Trở lại trấn Bắc Khẩu đã được hai ngày, hai ngày này, An Á Phi cảm thấy được, là hai ngày hắn vui vẻ nhất, nhẹ nhàng nhất.

Nhất là sau khi trải qua chuyện ở trấn Ngô Đồng cùng thành Bình Giang.

Hiện tại mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tràn ngập sung sướng của tiểu Khả Khả, hắn đều cảm thấy được vui vẻ phát ra từ trong lòng.

Còn có quan tâm của phụ thân và a cha, luôn làm cho hắn cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài, cả người đều đắm chìm trong không khí ấm áp này.

Chỉ cảm thấy, kỳ thật xuyên qua đây, thật là một chuyện cũng không tồi.

Tuy rằng nghĩ như vậy có chút xin lỗi cha mẹ sinh ra hắn, còn có ông nội thương hắn.

Chính là hiện tại, tại một thế giới xa lạ như vậy, có người nhà thiệt tình quan tâm hắn như vậy, vốn là chuyện may mắn đáng giá vui vẻ không phải sao.

Hai ngày nay trên trấn Bắc Khẩu rất náo nhiệt.

Bởi vì gần tới tết, trên đường nơi nơi đều là người đi mua bán hàng tết, có thể nói là người đông chen chúc nhau.

Mà những hàng hóa, đương nhiên cũng thật đầy đủ.

Không riêng những sản phẩm của Lương Nguyệt quốc, còn có những hàng hóa đến từ thương nhân của Đại Yến quốc cùng Diêu quốc.

Cho dù là đứng ở trong Lục phủ không đi ra, cũng có thể nghe được thanh âm vui mừng từ bên ngoài truyền vào.

Lại càng không cần nói, hiện tại Lục phủ vốn là vì chuyện tình ngày tết, mà náo nhiệt.

Năm nay Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu so với năm rồi náo nhiệt hơn.

Bởi vì vài vị thiếu gia công tử Lục gia, cùng hai vị lão gia, đều đến bên này mừng lễ năm mới.

Tin tức này đối với bọn hạ nhân Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu mà nói, vốn chính là chuyện tình đáng giá vui mừng.

An Á Phi nghe trong viện truyền đến thanh âm ầm ĩ, khó hiểu hỏi Lục Hàn Tình hai ngày qua, vẫn đi theo bên người mình, “Các a cha ngươi đến bên này mừng năm mới, bọn họ sao lại vui vẻ như vậy?”

Lục Hàn Tình cười nói: “Phi nhi chắc là còn chưa biết, hạ nhân Lục phủ bên này, đều là ta mang tới từ Lục phủ ở Lạc thành, ngày tết trước đây bọn họ rất ít khi quay về Lạc thành, chỉ có bình thường không có chuyện gì, có thể có ngày nghỉ trở về Lạc thành hỏi thăm sức khỏe người nhà một chút. Hiện tại các a cha lại đây, bên người nhất định mang những người này đến đây bận rộn, mà mang người, hơn phân nửa là có quan hệ với bọn họ. Hơn nữa, chuyện mừng năm mới này, vốn cũng là một chuyện vui vẻ.”

Lục Hàn Tình còn chưa nói hết, chính là những hạ nhân hắn mang tới đây, ngoại trừ Thanh Viễn cùng quản gia, đều là một ít cô nhi. Ở Lục phủ Lạc thành có tình cảm, những người cùng được mua vào Lục phủ cũng theo chân bọn họ đến bên này.

Quanh năm suốt tháng rất ít có thể thấy mặt, hiện giờ gặp được, đương nhiên là càng thêm vui vẻ.

An Á Phi hiểu rõ gật đầu, “Các a cha người có gửi thư nói khi nào đến không? Cách ngày tết chỉ còn vài ngày nữa thôi.”

Lục Hàn Tình buông thư, đem hắn kéo vào trong lòng ngực chính mình ngồi xong, “Yên tâm đi, thư của a cha nói, ngày mốt là tới, lúc đó nhị đệ cùng tam đệ sẽ cùng nhau tới đây. Phi nhi còn chưa gặp qua nhị đệ đi.”

An Á Phi nhéo hai cái, người nọ là muốn tìm đường chết sao?

Không biết khi nào thì Khả Khả tiến vào, nếu không cẩn thận bị thấy được, không phải là dạy hư tiểu hài tử sao?

Lục Hàn Tình hít sâu một hơi, Hai tròng mắt trở nên thâm thúy như vực sâu, không chú ý sẽ sẽ đem linh hồn của người liên quan hút vào, cảm giác được hạ phúc truyền tới nhiệt độ, lập tức vận khởi nội lực áp chế nhiệt khí đang rục rịch.

Thân thể An Á Phi cứng đờ.

Ni mã, sẽ không phải là đồ vật này nọ kia đi!

Sẽ không phải đi!

Mụ đản, đồ chơi kia không chạy chứ.

