An gia xây phòng mới, đối với những người ở thôn Phượng Sơn mà nói, là một chuyện lớn sau tân niên.

Mọi người đang cày bừa vụ xuân nên rảnh rất nhiều, thường thường nói đến chuyện An gia xây phòng mới.

Phòng mới An gia xây dựng ở bên cạnh phòng cũ, tìm thôn trưởng tính toán ra một khoảng đất lớn, chính là phiến rừng trúc nhỏ đều bị An gia mua.

Đầu xuân không lâu, liền nhìn thấy không ít người chuyên môn xây phòng đến đây, ngói màu xanh đen kia, là vận chuyển bằng xe ngựa to. Những đầu gỗ này, đều là những vật liệu gỗ tốt nhất.

Trong thôn có không ít người rảnh, cũng có tay nghề, đều đi An gia giúp đỡ.

Đất đã có những người làm thuê ngắn hạn giúp đỡ, An Á Phi cùng a cha hắn ở lại trong nhà tiếp đón những công nhân tới xây phòng, đến giữa trưa thì cung cấp cơm trưa, có thịt, cơm cũng ăn no, còn cung cấp nước trà, tiền công cũng rất khá.

Bởi là vì thời điểm cày bừa vụ xuân mà xây phòng, cho nên tiền công so với bình thường phải nhiều hơn một ít.

Nếu là trước kia Lí Á La cùng An Mộc Hữu có thể cũng so đo một chút, nhưng do An Á Phi thuyết phục, lại thêm trận mưa to năm trước kia, phòng gạch vuông mà bị nát ra thì thật sự không tốt.

Cho dù sĩ diện như thế nào, cũng không thể làm cho con lớn nhất nhà mình cứ như vậy mà gả ra ngoài.

Lục gia cũng nói, phòng này về sau xây tốt, Lục phủ trong thị trấn liền ở lại đó, đến lúc đó, một nhà Lục Hàn Tình có thể chuyển đến thôn Phượng Sơn.

Nói cách khác, phòng ở này không phải xây cho An gia, đó là Lục gia tự mình xây.

Đương nhiên, đây là nói cho Lí Á La cùng An Mộc Hữu nghe.

Sự thật là như thế nào?

Đương nhiên là cho An Á Phi cùng Lục Hàn Tình.

An Á Phi nhìn a cha đang ở trong nhà bếp dựng lên tạm thời vội vàng nấu cơm, đối với Lục Hàn Tình bớt thời gian đến đây nhìn hắn nói: “Như thế nào, bên kia ngươi vội xong rồi sao?”

Lục Hàn Tình giúp hắn phất vụn gỗ trên đầu đi, nói: “Không sai biệt lắm, không phải nói ngươi không cần làm những việc nặng này hay sao? Ta cho bọn hắn nhiều tiền công như vậy, không phải là để cho bọn họ cái gì cũng làm hay sao, ngươi thật là, nhiều lần đều thấy trên người nếu không phải là bụi bẩn, thì chính là trên đầu dính chút loạn thất bát tao gì.”

An Á Phi mặc kệ hắn nói, phất tay nói: “Ngươi không biết, nhưng sư phụ làm mộc kia, có tài điêu khắc rất đặc biệt, ta hai ngày nay chính là cùng bọn họ học điêu khắc. Ngươi không biết, đầu gỗ khắc ra đồ chơi nhỏ cũng rất thú vị.”

Nghĩ tới những đồ chơi nhỏ hai ngày nay điêu khắc ra, An Á Phi cười rất vui vẻ.

“Được rồi, ngươi ở bên kia ước chừng là có không ít chuyện. Việc hậu kỳ của Lạc thành củng lũ lụt hẳn là có rất nhiều cần ngươi bận rộn. Nếu bận quá, cũng không cần tới nhìn ta, bên này một mình ta nhìn cũng được, ngươi bận rộn chuyện của chính mình thì được rồi.”

