Một đường này bọn họ đi một chút dừng một chút, không gặp chuyện gì nguy hiểm, thuận lợi trở lại phòng ở của Vu Chiến Nam ở Tô Giới.

Chỉ là lúc đến nơi đã hơn mười một giờ đêm. Ba người vừa đến  đầu ngõ, gặp Nhiếp Kiện An và Vu Nhất Bác ra đón.

“Phụ thân, Thiệu thúc thúc, Toàn thúc, mọi người đến rồi. Chúng con còn tưởng ba người gặp chuyện, đang muốn ra ngoài xem thử.” Vu Nhất Bác tinh mắt nhìn ra đầu ngõ tối đen cuối cùng phát hiện ra mấy người bọn họ.

Nhiếp Kiện An từ sau nhóc chạy tới, thấy Thiệu Hân Đường bình yên vô sự cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

“Bọn họ đến hết chưa?” Vu Chiến Nam xốc cánh tay Thiệu Hân Đường, vừa đi vừa hỏi.

Nhiếp Kiện An bước đến đỡ Thiệu Hân Đường mệt đến không còn sức. Vu Nhất Bác liền hội báo với phụ thân: “Từ sớm đã đến đây, đều ở trong phòng nghỉ ngơi. Bọn họ muốn ra ngoài tìm mọi người, con không cho, con sợ nhiều người như vậy ra ra vào vào ngõ nhỏ bị người ta để ý. Nên con và tiểu ca ra tìm.”

Vu Chiến Nam tán thưởng nhìn nó một cái, nói: “Có giường chuẩn bị sẵn không, Thiệu thúc thúc của ngươi mệt muốn chết rồi.”

“Đã chuẩn bị xong.” Vu Nhất Bác trả lời.

Đoạn đường quá dài, bọn họ không thuê được xe, nếu trên đường gặp xe trâu xe ngựa quá giang cũng được, nhưng đằng này không có một chiếc xe nào, đi đường mà Thiệu Hân Đường mệt đến nỗi chân đều phát run lên, Vu Chiến Nam phải cõng cậu một đoạn. Bọn họ cứ đi một đoạn nghỉ một đoạn nên mới đến trễ.

May mắn là phòng ở Vu Chiến Nam thuê khá lớn, mấy chục người ở cũng không chật chội. Lúc trước tính cho hai đứa con và người nhà Tôn Đức Toàn ra nước ngoài trước, nhưng mấy người này không chịu đi, vẫn tránh ở Tô Giới, mà vùng này chiến tranh chưa lan đến.

Tiểu Nhị dỗ tiểu Thạch ngủ xong, làm một bàn đầy đồ ăn chờ mọi người. Vào phòng, tiểu Nhị nhìn ba người bọn họ mặt xám mày tro, mỏi mệt tiều tụy, đau lòng không kiềm được mà rơi nước mắt.

Thiệu Hân Đường quá sức, cả hai đời, cậu chưa từng trải qua mệt mỏi quá độ trong thời gian dài như vậy, sức lực đều cạn kiệt, nhìn một bàn đồ ăn, bụng thì thầm kêu đói nhưng cậu ăn không nổi nữa. Hiện tại cậu chỉ muốn nghỉ ngơi.

Thiệu Hân Đường mệt như vậy, không ăn cơm nổi, lại nhất định phải đi rửa mặt. Vu Chiến Nam theo cậu vào phòng, nhìn hai má xinh đẹp của cậu đều hóp vào, tái nhợt tiều tụy, đau lòng nói: “Em ngủ đi, anh giúp em lau mặt.”

Vu Chiến Nam nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô. Trời biết, đời này hắn chưa từng trải qua chuyện này. Đem khăn ẩm xếp gọn, lau cẩn thận từ hai má của Thiệu Hân Đường, lau đến cái cổ xinh đẹp của cậu.

Vu Chiến Nam lại cởi tất, lau chân cho cậu, nhìn đôi chân trắng nõn mấy tháng qua bị cọ sát lên một lớp chai thật dày, còn có mấy chỗ bị phồng rộp, hắn đau lòng muốn chết. Đời này, Vu Chiến Nam chưa làm cho ai những chuyện thế này nhưng vì Thiện Hân Đường, hắn cam tâm tình nguyện làm, và xem như là chuyện đương nhiên.

Vu Chiến Nam giúp Thiệu Hân Đường cởi quần áo, đắp chăn rồi đi ra ngoài. Hắn còn nhiều chuyện phải giải quyết.