“Ngươi còn không thu hồi đi.” Rõ ràng trời còn đang sáng như vậy, còn không biết xấu hổ như vậy.

Hiển nhiên An Á Phi hoàn toàn quên là bởi vì chính mình đang ngồi trên đùi Lục Hàn Tình nên mới tạo thành hiện tượng như vậy.

Lục Hàn Tình quả thực bị lời của hắn đùa cho nở nụ cười, thứ này nói thu là có thể thu được sao? Thế nhưng vẫn là nghe lời cố gắng dùng nội lực áp chế lại.

Cũng không thể dọa Phi nhi chạy mất.

Phát hiện thí thí không có cảm giác nhiệt độ của cái kia, có độ cứng, còn rất nguy hiểm, An Á Phi lập tức giống như cá trạch từ trong lòng ngực Lục Hàn Tình đi ra ngoài, ngồi cách hắn ba cái ghế.

Tiếp nhận tình cảm của hai người là một chuyện.

Chuẩn bị kết hôn, sau đó cùng nhau nắm tay đến già là một chuyện khác.

Nhưng chuyện tình nguy hiểm về cúc hoa, hiển nhiên sẽ không đơn giản mà dễ dàng đạt thành được.

Kia nhất định là chuyện rất nghiêm trọng.

Lục Hàn Tình dở khóc dở cười nhìn hắn cách mình rất xa, “Phi nhi, ngươi cách ta xa như vậy làm cái gì.” Trước khi lập gia đình, hắn không có khả năng đối với Phi nhi làm cái gì.

Hôn nhẹ miệng nhỏ nhắn, kéo kéo tay nhỏ bé, ôm một chút, đã muốn là cực hạn với hắn.

Phải biết rằng, luật pháp phu phu ở Lương Nguyệt quốc, chính là thực nghiêm khắc.

Trước khi kết hôn mà có thai, tuy rằng đối với thiếu gia công tử đã định hôn thì không có quan hệ gì.

Chỉ là, nhất định đối với thanh danh của công tử nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Hắn làm sao có thể để chuyện như vậy xảy ra trên người Phi nhi.

Chỉ cần nhịn thêm mấy tháng nữa, đến lúc đó hắn muốn làm gì với Phi nhi thì làm, cần gì phải vội vã nhất thời.

Phải biết rằng, hắn cùng Phi nhi còn có thời gian cả đời.

Là một thương nhân đủ tư cách còn thành công.

Nhìn cũng không phải là cái lợi ích trước mắt, mà là, ánh mắt nhìn xa trông rộng.

Cũng không thể bởi vì một bước cờ sai, sẽ phá hủy đi vô số phúc lợi sau này được.

An Á Phi híp mắt lại suy nghĩ nhìn qua, “Ta vì sao phải ngồi xa như vậy, ngươi còn không biết?”

Lục Hàn Tình thở dài, “Đã không có việc gì, ngươi ngồi nơi đó, lô hỏa làm sao có thể sười ấm. mau tới đây.”

An Á Phi híp khóe mắt nhìn vào một nơi nào đó, phát hiện kì thật cũng không có cái gì, liền nhếch miệng, hắn quên hiện tại là mùa đông, quần áo mặc nhiều lắm, căn bản không nhìn ra cái gì.

Hơn nữa, cổ trang lại rất tốt.

Quần áo thật dài, đem công cụ phạm tội đều che đậy hết.

“Phi nhi là muốn ta đi lại ôm ngươi lại đây sao?” Lục Hàn Tình động động chân, nếu hắn không lại đây, hắn liền thật sự đi qua ôm.

“Đừng đừng đừng, ta lại đây.” Vui đùa cái gì, nếu thật sự để cho người này đi đến ôm hắn, nếu bị người khác thấy thì làm sao bây giờ, chủ yếu là, nhớ ra bị những người nhỏ mọn nhìn thấy làm sao bây giờ?

Nếu trong nhà không có tiểu hài tử, hắn thật ra cũng không ngại hai người có chút hành vi thân mật.

Dù sao xem như hai người đang nói chuyện yêu đương mà thôi, người đang yêu đương khó tránh khỏi có chút hành vi thân mật, điểm ấy hắn vẫn có thể hiểu được,  hơn nữa còn vui vẻ đáp lại.

Lục Hàn Tình thấy hắn tự giác ngồi xuống bên người mình, trong lòng có chút đáng tiếc, kỳ thật, hắn càng thích chính mình đi qua ôm người.

Thời gian qua thật sự mau, mới nhoáng một cái, đã tới hai mươi ba, hôm nay là ngày cúng ông táo.

Đương nhiên, đây là cách nói ở hiện đại.

Tại thế giới này, hôm nay là ngày tế thiên.

Qua hôm nay, liền bắt đầu chuẩn bị những đồ dùng cùng đồ ăn mà ngày tết cần.

