Thủy lao tối tăm mà lạnh lẽo thấu xương.

Ôn Hương bị treo riêng, tay bị hai sợi xích sắt lập lòe hàn quang khóa lại, kéo sang hai bên, giống như muốn từ giữa xé nát cơ thể đã tàn tạ này!

Dòng nước lạnh lẽo mà hôi thối men theo mắt cá chân của nàng, giống như một con rắn độc, trườn lên, men theo cái chân đã thối rữa của nàng, lên eo rồi tới lồng ngực, cứ căn nuốt sinh khí của nàng.

Tuy chân của nàng vào năm 15 tuổi đã triệt để mất đi cảm giác, nhưng ở trong thủy lao này, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự ẩm lạnh khiến người ta buồn nôn, từng chút đâm xuyên vào sống lưng của nàng, cảm giác đau đớn không gì để diễn tả lan khắp người.

Mái tóc đen bóng mượt trước kia, hiện nay đã bẩn thỉu không thể nhận ra nữa, mà dưới mái tóc hỗn loạn đó, là một gương mặt khiến người ta kinh động.

Lông mày nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, trêи đôi môi có sắc đỏ san hô nhàn nhạt có vết của việc dùng sức cắn vào. Bởi vì bị ngâm ở trong thủy lao lạnh lẽo quá lâu, làn da vốn trắng nõn lúc này lộ rõ một loại trắng nhợt của bệnh tật.

Mái tóc tán loạn quấn trêи vai nàng, trêи người, nhiễm một loại tử khí, lại khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách trước vẻ thảm bại này.

“Cạch--- két---”

Cửa lớn rỉ sét nặng nề của thủy lao đột nhiên truyền tới âm thanh.

Đôi mắt nhắm nghiền của Ôn Hương bỗng mở mắt, đôi mắt phượng trong trẻo sáng rõ nhìn chằm chằm nơi truyền tới âm thanh, đáy mắt vốn dĩ tĩnh lặng như u thủy lúc này dấy lên một lớp gợn sóng.

Có vài tia nắng mặt trời từ phía cửa chiếu vào, điều này khiến trái tim héo tàn trầm mặc lâu trong bóng tối đó của Ôn Hương bỗng nhiên lại bắt đầu đập.

Là ai?!

Là bệ hạ cuối cùng đã tra rõ chân tướng, tin tưởng phụ vương là bị người ta đổ oan, cho nên phái người tới phóng thích nàng sao?

Đôi mắt phượng khô nứt của Ôn Hương bắt đầu trở nên ươn ướt một trận, bàn tay mảnh khảnh gầy teo của nàng bỗng siết chặt lại, gần như có thể nhìn thấy dưới làn da suy nhược đó là mạch máu màu xanh nhạt.

“... Là ai?”Sắc môi của Ôn Hương có hơi trắng bệch, tiếng nói đã rất lâu không có mở miệng đã trở nên khàn đặc, không trong trẻo như trước kia. Tuy nhiên mắt phượng ẩn chứa hy vọng, sự ương ngạnh lại lóe lên ánh sáng lấp lánh, không tự chủ mà thu hút sự chú ý của người khác.

“Phù---”

Ngọn đèn dầu được châm lên, một ngọn lửa màu đỏ lay động ở trong thủy lao tối tắm này.

Ánh mắt của Ôn Hương có hơi tham lam và lưu luyến nhìn ngọn lửa đó, giống như nhìn ngọn lửa đó thì có thể xua đi mọi cái lạnh trêи người nàng.

Tuy nhiên, khi nhìn rõ gương mặt sau ánh lửa kia, đồng tử của Ôn Hương không khỏi co rút!

“A Nhan...” Nàng lẩm bẩm nói, ánh mắt có hơi sững sờ.

Người tới, vậy mà là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng – Ôn Nhan.