Vu Chiến Nam ăn qua loa chút cơm coi như xong. Tôn Đức Toàn xót vợ làm cả bàn lớn thức ăn, nên ăn hết chén này đến chén khác. Hai người cơm nước xong, Vu Chiến Nam nói với Tôn Đức Toàn: “Toàn tử, ngươi đi ngủ trước đi, sớm ngày mai chúng ta còn có việc, đi lấy lại những thứ của chúng ta.”

“Được.” Tôn Đức Toàn nghe xong, nhanh chóng về phòng, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi trong chốc lát.

Trời vừa mờ sáng, tiểu Nhị lại thức dậy làm một bàn thức ăn, với sự giúp đỡ của mấy người hầu. Mà Nhiếp Kiện An và Vu Nhất Bác hỗ trợ chăm tiểu Thạch.

Vu Chiến Nam, Tôn Đức Toàn còn có tám thủ hạ hắn mang đến ngồi quanh bàn.

“Ăn ngon một bữa, có lẽ đây là bữa ăn chung cuối cùng của chúng ta cũng không chừng. Ăn xong rồi nói cho ta biết quyết định của các cậu. Đi theo ta, chúng ta phải làm lại tất cả từ đầu. Không đi theo ta, ta hoàn toàn hiểu, các cậu đều là người trưởng thành, muốn thành gia ổn định là chuyện rất tự nhiên. Cho nên ăn xong bữa cơm này, các cậu muốn đi muốn ở phải suy nghĩ cho kỹ, trăm ngàn lần không được cố kỵ ai hay việc gì mà làm trái với tâm nguyện của mình, con đường sau này dài lắm.”

Mấy tên thủ hạ từng người kính rượu Vu Chiến Nam, thề sống chết đi theo hắn.

Cơm nước xong, vài người hầu nhanh tay dọn dẹp bát đũa. Ở trước mặt họ, từ dưới chỗ ngồi Vu Chiến Nam xách ra một cái rương da trâu, “Rầm!” một tiếng đặt lên bàn.

Mọi người đều chú ý nhìn, Vu Chiến Nam mở ra, bên trong là từng hàng từng hàng vàng thỏi ngay ngắn chỉnh tề, hô hấp mọi người bất chợt ngừng trệ.

Vàng tuy rằng không phô trương đến mức chiếu sáng cả căn phòng, chói mù mắt người ta, nhưng quả thật là đủ sáng, khiến người nào người nấy mắt cũng sáng theo.

“Ai không đi với ta, đến đây lấy ba khối. Cơm chia tay chúng ta cũng ăn rồi, lấy xong có thể đi.” Vu Chiến Nam ngồi trên một cái ghế gỗ đào, nói một câu rạch ròi.

Đại đa số mọi người ngồi không nhúc nhích, chỉ có hai người nhìn nhìn chung quanh, do dự đứng lên. Đầu tiên đến trước mặt Vu Chiến Nam vái chào một cái thật sâu, một người trong đó thành khẩn nói: “Tư lệnh, nhà tôi còn mẹ già, về sau không thể đi theo ngài, tôi thật sự xin lỗi.”

Vu Chiến Nam nâng hắn dậy, cũng trịnh trọng nói: “Ta đây hiểu được, thay ta gửi lời hỏi thăm mẫu thân cậu.”

Một người khác đi đến trước mặt Vu Chiến Nam, bình thường là một hán tử cục kỳ mạnh dạn, nay đột nhiên không biết mở miệng thế nào, nhìn Vu Chiến Nam ngập ngừng nói: “Tư lệnh, tôi… tôi…”

Vu Chiến Nam vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ta hiểu, đi thôi.”

Hai người cầm đồ đạc này nọ, quân nhân thiết huyết hốc mắt đều ướt, đứng ở cửa nhìn Vu Chiến Nam và một phòng chiến hữu cùng mình phải dùng mạng đổi lấy giao tình, cùng nhau trải qua lửa đạn tẩy rửa, nâng tay chào theo quân lễ một cái rồi bước nhanh ra ngoài, đi trên con đường riêng của mình.

“Đều quyết định ở lại?” Vu Chiến Nam nhìn quanh một lượt có chút thương cảm nhưng vẫn kiên định nói: “Nói thật, ta còn không biết sau này sẽ làm gì, các cậu vẫn kiên quyết?”

“Tư lệnh, chúng tôi quyết định rồi, không cần hỏi nữa, đi theo ngài mà chịu đói cũng theo. Nói gì chúng tôi cũng đi theo ngài, chỉ cần ngài không chê chúng ta là được.” Một người đứng lên nói, những người còn lại đều phụ họa.

