu Cẩm Tú từ đầu tới cuối vốn không có ý muốn hại nàng, Liễu Cẩm Tú chỉ là quá yêu Quân Hiền Tề, mới có thể như vậy.

Chính vì thế, nàng tuyệt không hận Liễu Cẩm Tú, càng không nghĩ muốn nàng ấy chết. Nhưng nàng lại trơ mắt nhìn Liễu Cẩm Tú chết trước mặt mình, nàng thậm chí ngay cả lập trường để khổ sở cũng không có.

Thời điểm Lạc Khuynh Hoàng trở lại phủ, Quân Khuynh Vũ vẫn ngồi trong sân như trước, tay áo hồng hỏa phô chiếu vào trên người hắn, làm thân hình tà mị ngang ngược của hắn càng rõ ràng, khóe môi hắn mang theo tươi cười lười biếng mà thích ý, con ngươi đen như mực vẫn bí hiểm như trước.

Nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng trở về, Quân Khuynh Vũ không nhanh không chậm nâng lên đôi mắt, nhưng trong khoảnh khắc chạm đến đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng, tất cả đắc ý trên mặt Quân Khuynh Vũ đều biến mất không thấy, hắn lập tức từ trên ghế đứng lên, vội vàng đi tới chỗ Lạc Khuynh Hoàng, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy, Hoàng nhi? Xảy ra chuyện gì?”

Lạc Khuynh Hoàng chỉ nâng mắt liếc nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, lập tức bổ nhào vào trong lòng Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ đối với Lạc Khuynh Hoàng thình lình trở nên yếu đuối có chút trở tay không kịp. Đến tột cùng ở phủ của Quân Hiền Tề đã xảy ra chuyệngì? Theo đạo lý căn bản sẽ không có việc gì a.

Sau khi Lạc Khuynh Hoàng đổi máu với Tuyết Lạc Y đã có thân thể bách độc bất xâm, mặc kệ Quân Hiền Tề dùng thủ đoạn gì, hẳn là cũng không có khả năng tổn thương đến Lạc Khuynh Hoàng. Mà hắn cũng đã thông tri sự tình với Liễu Tư Triệt, Liễu Tư Triệt tất nhiên sẽ không ngồi yên không đến, huống chi Lạc Khuynh Hoàng nay cũng đã bình yên trở lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Lạc Khuynh Hoàng phản ứng kỳ quáinhư thế?

Hắn biết Lạc Khuynh Hoàng vẫn rất kiên cường, hắn chưa bao giờ nhìn thấy mỏi mệt trong mắt nàng rõ rệt như vậy, cũng chưa từng thấy Lạc Khuynh Hoàng yếu đuối nhào vào lòng hắn như thế.

“Hoàng nhi, rốt cuộc làm sao vậy?” Quân Khuynh Vũ thân thủ ôm Lạc Khuynh Hoàng, lấy tay vuốt ve lưng Lạc Khuynh Hoàng, một lần lại một lần, tựa hồ là đang an ủi Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, trong thanh âm mang theo một tia bất đắc dĩ, từ từ nói, “Vũ. Hoàng cung thật sự rất tàn khốc. Ta cho rằng ta đã đủ lãnh tâm lãnh tính, nhưng có thể kỳ thật vẫn còn chưa đủ. Khi ta trơ mắt nhìn thấy nàng ấy chết trước mặt ta, thật giống như nhìn thấy một đóa hoa đang nở rộ xinh đẹp trong nháy mắt trở nên héo rũ.”

“Ai đã chết?” Quân Khuynh Vũ nhanh chóng nắm bắt trọng điểm trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra chỉ là xúc cảnh sinh tình mà thôi, Hoàng nhi của hắn a, rốt cuộc vẫn là rất mềm lòng .

Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng cảm giác được Quân Khuynh Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng không khỏi cảm thấy trong lòng có một chút lạnh. Rốt cuộc là trải qua bao nhiêu ám sát và phản bội mới có thể làm cho Quân Khuynh Vũ thờ ơ như bây giờ.

Mặc dù là nàng từng trải qua phản bội cùng thương tổn, mặc dù nàng có thể đối xử nhẫn tâm với người đã làm thương tổn nàng, nàng vẫn làm không được lãnh tâm lãnh tính. Mà Quân Khuynh Vũ, đến tột cùng là do chịu quá nhiều khổ sở,trải qua bao nhiêu lần ám sát, mới có thể đủ bình tĩnh mà đối với hết thảy sự tình đều hờ hững như thế đây?

Thu liễm nỗi lòng, Lạc Khuynh Hoàng khôi phục bình tĩnh, thanh âm buồn bã đáp, “Liễu Cẩm Tú.”

“Liễu Cẩm Tú đã chết?” Quân Khuynh Vũ hiển nhiên không dự đoán được, bên trong con ngươi đen thùi hiện lên một tia kinh ngạc, mày nhíu lại, tiếp tục hỏi, “Tại sao có thể như vậy?”

