“Chuyện gì vậy?” Thiệu Hân Đường thấy vẻ mặt kỳ lạ của Vu Chiến Nam, nhịn không được mở miệng hỏi.

Vu Chiến Nam vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt rất lạ, sau một lúc mới hỏi cậu: “Em và Điền Như Dật… đã phát sinh chuyện gì?”

“Điền Như Dật?” Đôi mày thanh tú của Thiệu Hân Đường nhíu lại, mơ hồ hỏi: “Điền Như Dật là ai? Có phải nhà có bốn anh em không? Em quên…”

Cảm giác khó chịu của Vu Chiến Nam đột nhiên tan biến. Điền Như Dật nhà ngươi nhung nhớ thì thế nào, người của ta ngay cả ngươi là ai cũng không thèm nhớ!

“Điền Như Dật chính là Điền gia Nhị thiếu gia. Hắn nói giúp chúng ta xuất ngoại, nhưng mà… hắn muốn em.” Vu Chiến Nam hạ giọng nói, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thiệu Hân Đường, không có một chút biểu tình.

“Hắn muốn em chi vây?” Thiệu Hân Đường vẫn không nhớ đó là Điền Như Dật nào, năm đó Vu Chiến Nam đưa cậu đi giới thiệu, cậu cảm thấy mấy anh em họ Điền nhìn quá giống nhau, nhớ cũng không làm gì, dù sao cũng không gặp lại. Không nhĩ tới, sáu, bảy năm sau, lại mọc ra một Điền gia Nhị thiếu, cậu thật sự quên mất là ai rồi.

Hơn nữa chắc người đó cũng không quan trọng, quan trọng là người đó muốn mình làm gì? Thiệu Hân Đường nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ em từng đắc tội với người đó?”

Cảm xúc buồn bực của Vu Chiến Nam hóa thành hư không. Trong lòng không còn chút nghi ngờ nào. Cái tên Điền Như Dật, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, quả là si tâm vọng tưởng!

Cuộc đời này hắn hận nhất là kẻ khác dám tơ tưởng đến những thứ của hắn, huống chi là người của hắn, người quan trọng nhất trong tim hắn!

Nếu Điền Như Dật dám nói câu đó trước mặt hắn, nhất định sẽ đập cho gã rụng hết răng.

“Nếu có quan hệ đến em, hay là em đi xin lỗi.” Thiệu Hân Đường cẩn thận hỏi.

Vu Chiến Nam nhìn ánh mắt áy náy ngây thơ của cậu, trong lòng tiếc không thể đi qua ôm cậu cắn mấy cái, người này có khi thật thông minh, sao có những lúc lại đơn thuần như vậy chứ! Ngay cả bản thân bị người khác mơ ước còn không biết. Thế nhưng Vu Chiến Nam không muốn thức tỉnh cậu, mà là mặt mũi giả như nghiêm túc, làm như an ủi nói: “Không cần, anh có biện pháp khác.”

Chỉ có điều biện pháp không tốt như vẫn nghĩ, chuyện này cần một người có thế lực, nguyện ý giúp mà còn không tiết lộ. Người như vậy thật khó tìm, Vu Chiến Nam chau mày hai ngày, vậy mà không nghĩ ra được người nào có thể giúp bọn họ. Hắn bắt đầu hơi nôn nóng, những người hắn tin được ở Thượng Hải đều nói sẽ cố gắng hết sức, nhưng Vu Chiến Nam biết, chuyện này quá khó, muốn làm được ít nhất phải mất cả tháng. Mà bọn họ ở đây thêm một ngày là nguy hiểm thêm một ngày.

Thiệu Hân Đường đều nhìn thấy những băn khoăn của Vu Chiến Nam, trong lòng cũng sốt ruột theo, thừa dịp Vu Chiến Nam đi ra ngoài, cậu bảo Nhiếp Kiện An cũng theo mình ra ngoài một chuyến.

Hai người đi đến nhà Khúc Nghĩa Đông, vừa lúc Khúc Nghĩa Đông không có nhà, nhưng Khúc Đình Đình và mẹ thì có. Hai mẹ con Khúc phu nhân thấy Thiệu Hân Đường đến vô cùng mừng rỡ, đem trà nước bánh trái lên chiêu đãi hai gười bọn cậu, còn gọi điện thoại cho Khúc Nghĩa Đông. Thiệu Hân Đường luôn miệng từ chối, cậu chờ cũng được. Lúc này Khúc phu nhân mới chịu ngồi xuống nắm tay cậu nói chuyện phiếm.