Ôn Hương có chút không hiểu, nhưng lúc này nàng lại không có tâm tư đi nghĩ tại sao là Ôn Nhan đến thăm nàng.

Giọng nói khô khốc của nàng vang lên trong thủy lao trống trải mà tĩnh lặng: “A Nhan, là bệ hạ phái muội tới sao? Bệ hạ có phải là biết phụ vương là bị oan uổng không...”

Sự đau thương trong giọng nói, giống như một tảng đá lớn đè ở lồng ngực của nàng, khiến nàng không thở được.

Ôn Hương đích tiểu thư luôn cao quý ưu nhã của Phủ Hoa Vương... hoặc nói, là đích tiểu thư của Phủ Hoa Vương trước kia, vậy mà đã luân lạc với tình cảnh như này!

“Không phải.” Giọng nói của Ôn Nhan không nóng không lạnh truyền vào trong tai của Ôn Nhan, ẩn ẩn mang theo một tia cảm giác không kiên nhẫn.

Ôn Hương sau khi nhìn thấy người tới thì hơi giãn chân mày, khi nghe thấy ngữ khí không kiên nhẫn của Ôn Nhan, lại nhíu chặt mày.

Trong lòng nàng bỗng dấy lên một loại cảm giác không tên, giống như là có chuyện gì không hay sắp xảy ra.

“A Nhan, muội biết rõ, phụ vương không thể nào phản quốc!” Ôn Hương cắn môi, cố chấp nói: “Muội là phi tử của bệ hạ, muội đi cầu tình với bệ hạ đi, bảo người thẩm tra lại vụ án, được không?”

Đây là lần đầu tiên Ôn Hương để thấp tư thái tới vậy, cho dù là phụ vương bị khép tội phản quốc, khi người của Đại Lý Tự tới bắt nàng, nàng đều duy trì dáng vẻ cao quý.

Ôn Nhan không có nói chuyện.

Ngọn lửa nhảy múa trong bóng tối, giống như trái tim của Ôn Hương vậy, lay động run rẩy.

Thủy lao này quá lớn, quá tối, nàng không nhìn rõ thần sắc trêи mặt A Nhan. Trong mắt của Ôn Hương vụt qua ánh sáng mong chờ, tuy nhiên, tia ánh sáng này vào một giây sau đã tắt ngủm.

“Không thể nào!” Giọng nói của Ôn Nhan giống như một con dao lạnh lẽo đâm vào trái tim của nàng.

Giống như có một đạo sấm sét đánh trúng linh hồn của Ôn Hương, đôi mắt phượng của nàng bỗng trợn to, cánh môi hơi run rẩy, trêи mặt tràn ngập thần sắc khó tin: “Tại, tại sao?”

“Bởi vì... đây đều là cục diện do ta bày ra!” Ôn Nhan giơ cây đèn trong tay lên, chiếu sáng dương mặt diễm lệ của nàng ta, khóe môi nhếch lên, rõ ràng vẫn là gương mặt Ôn Hương quen thuộc, nhưng lúc này lại khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ, chỉ nghe Ôn Nhan mở miệng: “Tin phụ vương phản quốc là ta nói cho bệ hạ! Bao gồm cả tật chân của ngươi, cũng là ta năm đó tỉ mỉ thiết kế!”

Một gậy vào đầu!

Có một loại cảm giác bất lực dấy lên, khiến Ôn Hương không chống đỡ được bản thân nữa.

Thì ra tất cả mọi chuyện, đều là Ôn Nhan làm!

Gương mặt của Ôn Hương nhiễm từng tia sát khí, trong đôi mắt đen láy như mực dậy sóng, nàng siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ôn Nhan, ngươi tại sao muốn làm như vậy, chuyện này đối với ngươi có chỗ tốt gì chứ!”

“Tại sao làm như vậy...” Chiếc lưỡi của Ôn Nhan giống như đảo một vòng, mấy từ đơn giản từ trong miệng nàng ta nói ra lại mang theo cảm giác vô cùng nhõng nhẽo, cực giống sự âm nhu ác độc của xã nữ.