Đối với đồ ăn, An Á Phi đương nhiên quen thuộc, bởi vậy cũng không từ chối mấy món ăn mà bạn tốt yêu cầu làm cho hắn vào ngày tết.

Vừa lúc, hắn mấy ngày nay thực nhàn hạ.

Ngoại trừ dạy Tiểu Khả Khả nhận biết chữ, chính là cùng Lục Hàn Tình ở cùng nhau, quả thực là nhàm chán.

Mùa đông tuy rằng lạnh, ở trong phòng cũng thật ấm áp.

Cũng không biết là do ở thành Bình Giang bận rộn, nên bận rộn thành thói quen, mới trở về ngẩn ngơ vài ngày, hắn còn có chút cảm giác ngồi không yên.

Vẫn luôn cảm thấy muốn làm một chút gì đó mới tốt.

“Ca ca, này có thể làm ra hình dạng của thỏ nhỏ cùng tiểu trư sao?” An Á Khả từ trong nhà bếp lấy ra một cái ghế nhỏ đặt ở bên bàn đá, mở to đôi mắt nhìn ca ca mình đang nhào bột.

An Á Phi cười, “Đương nhiên là có thể, Khả Khả muốn làm cái gì?”

Bởi vì chuẩn bị món ăn cho ngày tết, mì đương nhiên là không thể thiếu.

Vì hắn muốn cái tết đầu tiên ở thế giới này thật ý nghĩa, nên hắn chuẩn bị làm đa dạng một chút.

Như là mì hình dạng động vật, mì hình hoa, đều là phải có.

Mà hiện tại hắn đang làm, chính là hấp một lồng bánh bao đa dạng, chuẩn bị cho mồng một hai nhà Lục An tế tổ.

“Ta có thể đều muốn được không ca ca?” An Á Khả có chút ngượng ngùng, cảm thấy chính mình thật rất tham lam. Chính là, nó thật sự đều thích, nếu chỉ làm tiểu trư, nó lại luyến tiếc con thỏ nhỏ.

Nghĩ chỉ có thể lựa chọn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Á Khả liền rối rắm.

An Á Phi cười giơ tay chọc vào bụng nhỏ của nó, “Được rồi Khả Khả, lông mi của ngươi sắp biến thành sâu lông rồi, đừng rối rắm, ca ca sẽ làm tiểu trư cùng con thỏ nhỏ cho ngươi, được không.”

An Á Khả lập tức nhếch môi lộ ra mấy cái răng nanh nhỏ, “Cảm ơn ca ca.” Sau tiếng hô là một cái hôn thật vang dội.

An Á Phi nháy mắt mềm lòng rối tinh rối mù, tiểu Khả Khả nhà hắn thật đáng yêu.

Lí Á La từ bên ngoài mang theo một rổ hoa quả tiến vào, nhìn thấy hai người cười nói: “Tiểu Phi, nhìn xem những hoa quả này có thể làm ra thức ăn gì hay không, Lạc thúc thúc của ngươi nói muốn ăn một chút món ăn có vị hoa quả.”

An Á Phi xem xét hoa quả trong rổ, gật đầu nói: “A cha người để đấy đi, lát nữa ta sẽ làm một chút mì cho các ngươi đưa qua.”

“Muốn giúp đỡ hay không?” nhìn những người còn lại trong nhà bếp bận rộn, Lí Á La cũng có chút muốn động thủ.

“A cha có phải cảm thấy chán hay không, nếu không có việc gì, đến giúp ta trộn nhân bánh chẻo đi. Ta chuẩn bị buổi tối sẽ làm bánh chéo cho chúng ta ăn.” Nhìn ra a cha chính mình nhàn rỗi đến nhàm chán, An Á Phi mở miệng nói.

Thế giới này cũng có bánh chẻo.

“Được, ta vừa lúc nhàn rỗi không có việc gì làm.” Đem tay áo vén lên, Lí Á La tiếp nhận tạp dề mà một vị hạ nhân đưa tới, cười nói tiếng cảm ơn.

Tên hạ nhân giúp đỡ rửa đồ ăn ở nhà bếp ngại ngùng cười lắc đầu, lại tiếp tục bận rộn.

An Á Phi nhìn thoáng qua a cha chính mình ở bên cạnh, ánh mắt lóe lóe.

Mấy ngày nay hắn biểu hiện quá mức rõ ràng, tin tưởng a cha cùng phụ thân không phải không nhận ra hắn cùng trước kia không giống, mà là, làm bộ không nhận ra.

Hắn cũng không phải cố ý làm như vậy, chính là không có cố ý giấu diếm nữa mà thôi.

Nếu phụ thân cùng a cha rõ ràng đã nhìn ra mình với trước kia không giống, lại vẫn như cũ quan tâm chính mình, hắn quyết định, từ này về sau sẽ xem bọn họ như thân sinh phụ thân mà đối đãi.

Thực hiển nhiên, kết quả hắn nhận được, không sai biệt lắm là tốt.

