Úc Lâm Phi thật đau đầu.
Nói thật, vào lúc hắn phải quyết định giúp Đằng Phong Vũ nuôi chó, vấn đề mà Úc Lâm Phi lo lắng là… mèo con nhà mình liệu có thể bị con chó bự này bắt nạt hay không, thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, Úc Lâm Phi lại phát hiện, sự tình mà hắn lo lắng hiện tại lại biến thành… Hami vốn cần phải phòng ngừa lại bị Tiểu Hắc bắt nạt.
Lấy ví dụ như chuyện ăn cơm vô cùng đơn giản.
Úc Lâm Phi lấy cho Hami một cái bát đổ đầy thức ăn cho chó, sau đó lại đưa cho Văn Trình một bát đầy gan gà thường mua cùng một ít thức ăn cho mèo, cảnh tượng vốn nên là từng ‘người’ ngoan ngoãn ăn bát của mình sau vài phút quay lưng đi lại biến thành… Văn Trình vùi đầu trong bát của chính mình, chôn thân thể nho nhỏ ở bát thức ăn của Hami, không chỉ như thế, thỉnh thoảng còn duỗi móng vuốt đẩy Hami đang có ý đồ ăn thức ăn ra! (Chỉ tưởng tưởng thôi cũng thấy quá buồn cười!!)
Nhìn tới Hami nước mắt lưng tròng, Úc Lâm Phi trầm mặc, hắn im lặng nhìn mèo con nhà mình đang vô cùng bá đạo, cùng với Hami bị khi dễ hoàn toàn không có lực phản kháng, Úc Lâm Phi thật sự vô lực…
Ai tới nói cho hắn biết, cái tên Đằng Phong Vũ rốt cuộc đã dùng biện pháp gì để nuôi được chó thành cái dạng này!!
Vì thế rơi vào đường cùng, Úc Lâm Phi chỉ có thể cho Hami sự thiên vị khác.
“Hami, bên này.” Gọi Hami lưu luyến không rời bên cạnh bát cơm bò tới gần chân hắn, Úc Lâm Phi đưa cho nó một cái bát chứa thức ăn cho chó, thỉnh thoảng còn quăng ánh mắt về phía Văn Trình đang ăn rất sung sướng, nhỏ giọng nói: “Ăn nhanh lên… Bằng không Tiểu Hắc ăn xong rồi sẽ lại ra bắt nạt mày.” (Như kiểu lén lút đưa đồ cho con sau lưng vợ ý =))))
“Ngao… Ô ô.” Lệ nóng lưng tròng, Hami vui sướng đong đưa cái đuôi của mình, bắt đầu cố gắng lấp đầy cái bụng… Ô ô… Từ khi bị chủ nhân đưa tới nơi này… Nó vẫn luôn bị mèo con đáng sợ này bắt nạt… Ô ô…
Văn Trình bên kia đang soi mói bỏ thức ăn cho mèo lấp dưới đống gan ra, liếc mắt tới Hami đang ăn cơm cạnh người Úc Lâm Phi, cười lạnh “Meow” một tiếng, cái đồ chó ngu xuẩn này!! Có gan gà ở đây đành tạm thời buông tha cho nó!! Bất quá Úc Lâm Phi không thể không trộn thức ăn cho mèo thất loạn bát tao gì đó với gan gà Lý Gia của cậu sao, thật sự là đáng ghét!
“Tiểu Hắc…” Xa xa nhìn thấy toàn bộ thức ăn cho mèo trộn lẫn trong gan gà mà mình đưa cho Văn Trình đã bị bỏ ra, lại nhìn sang Hami mặc dù là thức ăn cho chó vẫn ăn vô cùng sung sướng, Úc Lâm Phi hít sâu một hơi, quyết định khuyên nhủ tiểu tổ tông chuyên môn ăn kiêng nhà mình: “Sao nhóc lại bỏ hết thức ăn cho mèo ra rồi hả? Bé ngoan không thể kiêng ăn, nghe lời, nhóc đang ở thời kì phát triển thân thể, không thể không ăn thức ăn cho mèo…”
Văn Tình trực tiếp không nhìn Úc Lâm Phi, hừ, dù sao cậu cũng là mèo, nghe không hiểu tiếng người la la la la ~
“Tao biết nhóc nghe hiểu được tao nói gì…” Rất nhanh bị bộ dáng đắc chí nho nhỏ kia của Văn Trình làm nở nụ cười, Úc Lâm Phi đánh một cái xuống ót Văn Trình: “Lần sau nhóc còn kiêng ăn, tao sẽ không cho nhóc ăn gan gà nữa, còn có, nhóc nhìn xem Hami nhà người ta, ăn cái gì cũng đều ăn ngon tới như vậy, chỗ nào giống nhóc suốt ngày kiêng ăn chứ!”
Lại là con chó ngu xuẩn kia!! Nếu không có nó Úc Lâm Phi sẽ cảm thấy cậu đang kiêng ăn sao, nếu không bát thức ăn của cậu sẽ không còn sao! Văn Trình trong cơn giận dữ muốn xông lên cào Hami một phát thì bị Úc Lâm Phi ngăn cản…
“… Tao nói, nhóc đừng bắt nạt Hami nữa…” Nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt kêu meo meo của Văn Trình, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ, nếu hiện tại hắn không ngăn Văn Trình lại khẳng định Hami sẽ lại khóc rối tinh rối mù.
“Có nghe không.” Ôm Văn Trình từ mặt đất lên, Úc Lâm Phi lặp lại dặn dò: “Không được bắt nạt Hami, nó chỉ ở nhà chúng ta một tuần thôi, nếu tao phát hiện nhóc bắt nạt nó, sẽ không cho nhóc ăn ngon nữa, Tiểu Hắc nhà ta là đáng yêu nhất… Nghe lời ca ca nói… Được không?”
Văn Trình ngậm lấy móng vuốt của mình, bất mãn meo một tiếng.
“Nếu nhóc không bắt nạt Hami, lần sau lấy cho nhóc gan gà không trộn thêm thức ăn cho mèo!” Úc Lâm Phi xuất ra đòn sát thủ!
“Meo ô Meo ô.” Văn Trình thỏa hiệp.
Nhìn thấy mèo con trong tay mình không hề vặn vