Đêm mưa tầm tã, ngoài cửa sổ là cảnh mưa to gió lớn, sấm chớp nhập nhằng.

Bóng người trêи người bỗng bật dậy!

Một tia chớp trắng xóa xẹt qua cửa sổ, xuyên qua lớp giấy che cửa sổ mỏng tang, chiếu lên mặt của nàng.

Sắc mặt của Ôn Hương trắng bệch, tuy cần cổ đỏ rực, thở hổn hển, giống như dáng vẻ suýt chết chìm.

Nhưng rất nhanh thì nàng ý thức tới điều không đúng.

Nhìn căn phòng cũ kỹ rách nát trước mặt, cùng chiếc giường gỗ lung lay dưới thân, trong mắt của Ôn Hương dần dần dấy lên một tia kinh ngạc.

Đây là đâu?

Đây rõ ràng không phải là thủy lao nhốt tử tù của Thiên Vinh hoàng triều.

Ôn Hương sững ra, nhưng sau đó đáy mắt của nàng vụt qua một tia sáng, nàng bỗng sờ vào lồng ngực của màng.

Một sự rúng động kịch liệt thậm chí có hơi dồn dập từ lồng ngực truyền tới.

Ôn Hương đột nhiên mỉm cười, nhưng đáy mắt của nàng lại không có sự vui mừng, có sự bi thương và hận ý vô tận, ánh sáng trắng bên ngoài chiếu lên mặt nàng ta, chiếu vào giọt nước mắt không ngừng rơi ở khóe mắt nàng, hắt ra ánh sáng khiến người ta giật mình.

Nàng ta còn sống!

Ôn Hương ý thức tới điểm này tận đáy lòng đã mừng rỡ như điên, nhưng đồng thời cũng nhiễm sự thù hận thấu xương đang cào cấu trong lòng.

Hay cho một kiếp trước kiếp này!

Những người trước kia làm nhục ta, các người đợi đi, ta, trở về rồi!Nhìn cảnh tượng xa lạ lại quen thuộc bị chìm trong bóng tối này, ký ức của Ôn Hương lũ lượt ập tới, nàng sao có thể quên nơi này!

Đây là năm 15 tuổi, Ôn Hương không cẩn thận làm vỡ một tượng phật bằng ngọc mà Tiên đế ngự ban cho lão Vương phi, mà vừa khéo phụ vương đóng quân ở biên cương, không ở trong phủ, lão Vương phi luôn không thích Ôn Hương lập tức phái người đuổi nàng ra ngoài.

Nói dễ nghe, là để Ôn Hương ở trong điền trang bên ngoài tĩnh tâm học lễ nghĩa, thật ra chính là muốn đuổi nàng ra khỏi Vương phủ!

Nhưng, tượng phật bằng ngọc đó rõ ràng không phải là Ôn Hương làm vỡ, là Ôn Nhan!

Tuy nhiên, người lão Vương phi luôn yêu thích chính là Ôn Nhan và mẫu thân của Ôn Nhan, đối với Ôn Hương và mẫu thân của nàng, lại nhắm vào khắp nơi!

Cho nên một câu nói của Ôn Nhan thì đem mọi tội danh đều đẩy lên người Ôn Hương, mà lão Vương phi không hề nghi ngờ thì đã định tội danh của Ôn Hương!

Đột nhiên, trong tai truyền tới một âm thanh ‘két két---” Ôn Hương bỗng nhìn về phía âm thanh truyền tới, chỉ thấy một cánh cửa gỗ cũ nát ẩm mốc bị đẩy ra một khe, có một bóng người loạng choạng từ ngoài cửa chui vào.

“Là ai?” Ôn Hương bỗng lên tiếng.

“Á!” Người bước vào kia không ngờ muộn như vậy rồi Ôn Hương còn chưa ngủ, rõ ràng bị dọa giật mình, không khỏi hét lên.

Nhưng nàng ta sau đó ý thức tới mình đã phạm nhiều sai lầm lớn như vậy, lập tức quỳ xuống, giọng nói mang theo tiếng nức nở không dễ phát giác: “Tiểu thư, là, là Phúc Nhi... Phúc Nhi biết sai rồi...”

Phúc Nhi?!

Nghe thấy cái tên quen thuộc và giọng nói quen thuộc này, trêи mặt Ôn Hương không khỏi vụt qua một tia kinh ngạc mà vui mừng...

“... Phúc Nhi?” Nàng thử gọi một tiếng.

Nghe thấy tiểu thư đang gọi nàng ta, Phúc Nhi vội lau nước mắt: “Tiểu thư, ta ở đây...”

Thật sự là Phúc Nhi! Trong đôi mắt phượng tuyệt đẹp của Ôn Hương dấy lên một tầng sương mù, cùng một tia may mắn.

Kiếp trước, khi Đại Lý Tự thẩm xét xử, là Phúc Nhi thay nàng lăn giường đinh, chứng minh Ôn Hương và Hoa Vương gia bị vu oan không có liên quan tới chuyện ‘tạo phản’, cuối cùng chết ở trước mặt nàng. Nếu như không phải là Phúc Nhi, Ôn Hương đều không biết mình làm sao chống đỡ được trong những ngày tối tăm đó!

Hiện nay, lần nữa nhìn thấy Phúc Nhi trung thành bảo vệ chủ nhân, trong lòng của Ôn Hương cảm thấy vô cùng may mắn và động dung.

Nàng nhẹ nhàng nói: “Ngươi đứng lên, tới bên này.”

Nghe thấy tiếng của tiểu thư, Phúc Nhi vội đứng dậy, nhưng chỗ chân bị An ma ma đánh lại đau nhói, thân thể mềm nhũn, lập tức va vào cạnh giường.

“Ngươi bị làm sao vậy?”

“Phúc Nhi không sao...”

Nghe rõ âm thanh đè nén gì đó của Phúc Nhi, trong mắt của Ôn Hương dần lạnh lẽo: “Ngươi lên đây. Ta hỏi ngươi, có phải là An ma ma đánh ngươi rồi không?”

“Là Phúc Nhi làm sai việc.” Phúc Nhi cắn răng nhịn đau nói: “Thân thể của tiểu thư quý giá, Phúc Nhi không dám.”

“Bảo ngươi lên thì lên, đừng có lôi thôi.” Giọng nói thanh lãnh ôn nhã của Ôn Hương mang theo chút cứng rắn.

Nghe ý tứ kiên định của Ôn Hương, Phúc Nhi chỉ đành cẩn thận lên giường, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người, người không cần sợ... An An, ma ma không ở đây, Phúc Nhi sẽ bảo vệ người.”

Tận đáy lòng Ôn Hương chảy qua một tia ấm áp. Nhưng khi nghe thấy ba chữ ‘An ma ma’, đáy mắt của nàng vụt qua ánh mắt lạnh lẽo.

Nàng nhẹ nhàng nói: “Không sợ, ngủ đi.”

Phúc Nhi hôm nay bôn ba cùng nàng cả một ngày, vì để dọn dẹp cái điền trang rách nát này cho nàng, để nàng ở thoải mái một chút, đã rất mệt rồi, trái tim hoảng loạn ở trong lời an định lòng người của Ôn Hương mà buông xuống, vừa đặt lưng trêи giường đã ngủ thϊế͙p͙ đi.

Nhưng Ôn Hương không ngủ được!

Trọng sinh tới năm nàng 15 tuổi, Ôn Hương sao ngủ được chứ!

Cũng chính vào tối nay, chân của nàng gặp phải lần tổn thương đầu tiên, dẫn tới ngày sau gieo trồng gốc bệnh, sau đó nữa lại không biết Ôn Nhan động tay chân gì, hoàn toàn tàn phế!

Mà lần tổn thương này, chính là ‘An ma ma’ trong miệng Phúc Nhi liên thủ với Ôn Nhan ra tay!

Mà những lời của Ôn Nhan ở trong thủy lao trước khi nàng chết, cũng khiến Ôn Hương biết, Ôn Nhan lần này sau khi không thể khiến nàng hoàn toàn tàn phế, vẫn ở trong tối động tay với tật chân của nàng, rồi cuối cùng Ôn Hương tàn phế, từ đó không thể đứng được nữa!

Nghĩ tới đây, trái tim của Ôn Hương như bị băng tuyết bao phủ, ở dưới lớp băng tuyết, là thù hận đang sôi sục của kiếp trước.

Nhưng nàng kìm chế bản thân, mặt mày dửng dưng nhìn mưa to gió lớn ngoài cửa sổ, đưa tay sờ đôi chân của mình, sau đó đáy mắt vụt qua một tia hung ác.

Tiếng hít thở khẽ khàng của Phúc Nhi ở bên cạnh, tinh thần của Ôn Hương lại càng lúc càng tỉnh táo.

Mãi tới khi nàng nghe thấy trong mưa thấp thoáng truyền tới tiếng của một lão phụ.

“Ngươi nhẹ chút, đừng kinh động tới tiểu tiện tỳ bảo vệ kia... nhớ, khi động thủ càng hiểm độc càng tốt...”

Giọng nói này, là An ma ma.

Mà người còn lại, chính là người được Ôn Nhan phái tới hủy chân của nàng!

Khóe miệng của Ôn Hương chầm chậm nhếch lên lộ ra độ cong lạnh lẽo mà yêu dị, trong mắt như có ánh sáng dị thường lưu chuyển.