Nghĩ đến đây, An Á Phi cúi đầu nhếch lên khóe miệng, nói không cảm động là giả.

Nếu chuyện như vậy xảy ra trên người hắn, lý trí hắn có lẽ có thể hiểu được chuyện này, không phải người nào cũng có thể nguyện ý. Chính là về mặt tình cảm, hắn là hoàn toàn không có cách dễ dàng tiếp nhận như vậy đi.

Đúng là bởi vì như vậy, hắn mới cảm động như thế.

“Tay tiểu Phi thật là khéo léo, tiểu trư này nặn thật là giống.” Lí Á La cười nhìn qua.

An Á Phi ngẩng đầu cười nói: “A cha muốn thử xem hay không, kỳ thật rất dễ nặn.”

An Á Khả một bên nghe, lập tức nhấc tay nôn nóng nói: “Ca ca, ca ca, còn có ta, ta cũng muốn nặn, ta phải tự mình nặn một con thỏ nhỏ ra.”

An Á Phi cười đồng ý, “Được, Khả Khả cũng theo ca ca còn có a cha cùng nhau nặn.”

“Nặn cái gì, ta cũng muốn nặn.” Lạc Tịch cười đi vào phòng bếp, phía sau có Đông Viễn đi theo.

An Á Phi có chút rối rắm nhìn về phía bạn tốt, hắn là nên kêu Lạc thúc thúc, hay là kêu Tiểu Minh hoặc là Á Minh đây?

Thật sự là một người cha !

Hai ngày này hắn đã muốn cố gắng giảm bớt cùng bạn tốt ở chung, nhất là ở trước mặt phụ thân cùng a cha bọn họ.

Ở thời điểm đối mặt Lục gia, hắn còn có thể không sợ mà khen ngợi gọi tên bạn tốt. Cũng không sợ bọn họ lo lắng chính mình kỳ quái, tiến tới nói chính mình không phân biệt tôn ti.

Chính là phụ thân cùng a cha không biết chính mình xuyên qua, hắn phải kêu như thế nào ?

Lạc thúc thúc ?

Nghĩ lại đều cảm thấy chịu không nổi.

Nhìn ra bạn tốt rối rắm, Lạc Tịch buồn cười từ trong chậu nắm lên một cục bột, « Tiểu Phi, đây là muốn làm cái gì ? »

An Á Phi trừng mắt nhìn hắn, không có việc gì chạy tới nơi này làm gì, « Làm mì đa dạng, như là bánh màn thấu, điểm tâm, mì chiên. »

« Đa dạng màn thầu ? » thấy trên cái đĩa có một con tiểu trư rất là khéo léo, Lạc Tịch nhất thời hứng thú. « Ta cũng muốn làm. »

Trước kia hắn cũng rất bội phục tiểu phi có thể sử dụng bột mì nặn ra mấy thứ này, hiện giờ mới có cơ hội học.

Không khí ngày tết càng ngày càng đậm, đồ ăn cho lễ mừng năm mới của Lục phủ đương nhiên là không phải một mình An Á Phi  làm, hắn chỉ là làm một ít món đặc biệt mà thôi.

Như là mì đa dạng, điểm tâm hoa quả linh tinh.

Nhất là hắn dùng điều kiện hữu hạn dày vò làm ra được bánh ngọt, hơn nữa được hoan nghênh.

Còn có nước trái cây tây mễ lộ, làm cho An Á Khả vui vẻ uống không ít.

Đương nhiên, nước trái cây tây mễ lộ chẳng qua là tên hắn kêu mà thôi. Đương nhiên là không có khả năng giống với nước trái cây tây mễ lộ ở hiện đại.

Nước trái cây là thật, tây mễ lộ thì không có, hắn dùng chẳng qua là cơm dừa để thay thế mà thôi, tên xác thực là nước trái cây dừa viên.

Hắn còn làm chút kem hoa quả tươi, khối băng không cần phải nói, đương nhiên là ở hầm băng của Lục phủ. Về phần vì cái gì lại đang trong mùa đông lại ăn thứ lạnh buốt này.

Kỳ thật là bắt nguồn từ việc hắn đột nhiên nhớ tới chuyện khi ở hiện đại, cùng bạn tốt đi Đông Bắc chơi đùa.

Hắn nhớ rõ mùa đông năm ấy mấy người bọn họ an nhàn nói chuyện, thế nhưng nghĩ đi Đông Bắc trượt tuyết, xem băng đăng.

Sau đó ở Đông Bắc một đoạn thời gian, bọn họ không chí có kiến thức non trẻ vẻ kĩ năng khắc băng đăng, còn hiểu được người Đông Bắc tới mùa đông sẽ ăn kem ly.

Phải biết rằng, ở phía nam, bình thường thời điểm mùa đông, ở bên ngoài rất ít bán kem ly.

Mà Đông Bắc không giống vậy, vào mùa đông, bọn họ ngược lại rất thích ăn kem ly. Vừa đến buổi tối, những người mở hàng ăn vặt, đều từng hòm từng hòm hướng tới cửa hàng kem ly.