Đột nhiên, ánh mắt của Ôn Nhan lập tức trở nên điên cuồng mà lăng lệ, đáy mắt của nàng ta thậm chí mang theo sự cay độc muốn chém Ôn Hương thành trăm nghìn mảnh, gương mặt dữ tợn gào lên: “Ôn Hương, cái ta ghét nhất chính là cái dáng vẻ thanh cao này của ngươi, còn cả gương mặt đó của ngươi! Phụ vương nếu đã thương yêu ngươi như vậy, vậy thì để ông ấy và ngươi cùng nhau đi chết đi!”

Ánh mắt của Ôn Hương càng lúc càng tối sầm, móng tay của nàng đâm vào thịt trong lòng bàn tay, giọng nói đầy sự giận dữ và đau lòng: “Ông ấy không chỉ là phụ vương của ta, cũng là phụ vương của ngươi! Ôn Nhan, ngươi thật sự là điên rồi!”

“Ha... Ai kêu ngươi có một gương mặt câu dẫn nam nhân như vậy!” Giống như không có nghe thấy lời của Ôn Hương, Ôn Nhan chìm đắm trong thế giới của mình, thần sắc càng lúc càng âm độc: “Nếu không phải là vì ngươi, bệ hạ sao có thể chỉ phong ta là một phi tử nho nhỏ! Đều là gương mặt hồ ly này của ngươi, không biết xấu hổ câu dẫn bệ hạ!”

Nghe nguyên nhân hoang đường đó, Ôn Hương cười lạnh một tiếng: “Ngươi tưởng, ai cũng giống như ngươi, chỉ muốn làm bình hoa bám vào nam nhân sao?!”

Mặt nước của thủy lao lạnh lẽo phản chiếu từng tia ánh sáng tối, rơi trêи mặt của Ôn Hương, lại lộ rõ gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của nàng, cho dù người chốn thủy lao tối tăm này, cũng không mài mòn được vẻ cứng cỏi của nàng.

“Tiện nhân! Đừng giả vờ nữa!” Thấy gương mặt dửng dưng của Ôn Hương, trong lòng Ôn Nhan giống như có vô số con sâu đố lỵ cắn xé trái tim của nàng ta, nàng ta gào to: “Từ nay về sau! Ngươi không có cơ hội câu dẫn bệ hạ nữa rồi! Cản đường của ta thì đi chết đi!”

Trong mắt của Ôn Hương tràn ngập thần sắc khinh bỉ, nàng ta một chút cũng không giãy giụa, biểu tình điền nhiên như không, chỉ là dùng ánh mắt mỉa mai châm chọc đó nhìn Ôn Nhan.

Ánh mắt của Ôn Nhan bỗng trở nên ác độc, đanh giọng quát: “Người đâu! Thả đỉa! Để chúng hút cạn máu của tiện nhân này!”

Trong nháy mắt, toàn thân bỗng hạ xuống, Ôn Hương bỗng bị dòng nước hôi thối mà lạnh lẽo thấu xương xâm chiếm!

Từ từ cao hơn đỉnh đầu của nàng, căn bản không thể hít thở!

Nàng nghe thấy thứ gì đó quẫy trong nước, sau đó điên cuồng lao về phía nàng!

Hận ý trong lòng như nước thủy triều dâng lên chiếm trọn trái tim của Ôn Hương.

Khi nàng cảm giác trêи hai cánh tay truyền tới cảm giác cắn xé đau đớn, khi có thứ gì đó chui vào trong cơ thể của nàng, trong mắt của Ôn Hương bỗng tỏa ra ý hận thầm trầm.

Ôn Nhan! Ôn Hương ta cho dù hóa thành lệ quỷ, cũng sẽ không tha cho ngươi!

Ta phải trả thù cho phụ vương!