“Phi nhi là đang chê ta quản sao?” quen biết một thời gian dài như vậy, tính tình Phi nhi như thế nào, hắn còn không biết sao, Lục Hàn Tình bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nói đến đây, Phi nhi, ta có thể sẽ có nửa tháng không thể tới, bên Lạc thành có một số việc, hoàng thúc phụ kêu ta trở về một chuyến, thời gian có thể so với dự tính càng lâu hơn một chút.”

An Á Phi quay đầu nhìn về phía hắn, nhíu mày nói: “Như thế nào,  là chuyện của thừa tướng cùng Nguyên gia có kết quả sao?”

“Ừ. Thừa tướng hướng hoàng thúc phụ dâng sớ cáo lão hồi hương, chuyện tình Nguyên Mặc cấu kết với Diêu quốc, chứng cớ vô cùng xác thực, thêm Tào gia cùng phủ thượng thư cũng hướng hoàng thúc phụ trình không ít chứng cứ, lần này Nguyên gia là hoàn toàn sụp đổ. Nguyên Hằng cũng vì vậy mà gặp đả kích quá lớn, nghe nói là đã mắc chứng thần kinh. Kha gia lần này may mắn không liên lụy vào trong đó, nhưng là thừa tướng cáo lão hồi hương như vậy, Kha gia coi như là…..”

Lời Lục Hàn Tình không nói hết, hơi có chút cảm khái thở dài.

An Á Phi nhếch mày, “Không nghĩ tới thừa tướng sẽ làm như vậy, hoàng thúc phụ là kêu ngươi trở về bàn bạc?”

Chuyện tình Nguyên Hằng, đó là người nọ gieo gió gặt bão. Hắn tuyệt đối không có tâm đồng tình.

Nhưng thật ra Tả thừa tướng đột nhiên cáo lão hồi hương, có thể sẽ lập tức làm triều đình chấn động.

Đáng thương là hai huynh đệ Kha gia, trải qua chuyện này, đả kích kia, ước chừng là vô cùng lớn.

Dù sao tin cậu mười mấy năm, thế nhưng cuối cùng tất cả đều không phải là thật tâm vì bọn họ, đều là vì tâm tư của chính hắn.

Loại đả kích này, hai huynh đệ Kha gia này chưa bao giờ trải qua suy sụp, còn có chút tính tình khờ dại của công tử nhà giàu, sợ là trong khoảng thời gian ngắn rất khó thừa nhận.

Ngược lại Tào Tử Tĩnh làm cho hắn nhìn với con mắt khác xưa.

Trong chuyện này, Tào Tử Tĩnh từ đầu đến cuối đều tham dự vào, tuy tuổi nhỏ, nhưng phần tâm cơ kia, thật sự làm cho hắn có chút ngưỡng vọng.

Nếu không phải Tào Tử Tĩnh ở nửa đường tham gia vào chuyện tình của Lục gia, lại viết thư cho Tả Trung Hồi, làm cho Nguyên Hằng tự loạn đầu trận tuyến, sợ là chuyện này cũng không chấm dứt như vậy.

Thế nhưng, An Á Phi kéo kéo ống tay áo Lục Hàn Tình, “Nguyên Hằng điên rồi, vậy thừa tướng làm như thế nào?”

Mặc kệ?

“Rốt cuộc vẫn là tình cảm phu phu, nói như thế nào, Nguyên Hằng cũng sinh cho thừa tướng một công tử hiểu thuận. Thừa tướng cáo lão hồi hương, cũng mang theo Nguyên Hằng đi.”

Tâm Nguyên Hằng xấu xa như vậy, nhưng sinh đứa nhỏ rất tốt tâm.

An Á Phi hiểu biết gật đầu, hỏi: “Ngươi chừng nào thì đi?”

“Ngày mai đi.” Lục Hàn Tình nhìn hắn cười nói: “Có cái gì muốn ta mang về cho ngươi không?”

An Á Phi cười híp mắt nói: “quả bông.”

Hắn nhớ rõ quả bông đã được hái xuống.

Thời điểm ngày tết bởi vì chuyện lũ lụt hắn không chờ được đã phải đi rồi, làm cho trong lòng hắn rất là tiếc nuối.

Lục Hàn Tình nghe vậy cười xoa xoa đầu hắn, “trí nhớ Phi nhi thật là tốt.”