Bọn họ nghĩ sẽ không ai mua, kết quả người đến mua không ít, nhưng một lần đều là mua hơn mười hai cái.

Bọn họ cũng cố ý đi mua một chút ăn, đều không ngoại lệ, không chỉ có răng nanh lạnh, quả thực là lạnh từ trong miệng tới trong bụng.

Thế nhưng sau đó lại nghe một bạn học người Đông Bắc nói, ăn kem ly tốt nhất là phải ăn ở trong phòng, bởi vì trong nhà có hệ thống sưởi hơi, độ ấm so với mùa xuân không khác nhau lắm, tuy rằng không bằng mùa hạ, nhưng ăn kem ly, vân là có thể, cơ bản sẽ không cảm thấy lạnh bao nhiêu. Hơn nữa, mùa đông người Đông Bắc ăn kem ly, đã muốn trở thành thói quen.

Rất nhanh hôm nay đã tới tết, mọi người ngồi vây quanh cùng một chỗ, đóng cửa sổ lại, chỉ để lại một chút khe hở để thông gió, đốt mấy bồn ấm, bưng lên một bàn đồ ăn thật là tốt.

Vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.

Không khí như vậy, mới là lễ mừng năm mới.

Mà không phải giống như trước kia chỉ có hắn cùng ông nội ca ca, cùng một ít người hầu trong trẻo nhưng lạnh lùng qua tết âm lịch.

Cho dù một năm kia ba mẹ bận rộn trở về cùng nhau mừng lễ năm mới, trên bàn cơm cũng thực im lặng, hoàn toàn không có cảm giác lễ mừng năm mới.

Nhìn thấy một bàn người ăn uống nói chuyện, An Á Phi cảm thấy không khí như vậy, thật sự làm cho người ta cực kỳ thích.

Lễ mừng năm mới, không phải là muốn người một nhà ngồi cùng nhau, nói chuyện vui đùa hay sao ? »

Lục Hàn Tình gắp vào bát hắn một miếng cà tím chiên, sát vào bên tai hắn thấp giọng nói : « Phi nhi sao lại ngẩn ngơ ra vậy, ăn nhiều một chút, những món này đều là ngươi vất vả làm, nên ăn nhiều một chút. »

Hơi thở ấm áp mang theo chút hương rượu bay vào trong lỗ tai, mùi rượu thản nhiên làm cho tim hắn đập nhanh, nhất là cảm giác mềm mại ấm áp khuếch tán trong lỗ tai, An Á Phi có chút không được tự nhiên quay đầu, thanh âm có chút không yên nói : « Ngươi nhanh ăn đi, không cần phải xen vào ta. »

An Á Phi trừng mắt hắn một cái, người nọ càng ngày càng không quá phận, quét mắt trên bàn, thấy không ai chú ý tới hai người, thấp giọng cảnh cáo nói : « Nói chuyện thi ngươi cứ nói, làm chi lại nói gần vào lỗ tai ta làm chi ? »

Chẳng lẽ không biết lỗ tai là địa phương thật mẫn cảm hay sao ?

Cái loại địa phương này, cũng có thể tùy tiện chạm loạn hay sao ?

Lục Hàn Tình cảm thấy được, chính mình uống rượu, làm sao lại  nhìn thấy Phi nhi đỏ ửng hai má, lại cảm thấy Phi nhi đẹp không có gì xánh bằng ?

Khiến cho tất cả nhiệt khí trên người mình đều tụ tập xuống dưới.

Thật sự là nhịn rất vất vả.

Lục Hàn Tình nhìn vành tai người trước mắt phấn nộn, ma xui quỷ khiến liền vươn đầu lưỡi liếm một chút.

« A. » An Á Phi kêu lên sợ hãi, đồng thời thân thể run theo.

Than bùn, nam nhân này nổi điên cái gì ?

Cư nhiên, cư nhiên….

Vừa rồi nhất định là ảo giác.

Thanh âm không lớn, nhưng đây là đang ở trong phòng, vẫn là thành công khiến cho người khác chú ý.

Lí Á La đầu tiên quan tâm hỏi ; « Tiểu Phi, làm sao vậy ? »

Lạc Tịch cũng quan tâm nhìn qua.

Những người khác cũng mang vẻ mặt quan tâm, chỉ ngoại trừ đầu sỏ gây nên.

Lục Hàn Tình bị một tiếng thét kinh hãi của An Á Phi kéo trở về thần trí, giờ phút này trong lòng tràn đầy ảo não, rồi lại mâu thuẫn hoài niệm xúc cảm mềm mại trên đầu lưỡi kia.

An Á Phi áp chế cỏ nê mã chạy chồm ở trong đầu, lạnh nhạt nói : « Không có việc gì, chỉ là bị cà tím chiên làm nóng đầu lưỡi thôi. »

Lấy cớ này thật sự là cực kỳ nhược trí.