Khúc phu nhân yêu thương cậu như con, hỏi cái này hỏi cái kia, Thiệu Hân Đường kiên nhẫn cười trả lời.

Đợi Khúc Nghĩ Đông về tới, nghe nói có Thiệu Hân Đường đến, vội vã đi vào, rất vui vẻ. Sau đó cha con hai người được giữ lại ăn trưa.

Trên bàn cơm, Thiệu Hân Đường uyển chuyển nói ra chuyện bọn họ muốn đi Mỹ, hỏi Khúc Nghĩa Đông có thể hỗ trợ không.

Khúc Nghĩa Đông cũng thẳng thắn, chuyện này hắn có thể làm nhưng không biết cần bao nhiêu thời gian. Hắn nhất định sẽ hết sức, tối đa một tháng là hoàn thành.

Thiệu Hân Đường thật sự rất vui, trong lòng vô cùng biết ơn Khúc Nghĩa Đông, vừa muốn nói cảm ơn, bị Khúc Nghĩa Đông ngăn lại, bảo là nếu nói cảm ơn, hắn không làm.

Ở lại nhà Khúc Nghĩa Đông nói chuyện hơn nửa ngày, Thiệu Hân Đường và Nhiếp Kiện An mới trở về. Lúc về đến nhà đã hơn ba giờ chiều, hai người vừa bước vào, thấy mấy người trong nhà mặt mày nghiêm trọng, trong phòng cũng im ắng, Vu Chiến Nam ngồi trên ghế dựa, sắc mặt âm u đáng sợ, thấy hai người đi vào, đứng bật dậy, lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi đi đâu?”

“Đến nhà Khúc thúc, có chuyện gì vậy?” Thiệu Hân Đường cảm thấy không khí trong phòng đầy áp lực, nói chuyện rất cẩn thận.

“Đi ra ngoài sao không nói với ai tiếng nào?” Vu Chiến Nam tức giận lớn tiếng nói.

Thiệu Hân Đường và Nhiếp Kiện An bị hắn nạt cho đều sửng sốt. Tính tình Vu Chiến Nam ngang ngược, nếu có chuyện gì, cũng chưa từng nạt nộ cậu thế này. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, vừa vào cửa lập tức la hét với hai người.

“Em có nói với tiểu Nhị là em ra ngoài…” Thiệu Hân Đường nhẹ giọng nói.

“Nói như vậy coi như là nói sao? Anh nói với em anh đi ra ngoài một chút, rồi đi Mỹ luôn, cũng được phải không?” Vu Chiến Nam cực kỳ tức giận hét lớn.

Thiệu Hân Đường cau mày, nhìn hắn như người mất lý trí mà không hiểu chuyện gì xảy ra, khiến hắn tức giận như vậy. Thiệu Hân Đường mím môi không nói, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Người quen của cậu sẽ biết, cậu giận rồi.

Vu Chiến Nam nhìn Thiệu Hân Đường như vậy cơn giận nghẹn lại trong lòng, ý thức được bản thân có hơi làm quá, liền xoay lưng cứng ngắc đi về phòng.

Vu Chiến Nam vào phòng, người xung quanh mới dám thở ra một cái. Mọi người đều sợ hãi. Tiếng nói của tiểu Nhị có chút ngập ngừng, vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, giữa trưa Tư lệnh trở về, hỏi tôi Thiệu tiên sinh đâu, tôi nói ra ngoài với Kiện An, lập tức trông hắn không thoải mái lắm, vẫn ngồi trên cái ghế kia, sắc mặt càng lúc càng khó coi, mãi đến vừa rồi hai người về, Tư lệnh từ trưa tới giờ cũng chưa nói một câu.”

Người trong phòng đều không nói chuyện, bị bộ dáng thô bạo của Vu Chiến Nam dọa, đến giờ vẫn còn sợ.

Thiệu Hân Đường nhíu mày nghe tiểu Nhị nói xong, suy nghĩ trong chốc lát, dường như hiểu được điều gì. Cậu cũng dịu lại, nói với mọi người đang trông mong nhìn mình: “Không có sao đâu, tôi vào xem.”