Hắn thật không nghĩ tới, Phi nhi thế nhưng còn nhớ thương trái cây này.

An Á Phi liếc hắn, “Làm sao, không được.”

Lục Hàn Tình cười kéo hắn vào trong ngực, “Được, đi trở về ta sẽ xin hoàng thúc phụ cho ta nhiều một ít.”

An Á Phi cười đắc ý.

Đúng vây, dù sao hoàng thúc phụ cầm trái cây kia cũng là làm gia vị, còn không bằng cho hắn, hắn sẽ phát huy con đường sử dụng chân chính của trái cây này.

Đương nhiên, ký thật hắn cũng lấy làm gia vị.

Có tiền tài của Lục Hàn Tình duy trì, phòng mới này xây cũng không phải mau bình thường.

Tốc độ không chỉ có mau, chất lượng kia cho dù là nhà cao tầng bằng xi măng cũng không thể so sánh được.

Hôm nay phòng mới đã xây xong, An Á Phi cũng bận rộn xoay quanh.

Quy củ ở nông thôn, ngày xây phòng mới, có “rượu khởi công”, hôm nay phòng mới xây xong, thì có “nghi thức vào ở”, cũng chính là dời đến chỗ ở mới ở hiện đại.

An Á Phi đối với cái này tỉnh tỉnh mê mê, dù sao a cha hắn nói cái gì, hắn liền làm theo cái đó.

Vốn đối với một chút mê tín ở phong kiến, hắn là không tin.

Chính là từ sau khi đi vào thế giới này, hắn đối với mấy thứ này, luôn ôm một tình thần kính sợ.

Cả thôn Phượng Sơn, cùng với những người công nhân đến xây phòng, cùng tụ lại ở nhà chủ nhà ăn “rượu vào ở.”

Lạc Tịch cùng Lục Thương hai ngày trước đã từ Lạc thành chạy tới đây, cùng đi theo An Mộc Hữu cùng Lí Á La, đem một khổi biến to bên trên khắc ba chữ Lục An phủ rồng bay phượng múa treo lên cửa, tự mình đốt hương mời thần.

Bận rộn một ngày, chuyện phòng mới cũng chính thức xong.

Trước sau hai đại viện tử, đừng nói phơi lương thực, chính là ngàn người quân đội đến, cũng có thể ở được.

Sáu cái sân, so với Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu còn lớn hơn đi.

An Á Phi lôi kéo Lục Hàn Tình dạo qua một vòng, không ngừng tặc lưỡi, lúc trước hắn tính toán chỉ xây ba cái sân là tốt rồi, lại không biết bạn tốt ở sau lưng hắn lại bỏ thêm ba cái sân, ngay cả cái sân trước sau cũng mở rộng ra gấp đối.

Nói cái gì bọn họ sau này cũng phải trồng trọt, cũng muốn phơi lương thực.

Còn nói hai đứa con của hắn sau này cũng muốn đến ở, cho nên sân nhất định phải chuẩn bị.

Hiện tại An Á Phi nghĩ, bạn tốt của hắn nghĩ thật sâu xa.

Dù sao không phải hắn bỏ tiền, hắn mặc kệ phải xây nhiều.

Sau đó, phòng ở liền biến thành như bây giờ, đi một vòng đã hết một canh giờ.

Chuyển vào phòng mới không được vài ngày, An Á Phi liền cảm thấy ngày tốt của chính mình sắp kết thúc, “A cha, vì sao ta phải tự mình chuẩn bị?”

Hắn không biết may vá?

Xe chỉ luồn kim?

Hắn nếu đi học may vá, sẽ rất dọa người có được không?

Lí Á La ném cho hắn một miếng vài màu hồng, “Đây là áo gối, hoa nguyệt nhan ở bên trên phải do ngươi tự mình thêu, đừng hy vọng a cha giúp đỡ ngươi.”

Vẻ mặt An Á Phi cầu xin nhìn miếng vải hồng hình chữ nhật trên tay chính mình, khóc không ra nước mắt, hắn chỉ biết, lúc trước a cha cho hắn học thêu thùa, khẳng định chính là vì hôm nay. “A cha, ta lần trước không phải đã thêu sao? Ngươi nói cái kia làm đồ cưới cho ta.”