Giống như là hắn có bao nhiêu đói.

Hắn mới không có tham ăn.

Quả nhiên, An Á Phi mới vừa nói ra khỏi miệng, Lí Á La liền cười ; « Đứa nhỏ này, nơi này còn rất nhiều, làm sao lại không chú ý để nguội một chút rồi ăn. »

Lạc Tịch cảm thấy, bạn tốt nhất định không phải vì nguyên nhân này.

An Á Phi cảm thấy chính mình sắp khóc.

Xem đi, hắn đã nói, lấy cớ kia, quả thực….

Một bàn người nghe được những lời này, cũng cảm thấy vui vẻ.

Lục Mặc Hoa không phải lần đầu tiên gặp An Á Phi, cũng  lần đầu tiên nhìn thấy An Á Phi hoán đổi, cũng chính là ca phu của hắn sau này.

Không nghĩ tới ca phu hoán đổi tâm, thế nhưng lại đáng yêu như vậy.

Nếu vừa rồi không nhìn lầm, hắn giống như nhìn thấy đại ca chính mình làm chuyện thậm tệ gì.

Hắn thật không nghĩ tới, đại ca luôn luôn lạnh lùng, thế nhưng cũng ở trước mặt công chúng làm  ra chuyện tình như vậy.

An Á Phi cúi đầu trừng hướng tên đầu sỏ gây nên, gầm nhẹ nói : « Lục Hàn Tình, ngươi điên rồi sao ? »

Đây là tìm đường chết sao ?

Lục Hàn Tình tự biết đuối lý, cũng thấp giọng nói : « Phi nhi, ta không phải cố ý, ta vừa rồi uống rượu. »

Đúng vậy, hắn nhất định là uống rượu.

An Á Phi vừa nghe xem thường, uống rượu?

Lửa quỷ sao.

Tửu lượng nam nhân này, cùng hắn ở chung bấy lâu, chẳng lẽ còn không có hiểu sao ?

Hôm nay cũng chỉ có uống hai chén mà thôi, say ?

Ai tin.

Nói sau, độ cồn của rượu này còn không cao.

Chỉ có hai chén mà có thể làm say hắn ?

Lục Hàn Tình vô tội sờ sờ mũi, hắn cũng biết chính mình lấy cớ không thể tin. Chỉnh là, chẳng lẽ muốn hắn nói cùng Phi nhi, hắn hiện tại đã không nhịn được muốn ăn Phi nhi sao ?

Hiển nhiên, những lời này tuyệt đối không thể nói.

An Á Phi nhấc chân đạp hắn một cước, hung tợn cảnh cáo nói : « tập trung ăn cơm cho ta, còn dám cách ta gần như vậy, ta liền, ta liền hạ độc dược vào đồ ăn của ngươi. »

Lục Hàn Tình không nói gì.

Nghĩ cũng biết Phi nhi nói muốn hạ độc dược chính là cái gì.

An Á Phi liếc hắn, liền cúi đầu chăm chú ăn cơm, một bên còn không ngừng đùa tiểu Khả Khả vài câu.

Ngày tết hôm sau, đó là mùng một, cũng là ngày tế tổ.

Mầy gian nhà cỏ của An gia ở thôn Phượng Sơn mặc dù không có người ở, nhưng là, tế tổ vần là phải trở về một chuyến.

An Á Phi còn chưa chính thức vào cửa Lục gia, đương nhiên không có tư cách tham gia nghi lễ tế tổ của Lục gia.

Cầm tế phẩm, An Á Phi đi theo phu thân còn có a cha trở về thôn Phượng Sơn.

Mà Lục gia không có chú ý nhiều như vậy, vốn tế tổ ở thế giới này cũng không có nhiều chú ý nghiêm khắc.

Cái gọi là có rượu thịt mặc sức ăn, phật tổ ở trong lòng, chỉ là một đạo lý đơn giản như vậy mà thôi.

Chỉ cần ngươi có tâm, ở nơi nào tế tổ cùng không vấn đề ? cũng không cần phải tới từ đường ở nhà tộc để tế tổ, mới gọi là tế tổ.

Tế tổ, chẳng qua là chú ý thành tâm mà thôi.

Đương nhiên, Lục gia cũng không có cách nào tiến đến từ đường tổ tiên.

Nhóm người An Á Phi cách thôn Phượng Sơn không xa, đương nhiên là muốn tự mình trở về.

Thôn Phượng Sơn trên cơ bản không có thay đổi gì, nhóm tiểu tử nên mắng vẫn là mắng, cũng không kiêng kị tân niên phải may mắn linh tinh.

Chính là trong thôn có không ít người có nhà đất giống như nhà hắn, cho nên cũng không có phòng ở.

Trong đất vườn vẫn có thể nhìn thấy một ít rau xanh mướt, trúc xanh vẫn như cũ vàng xanh giao nhau.