Thiệu Hân Đường vào phòng, Thấy Vu Chiến Nam đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cửa, thân hình cao lớn che đi ánh nắng chiều, cả người có vẻ âm u.

Thiệu Hân Đường dừng lại ở cửa một chút, ngược sáng nhìn người đàn ông đầy đau thương tịch liêu, trong lòng lại đau. Cậu thở dài, nhẹ nhàng đi qua, từ phía sau ôm Vu Chiến Nam.

Cảm thấy thân người cường tráng trong lòng hỏi căng thẳng, Thiệu Hân Đường chậm rãi nói: “Anh đâu thường vô duyên vô cớ phát giận đâu? Em cũng không có làm gì sai, chỉ đến hỏi Khúc thúc có thể hỗ trợ hay không thôi. Anh như vậy, là nghĩ em với Kiện An bỏ đi, thật ra anh không tin em, phải không?”

Thân thể Vu Chiến Nam căng thẳng, nghe cậu nói xong, xoay người lại nói: “Anh…”

Vu Chiến Nam lấy tay vò vò mặt mình, trừng cặp mắt đỏ tươi, nhìn xuống gương mặt trắng nõn như ngọc của cậu, như có cái gì mắc trong cổ họng, nuốt không xuống phun không ra, khiến hắn cực kỳ khó chịu.

“Anh… Không phải là anh không tin em, chỉ là…” Vu Chiến Nam dừng một chút, rối rắm nửa ngày mới bực dọc nói: “Chỉ là lúc về không thấy em, nghe nói em và Kiện An đi cùng nhau, anh nhịn không được… sợ hãi… Năm đó, hai người như vậy đột nhiên biến mất…”

Vu Chiến Nam nói đến một nửa, làm thế nào cũng không nói tiếp được nữa. Thiệu Hân Đường vốn có hơi chút giận dỗi, cảm thấy mình thành thật đi theo hắn như vậy, hắn lại còn hoài nghi. Lại nghe Vu Chiến Nam chân thành nói một câu sợ hãi, Thiệu Hân Đường thấy đây đúng là lỗi của mình, chính cậu năm đó khiến Vu Chiến Nam bị tổn thương quá sâu, đến nay vẫn không có cách nào rịt lành vết thương trong lòng hắn. Quả thật là lỗi của cậu.

Thiệu Hân Đường ôm thắt lưng mạnh mẽ của Vu Chiến Nam, buồn buồn nói: “Thật xin lỗi.”

“Người nên xin lỗi là anh.” Vu Chiến Nam ôm chặt bờ vai của cậu nói: “Bây giờ em tốt với anh như vậy, anh cứ như đang nằm mơ vậy, có đôi khi cảm thấy không chân thật, xin lỗi, anh nên tin tưởng em…”

“Ừ, anh cần tin em, nhưng em sẽ cho anh thời gian, từ từ sẽ tốt, một ngày nào đó anh sẽ tin.” Thiệu Hân Đường nhẹ giọng nói.

Vu Chiến nam “Ừ” nhẹ một tiếng, gắt gao ôm lấy người trong lòng, chắc trên đời này không có chuyện gì làm hắn muốn cảm ơn trời đất hơn chuyện hắn có được người này.

Bốn ngày sau, Tôn Đức Toàn và Lưu Đào trở lại, mỗi người khiêng hai cái rương da cũ nát, phong trần mệt mỏi vào nhà. Không ai biết bên trong bốn cái rương cũ kỹ rách nát kia, toàn bộ là vàng và châu báu. Đó là gia sản Vu Chiến Nam giấu ở căn cứ địa mấy năm trước.

Sau ngày Thiệu Hân Đường đến Khúc gia, Khúc Nghĩa Đông gửi thư cho hắn, nói khoảng năm, sáu ngày là có thể hoàn thành, trước hết tìm thuyền, thời khắc chuẩn bị.

Điều này làm cho Vu Chiến Nam có một cảm giác quái dị, có điều cũng không phải quá khó chấp nhận, chỉ là thấy kỳ lạ, Vu Chiến Nam hắn đời này có chuyện làm không thành mà người khác dễ dàng làm được.