“Có một hắc y nhân che mặt đã cứu ta, là hắn ra tay giết Liễu Cẩm Tú.” Chân mày Lạc Khuynh Hoàng cũng nhíu lại, vừa rồi chuyện diễn ra quá đột ngột, hơn nữa vì cái chết của Liễu Cẩm Tú, nàng chưa kịp suy nghĩ kỹ càng là ai cứu nàng, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, nàng vẫn nghĩ không ra sẽ có ai tại thời điểm kia đó đã cứu nàng.

Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, bên trong con ngươi đen thùi hiện lên một tia kinh ngạc, thậm chí còn mang theo một tia áy náy, sắc mặt hắn cũng không còn vân đạm phong khinh nữa, mà mang theo một tia ngưng trọng, hắn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, từng chữ từ từ hỏi, “Nàng nói hắc y nhân cứu nàng, tự tay giết Liễu Cẩm Tú?”

“Vũ, chàng biết hắc y nhân kia là ai đúng không?” Lạc Khuynh Hoàng sâu sắc cảm giác được cảm xúc của Quân Khuynh Vũ dao động, còn có ánh mắt phức tạp của hắn, dựa vào hiểu biết của nàng đối với Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ nhất định biết thân phận hắc y nhân này.

Nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng hỏi, Quân Khuynh Vũ gắt gao mím môi, không nói gì. Hắn phái người thông tri Liễu Tư Triệt, theo đạo lý, hắc y nhân này rất có khả năng chính là Liễu Tư Triệt, nhưng dựa vào quan hệ giữa Liễu Tư Triệt và Liễu Cẩm Tú, hắn làm sao có thể động thủ giết Liễu Cẩm Tú.

Trong mắt hàm chứa một tia mê muội, Quân Khuynh Vũ lắc lắc đầu, từ từ nói, “Ta cũng không biết. Ta chỉ là không rõ vì sao người cứu nàng muốn giết Liễu Cẩm Tú mà thôi.”

Nhìn đến mê muội trong mắt Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng cũng không nghĩ nhiều, sâu kín nói, “Thôi. Cẩm Tú đã chết, có tìm hiểu nữa thì có ích lợi gì? Hơn nữa hắc y nhân kia cũng là vì cứu ta, nói đến cùng, Cẩm Tú vẫn là vì ta mà chết.”

Đây có lẽ mới là nguyên nhân vừa rồi nàng không khống chế được đi. Không phải bởi vì Liễu Cẩm Tú đã chết, mà là bởi vì, Liễu Cẩm Tú vì nàng mà chết. Làm cho nàng cảm thấy một nỗi áy náy sâu sắc.

“Tốt lắm. Đừng suy nghĩ nữa. Nếu Liễu Cẩm Tú không có tâm tư hại nàng, nàng ta sẽ không có kết cục như thế.” Quân Khuynh Vũ sủng nịch nhìn Lạc Khuynh Hoàng, đem Lạc Khuynh Hoàng ôm vào trong ngực an ủi nói, nhưng trong mắt hắn cũng mang theo lo lắng nồng đậm, mày cũng gắt gao nhíu lại.

Ban đêm. Lạc Khuynh Hoàng bởi vì chuyện tình ban ngày, rất sớm đã đi ngủ, mà Quân Khuynh Vũ thì chẳng biết đi đâu.

Bên trong một cửa hàng ở ngoại ô yên tĩnh.

“Thực xin lỗi.” Quân Khuynh Vũ nhìn tử y nam tử ngồi trước mặt, trầm giọng nói.

Ngồi trước mặt hắn đúng là Liễu Tư Triệt. Vẫn là tử y cao quý, chỉ là bên trong con ngươi đen đặc vốn cao thâm hàm chứa bi thống sâu đậm, nguyên bản vẻ mặt thanh nhã như gió mang theo tự trách cùng bi thiết khó có thể nói thành lời, giống như hoa lan cao nhã nhận hết mọi tàn phá của mưa gió.

Nếu nói Quân Khuynh Vũ vốn đang hoài nghi hắc y nhân kia không phải Liễu Tư Triệt, muốn mời Liễu Tư Triệt đến đây cẩn thận hỏi một chút, bây giờ nhìn thấy Liễu Tư Triệt như vậy, hắn cũng đã hiểu được toàn bộ.

Hắn thật không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy. Hắn bất quá là muốn Liễu Tư Triệt đi, tận mắt đến nhìn xem Quân Hiền Tề là hạng người gì, làm cho Liễu Tư Triệt và Liễu Viễn Chinh bỏ đi ý định trợ giúp Quân Hiền Tề, nhưng hắn thật không ngờ, thế nhưng sẽ vì vậy mà hại chết Liễu Cẩm Tú, còn làm hại Liễu Tư Triệt tự tay giết Liễu Cẩm Tú.

Nhỡ tay giết thân tỷ tỷ, trong lòng Liễu Tư Triệt nhất định đau khổ khó có thể nói ra. Nhưng hắn ngoại trừ nói một câu thực xin lỗi, thật sự cái gì cũng không làm được.