Nhóm tiểu hài tử ở trong thôn chạy từ tây sang đông.

Một đường đi tới nơi mai táng tổ tiên An gia, nhìn thấy không ít thôn dân đi tế tổ.

Tất cả mọi người mang theo ánh mắt hâm mộ chào hỏi nhà bọn họ.

Có nhân tế có tiền thật là tốt.

An Á Phi cùng An Á Khả ở một bên chúc tết từng nhóm thúc thúc bá bá cùng ông nội.

Sau đó thu hoạch được một đống lời tán dương bọn họ.

Tế tổ xong, một nhà An Á Phi liền trở về Lục phủ.

Phòng ở không thể ở, bọn họ đương nhiên không thể ngủ lại thôn Phượng Sơn. Tất cả đều phải chờ qua tết rồi nói sau.

Tế thần ngày hôm sau, cũng không tách ra, bởi vậy người hai nhà liền ở trong sân cùng lập một bàn tế, bày ra tế phẩm, so với tế tổ còn nghiêm túc hơn.

Bọn họ tế thần không phải ai khác, đúng là vị đã cứu cả Huyền Nguyệt đại lục.

An Á Phi cúi đầu xoay người, ngoan ngoãn cúi đầu theo. Trong lòng yên lặng nghĩ, nếu thực sự có cái gọi là thần tiên, người kia có phải là chiếm không ít tín ngưỡng hay không ?

Có một số truyện không phải viết như vậy thôi.

Đương nhiên, hắn chỉ là oán thầm ở trong lòng mà thôi.

Lời này tuyệt đối không thể nói ra.

Sau tế thần, chính là cùng hiện đại không khác nhau lắm là đi đến hết nhà này rồi nhà kia.

Bối cảnh Lục gia phi phàm, gần như những kẻ có tiền ở trấn Bắc Khẩu đều biết, đều mang theo quà tặng đến thăm hỏi.

Còn có huyện lệnh Huyền Kì, thậm chí là tri phủ bên này đều đến đây.

An Á Phi không đi tiền thính, mang theo a cha cùng phụ thân chính mình, còn có Khả Khả đứng ở tiểu viện nói đùa, nếu không sẽ dạy Tiểu Khả Khả vừa mới học chữ, hoặc là kể một chút chuyện xưa cho hắn nghe.

Về phần chuyện trẻ con ở hiện đại, nhìn phụ thân và a cha một bên, hắn cảm thấy, vẫn là không cần quá mức kích thích bọn họ mới tốt.

Ban đầu sân này vốn là có An Á Phi cùng Lục Hàn Tình ở lại, hiện tại bởi vị các phụ thân của An Á Phi ở trong này ở tạm, đương nhiên là người một nhà bọn họ cùng ở. Lục Hàn Tình chỉ có thể không vui đi đến sân của hai đệ đệ chính mình chen chúc.

Hoàn hảo, qua mấy tháng nữa, hắn có thể quang mình chính đại ôm Phi nhi ngủ.

Hôm nay là mười lăm tháng giêng, cũng là tết nguyên tiêu ở hiện đại, là ngày một nhà đoàn viên ăn bánh trôi.

Thế giới này không có ngày hội này, nhưng thật ra có hội chùa náo nhiệt.

An Á Phi không có hứng thú, liền ở trong nhà làm bánh trôi.

Tuy rằng nơi này không có tiết nguyên tiêu, nhưng là, ăn bánh trôi là hắn muốn kiên trì.

Loại ý nghĩa cả nhà đoàn viên này, mọi sự như ý, không ăn để được may mắn thật là đáng tiếc.

Lạc Tịch cũng không đi tham gia hội chùa, hắn đã không có hứng thú với loại hội chùa này.

Liền đi tới cùng bạn tốt làm bánh trôi, cùng đi theo vào phòng bếp giúp đỡ.

An Á Phi quyết định làm vài loại nhân bánh trôi.

Như là nhân vừng, nhân đậu phộng, nhân đường, nhân khoai lang.

Mỗi một loại đều làm không ít bánh trôi, cam đoan tất cả mọi người trong lục phủ đều có thể ăn no.

Sau khi hội chùa mười lăm tháng giêng qua, liền đi ra cày bừa vụ xuân.

An gia cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này. Phòng trong nhà đã sập, nhưng đất không phải là không có chuyện gì hay sao ?

Hầm trong nhà cũng không có bị mưa thấm ướt, những mầm lưu lại năm ngoái đều vẫn rất tốt.

Tuyệt không ảnh hưởng đến cày bừa vụ xuân.

An Á Phi đương nhiên là phải đi theo trở về.

Lục Hàn Tình vạn phần không muốn, bởi vì hắn không thể giống như những ngày tết thời thời khắc khắc ở bên Phi nhi. Hắn cũng có không ít chuyện phải làm.