Hắn nhớ rõ thời điểm đi Lạc thành, a cha liền ném cho hắn mấy đồ vật này nọ, để cho hắn thêu xong, nói là chuẩn bị đồ cưới cho hắn.

Làm sao bây giờ còn phải thêu?

Lí Á La từ rổ bên cạnh lấy ra một miếng vài hồng so với miếng trong tay của An Á Phi không sai biệt lắm, tức giận nói: “Ngươi thêu cái gì? A cha kêu ngươi thêu hoa nguyệt nhan, ngươi được, ngươi đây là thêu cái gì? Đóa hoa cũng không nhìn ra một đóa. Đây mà là hoa sao. Nói là nụ hoa a cha còn không dám thồi phồng lên.”

An Á Phi vô tội sờ sờ mũi, “A Cha, đây không thể trách ta, ngươi lúc trước cũng không kêu ta thêu hoa.”

Lí Á La không nhẹ không nặng gõ đầu hắn, “Ngươi còn ý kiến, ta đưa cho ngươi miếng vải kia, chẳng lẽ là để cho ngươi cầm cho đẹp?”

Thật sự, đứa nhỏ này thế nhưng còn dám trắng trợn nói dối trước mặt hắn.

“Được rồi, là ta sai.” An Á Phi xoa xoa đỉnh đầu chính mình bị gõ, thái độ tốt đẹp cúi đầu nhận sai.

Sau đó lại ngẩng đầu cọ đến bên người Lí Á La, lấy lòng nói : « A cha, ngươi xem, ta thêu thật sự không tốt, cho nên a cha ngươi giúp ta cùng thêu được không, ngay tại góc chăn thêu một đáo hoa nguyệt nhan là được rồi, a cha ngươi xem được không ? »

Tay hắn cầm dao cầm thìa còn được, cầm kim ? tha cho hắn đi, lần trước đi Lạc thành thêu vài thứ kia, khiến cho mười đầu ngón tay của hắn bị thương không ít.

Lí Á La nhìn hoa trên tay hắn không giống hoa gì, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đứa nhỏ này việc gì đều làm rất tốt, du chỉ có thêu là học không tốt.

Thấy a cha nhà mình có chút dao động, An Á Phi không ngừng cố gắng, « A cha, ngươi xem, phải chuẩn bị nhiều như vậy, ta kia, nếu thật sự không được, mỗi một phần đồ cười chỉ thêu một phần phía trên, ta, khụ, tượng trưng thêu một chút là được rồi ? dù sao người khác cũng không thật sự cầm đến nói cái gì. »

Lí Á La vạch trần ánh mắt hắn, « Những thứ này không phải là thêu cho người ta xem, đó là tượng trưng cho các ngươi khi lập gia đình từ này trở đi hạnh phúc mĩ mãn. Nếu không như vậy, a cha sẽ không cho đối tay thối của ngươi đến thêu đâu, mất công làm hư mấy miếng vải tốt này. »

Vẻ mặt An Á Phi cười lấy lòng, « A cha, ngươi cùng phụ thân hạnh phúc như vậy, để cho ngươi thêu, nhất định chúng ta sẽ dính được hạnh phúc thôi, ngươi nói có phải hay không a cha. »

Hắn vạn phần may mắn, tại trên phương diện may vá này, khối thân thể của nguyên chủ cùng hắn, là không có tài năng.

Lí Á La bị hắn đùa cười, « Cái miệng của ngươi cái gì cũng nói được, được rồi, nhanh ở bên sườn thêu một đóa nguyệt nhan đi, cũng đừng có thêu ra vài cục gì đó. »

An Á Phi dùng sức gật đầu, « Yên tâm đi a cha, ta sẽ nghiêm túc thêu. »

Cầm vài màu hồng, An Á Phi lấy vẻ mặt muốn lên chiến trường nhìn chăm chú.

Thật sự là nhiệm vụ gian khổ mà.