“Không ai đoán được kết cục như vậy.” Liễu Tư Triệt trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, thanh âm hắn không còn là loại thanh âm thanh nhã vô song như tiếng suối nữa, mà là khàn khàn nồng đậm, còn mang theo một loại kịch liệt đau đớn khó có thể hình dung, hắn nhìn Quân Khuynh Vũ, ánh mắt vô hỉ không lo, tĩnh mịch giống như con rối gỗ không có sinh mệnh, hắn từ từ nói, “Bất quá, mục đích của ngươi đã đạt được rồi.”

Nghe Liễu Tư Triệt nói, thân mình Quân Khuynh Vũ đột nhiên run lên. Hắn phức tạp nhìn Liễu Tư Triệt, trong lòng có tâm tình khó có thể diễn tả, bên trong con ngươi đen như mực toát ra một tia đau xót.

Liễu Tư Triệt nói đúng. Hắn làm cho Liễu Tư Triệt tiến đến, thật là có mục đích. Vì muốn để Liễu Tư Triệt tự mình nhìn thấy hành vi của Quân Hiền Tề, từ đó ly gián Liễu gia cùng Quân Hiền Tề.

Nếu vì mục đích này, cái chết của Liễu Cẩm Tú có thể nói là đã giúp được một phần, hoàn toàn ly gián Liễu gia cùng Quân Hiền Tề. Quân Hiền Tề nay đã bị cô lập, trừ bỏ hoàng hậu, đã không còn ai nguyện ý giúp hắn, mà thế lực thư gia cũng đã bị hắn toàn bộ diệt sạch. Sự tình có thể nói là tiến hành vô cùng thuận lợi, ít ngày nữa hắn có thể thu thập Liễu gia, đợi cho Quân Vũ Thần sau trăm tuổi, đế vị tất nhiên là của hắn dễ như chơi.

Nhưng đây cũng không phải điều hắn muốn .

Hắn xác thực có mục đích như vậy. Nhưng là hắn chưa từng nghĩ muốn mạng của Liễu Cẩm Tú, càng không nghĩ muốn Liễu Tư Triệt ngộ sát chính thân tỷ tỷ của mình. Nhưng hắn biết, Liễu Tư Triệt nói chuyện với hắn như vậy, sợ là sẽ không tha thứ cho hắn .

Im lặng nhìn Liễu Tư Triệt. Mặc dù thân phận khác nhau, mặc dù đối lập lập trường. Bọn họ đều là huynh đệ của nhau, cũng đều là tri kỷ của nhau. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Liễu Tư Triệt sẽ nói chuyện lạnh như băng như vậy với hắn.

“Thế nhân đều nói ta thiện mưu. Ta cũng tự biết ta so ra kém ngươi. Nhưng là, ta không ngờ, ngươi sẽ tính kế với ta.” Liễu Tư Triệt nhìn Quân Khuynh Vũ, bên trong con ngươi đen thùi chỉ có một mảnh lạnh lẽo, không hề có lấy một chút cảm xúc, thanh âm cũng như thấm vào băng, lạnh lùng nói, “Khuynh Vũ. Đây là điều ngươi muốn, tính toán không bỏ sót sao?”

Quân Khuynh Vũ phức tạp nhìn Liễu Tư Triệt, chưa từng mở miệng. Hắn chỉ cười khổ nhìn Liễu Tư Triệt. Hắn thật sự tính toán không bỏ sót sao? Sợ là người định không bằng trời định đi. Nếu sớm biết rằng có kết quả thế này, hắn ước là hắn chưa từng tính.

Liễu Tư Triệt tuy rằng đối lậplập trường với hắn, nhưng bọn hắn vẫn là tri kỷ. Nhưng nay, Liễu Tư Triệt tuy rằng sẽ được hắn trọng dùng, nhưng, bọn họ có lẽ rốt cuộc không thể trở lại tình nghĩa như trước nữa rồi.

“Liễu gia nay đã thuần phục thất hoàng tử. Ngày sau thất hoàng tử nếu có gì phân phó, Tư Triệt sẽ cống hiến sức lực. Chỉ là hôm nay, gia tỷ Tư Triệt qua đời, tâm tình không tốt, thứ không phụng bồi.” Liễu Tư Triệt lộ ra một mảnh băng hàn cùng bi thương, đạm mạc đứng dậy, rời đi.

Quân Khuynh Vũ nhìn thân ảnh tử y của Liễu Tư Triệt phiêu nhiên rời đi, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Bên trong con ngươi đen thùi hiện lên một tia mê võng.

Mẫu phi. Ta vẫn nghĩ đến chỉ có được thiên hạ, chỉ có được cái quyền thế cao nhất kia, mới có thể bảo hộ người ta muốn bảo hộ. Nhưng mà, ta lại vì vậy mà không ngừng thương tổn người ta không muốn thương tổn. Ta thật sự, làm đúng rồi sao?