Lạc Tịch nhìn thấy bạn tốt phải đi, hồng hồng vành mắt không tha nói : « Tiểu Phi, chăm sóc bản thân cho tốt, đừng mệt, đừng tiếc tiêu tiền, tiền không đủ thì phải đi tìm Hàn Tình, không cần tiết kiệm cho ta. Phụ thân kia của ngươi là người cứng ngắc, ngươi không cần học theo hắn, ta không chịu được ngươi coi mình là người ngoài. »

Trong lòng An Á Phi cũng mười lần không tha, “Ta biết, ngươi không cần lo lắng cho ta, chăm sóc bản thân mình thật tốt mới đúng. Ta nghe Hàn Tình nói, Diêu quốc bên kia lại có dị động, hiện tại Lạc thành có chút không yên ổn, ngươi chú ý bảo vệ chính  mình, không cần chuyện gì cũng phải vội vàng. Cũng không được thấy người khác cầu xin ngươi, ngươi liền mềm lòng. »

Hắn biết, bạn tốt sinh sống ở đây đã vài năm, so với hắn mới đến nơi này thì hơn đi. Nhưng là, hắn vẫn lo lắng, nhịn không được liền dặn vài câu.

Lạc Tịch không nhịn được, nước mắt chảy xuống nói : « Ta biết, ngươi nhìn ta, khóc cái gì, lại qua mấy tháng nữa, chúng ta lại có thể sinh hoạt cùng nhau. Tiểu Phi, ta cùng A Thương bàn bạc, lần này trở về, chúng ta liền đem chuyện ở Lạc thành xử lý xong, sau đó giao cho Mặc Hoa, ta đến lúc đó liền cùng hắn chờ các ngươi thành thân lại mặt, sẽ đi theo cùng nhau đến bên này, sẽ không trở về Lạc thành nữa. »

An Á Phi cười lau nước mắt cho hắn, « Được, như vậy tốt nhất, đừng khóc, chỉ có mấy tháng nữa là chúng ta lại thấy mặt. Ba đứa nhỏ nhà ngươi đều đang nhìn kìa. »

Tạm biệt bạn tốt, An Á Phi mang theo bạc bạn tốt cho đi về thôn Phượng Sơn.

Tuy nói về sau hắn sẽ không ở lại nơi này, nhưng phòng ở nhất định phải xây lại. hắn tuyệt không hy vọng lần sau lại có thời điểm mưa to như vậy, lại nghe nói phòng ở của nhà chính mình bị mưa làm sập.

Thời điểm về đến nhà, nhìn thấy chỉ còn lại nhà kho lúc trước thời điểm sửa chữa, đã gia cố qua, An Á Phi thở dài, hoàn hảo, bọn họ còn có địa phương tạm thời để ở.

Đem nhà kho dọn dẹp sạch sẽ, từ trong xe ngựa ôm ra đệm chăn mới, vải dệt mới. An Á Phi bắt đầu sắp xếp phòng ở mà người nhà bọn họ phải ở một đoạn thời gian.

Cũng mày là nhà kho nhà bọn họ đủ lớn, hoàn toàn có thể cách ra hai cái phòng.

Dọn dẹp nhà kho xong, An Á Phi liền tính toán xây lại phòng ở như thế nào.

Bạn tốt cho rất nhiều bạc, đủ để xây một tòa biệt viện.

Số bạc này hắn không có khả năng dùng toàn bộ, còn phải lưu lại một ít, khụ, cho hắn dùng để mua đồ cưới.

Tuy rằng các phụ thân cũng chuẩn bị bạc làm đồ cưới cho hắn, nhưng mà, hiển nhiên là không nhiều lắm.

An Á Phi đi quanh một vòng tàn tích của phòng ở chỉ còn lại là đống bùn đất, lại ở rừng trúc bên cạnh đi một vòng, tính toán phải xây nhiều phòng ở mới tốt.

Hắn nghĩ muốn xây một tứ hợp viện.

Trước sau phòng đều có sân, đủ để cho nhà bọn họ khi tới thời điểm thu hoạch mùa vụ có thể phơi lương thực.

Còn muốn có mấy tiểu viện độc lập, như vậy nếu như trong nhà có khách, cũng có chỗ ở thanh tĩnh. Chủ yếu chính là,  hắn đem phòng khách xây lớn một chút, về sau Tiểu Khả Khả trưởng thành, cưới phu lang, sinh đứa nhỏ, cũng có thể có đủ phòng ở.

Hiện tại hắn có điều kiện là cơ sở cho cuộc sống sau này, đương nhiên là phải quy hoạch thật tốt.

Cầm bút than ở trên tờ giấy trắng vẽ bức tranh, An Á Phi cảm thấy, kỳ thật xây phòng ở không phải là một chuyện đơn giản, nhất là hắn lại không có kiến thức gì về xây nhà.

Hiện tại hắn có thể làm duy nhất, cũng chỉ là ghi nhớ yêu cầu của chính mình. Tất cả còn phải giao cho người chuyên nghiệp.