“Sao? Đi theo ta mà đói? Các người quá xem thường ta!” Vu Chiến Nam cười mắng, nhìn vàng trong rương nói: “Một người lấy ba khối, ai cũng có, không đi cũng có phần.”

Mọi người hoan hô rần rần, như ong vỡ tổ, đem số vàng chia ra. Tuy bọn họ thà rằng không có tiền vẫn đi theo Vu Chiến Nam. Nhưng trong tình huống đi theo Vu Chiến Nam mà còn có tiền, đây mới đúng là chuyện tốt đẹp nhất trên đời. Ai cũng vui muốn phát điên.

Tôn Đức Toàn nhìn rương da trâu thở dài, quay sang ai oán với Vu Chiến nam: “Tư lệnh, sao tôi không có?”

Vu Chiến Nam nhướn mày, cười ác nói: “Vốn không có phần của cậu.”

“Nhưng tôi cũng theo ngài nhiều năm lắm mà…” Tôn Đức Toàn còn chưa có xạo xong, đã bị những người khác cười vang cắt ngang, trong đó có một người cầm tiền cười hi ha nói: “Toàn tử, ngươi đừng có xạo, ai chẳng biết Tư lệnh đưa cho ông nhiều nhất. Còn giả bộ, đừng trách huynh đệ không buông tha ông!”

Tôn Đức Toàn bị vạch trần, bĩu môi nói: “Mấy người đừng nói bừa, đừng có học cái tính đó của Tư lệnh.”

Vu Chiến Nam nói với họ ý định đến nước Mỹ, vốn nghĩ sẽ có người không đồng ý, kết quả mọi người đều hưng phấn muốn đi. Bọn họ nói: “Ở trong nước không nổi nữa, bọ người trong Quân thống cục sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Xuất ngoại cũng tốt, về sau thái bình lại quay về.”

Bên này thuận lợi, bên kia lại khó làm.

Những năm chiến loạn, mười mấy người bọn họ muốn xuất ngoại cùng lúc, không phải là chuyện đơn giản. Nếu cách đây ba tháng, với thực lực lúc đó của Vu Chiến Nam, đừng nói là hơn mười người, mà mấy chục người hắn cũng đưa đi được.

Nhưng nay không bằng xưa, không nói hắn hiện tại trong tay không có thực quyền, còn bị đám lão già trong Quân thống cục canh chừng, rất nhiều bạn bè hắn không thể tìm đến, mà người có đủ năng lực đưa hơn chục người đi cùng một lúc lại càng không có mấy ai.

Vu Chiến Nam bảo Tôn Đức Toàn cùng một thủ hạ của hắn tên là Lưu Đào đem tất cả tài sản về đây. Mà Nhiếp Kiện An, Vu Nhất Bác cùng những binh lính khác mỗi ngày đều đi đổi tiền giấy, rồi đổi từ tiền giấy ra tiền đại dương, sau nữa mới đổi thành vàng. Để không bị người khác chú ý, bọn họ mỗi ngày đều hóa trang, đổi cửa hàng, cũng không quá dễ chịu.

Chỉ qua vài ngày, bọn họ đổi được hai rương vàng. Vu Chiến Nam phỏng chừng, toàn bộ Thượng Hải cũng chỉ được khoảng bao nhiêu đây. Hơn nữa sẽ khiến người hoài nghi. Tiền giấy còn lại, thôi đành mặc kệ.

Vu Chiến Nam tìm kiếm một lượt, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Điền Như Dật.

Đại cữu của Vu Chiến nam Điền Trung Hòa đã qua đời cách đây ba năm. Trước khi đi, ông nắm tay của mọi người trong họ nói bọn họ về sau nhất định phải quan tâm nhau. Ông lão đi rồi, người luôn sống phóng túng không làm được chính sự Điền Như Dật tiếp quản gia nghiệp. Hắn hướng về chính quyền trung ương, ra sức tiến tới, chỉ sau vài năm đã đến vị trí không thấp, đối với lãnh đạo Quân thống cục là người rất quan trọng. Thậm chí so với đại ca hắn vào chính quyền sớm hơn mười năm còn lợi hại hơn. Những việc này đương nhiên có Vu Chiến Nam hỗ trợ.

Mấy năm nay, quan hệ của hắn và Điền Như Dật tốt hơn trước khá nhiều. Nhưng bên trong đó có mấy phần tình, mấy phần lợi dụng, hai người cũng lười nghĩ.

Cho nên, lúc này Vu Chiến Nam tìm Điền Như Dật cũng phải thôi.

Vu Chiến Nam tính tính thời gian, tám giờ tối hắn gọi đến nhà Điền Như Dật. Kết quả, lúc người hầu đi gọi hắn, Vu Chiến Nam nghe được Điền Như Ngọc hỏi anh hắn: “Ai vây?”

Điền Như Dật rất nhanh tiếp điện thoại, chưa kịp mở miệng, Vu Chiến Nam liền nghe tên sao chổi xui xẻo Điền Như Ngọc hét ầm lên: “Ca! Có phải Vu Chiến Nam không? Hắn tìm anh làm gì, hận của em còn chưa báo, anh quên hay sao…”

Năm đó Điền Như Ngọc tham gia cướp Thiệu Hân Đường, bị Vu Chiến Nam bắt được không nói, lúc gần đi đã gửi cho hắn một phần quà lớn, đem ai cái cửa hàng, nguồn thu duy nhất của hắn phóng hỏa thiêu trụi, còn cho người đến đoạt đi tiểu tình nhân hắn đang nuôi, đưa cho một lão chính khách bí mật trong Quân thống cục. Năm đó bởi vì Điền Như Ngọc làm sai trước, Điền Trung Hòa muốn dạy dỗ hắn, nên mặc kệ. Làm cho Tứ thiếu gia Điền gia uy phong nổi danh thành Thiên Tân trong một thời gian ngắn, tất cả đều tiêu điều, thành chuyện cười lúc trà dư tửu hậu của toàn bộ già trẻ gái trai của Thiên Tân.

Có thể tưởng tượng, một gã bụng dạ hẹp hòi như Điền Như Ngọc hận Vu Chiến Nam thế nào.

Có điều, Vu Chiến Nam xem hắn như con chó không có răng, chỉ thích cắn bậy, không đủ gây sợ hãi.

Cho nên lúc nghe âm thanh ganh ghét của hắn, khẩu khí Vu Chiến Nam không tốt nói vào điện thoại: “Điền Như Dật, bảo thằng em ngu xuẩn của cậu cút xa một chút hẳn kêu, đừng để tôi nghe được.”

Từ điện thoại truyền ra tiếng cười trầm trầm, Điền Như Dật cười nói: “Quả nhiên là ngươi. Mấy lão già kia đang ra sức tìm ngươi, hiện tại lời đồn rất nhiều, nhưng ta đoán ngươi vẫn vô sự.”

Vu Chiến Nam nghe hắn nói xong, cũng không thừa lời, nói thẳng: “Tôi tìm cậu có việc, giúp ta làm thủ tục xuất cảnh cho mười ba người, đi Mỹ, ta cần gấp.”

“Anh muốn đi Mỹ?” Giọng nói của Điền Như Dật như thường hỏi.

“Ừ.” Vu Chiến Nam nói: “Cậu làm được không? Làm mấy ngày thì có?”

Bên kia trầm ngâm một lát, Điền Như Dật mới nói: “Một lần nhiều người như vậy, cấp trên vì việc của anh nên theo sát tôi, tôi cũng không dễ làm, ngày mai tôi báo tin cho anh.”

Vu Chiến Nam cũng chỉ có thể nói được, đợi thêm một ngày…

Hôm sau, Thiệu Hân Đường đã nghỉ ngơi đủ, cùng bọn Nhiếp Kiện An đi đổi tiền. Bị Vu Chiến Nam ngăn lại, lý do là bộ dạng cậu dễ coi, dễ gây chú ý.

Thiệu Hân Đường không có cách, đành mỗi ngày ở nhà giúp Tôn Đức Toàn trông con. Cho nên hôm nay, lúc Vu Chiến Nam gọi điện thoại cho Điền Như Dật cậu ở ngay bên cạnh.

Để tiểu Thạch ngồi trên chân, cầm một quyển sách thiếu nhi đen trắng dạy cậu nhóc này nọ, một bên nhìn theo hướng Vu Chiến Nam.

Chỉ thấy Vu Chiến Nam “Ừ” hai tiếng, đột nhiên vô cùng tức giận nói: “Ngươi nằm mơ!” Sau đó “Bộp” một tiếng vứt điện thoại xuống.

Thiệu Hân Đường giật mình ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt như tia lửa của Vu Chiến Nam. Vẻ mặt hắn nhìn cậu rất quái.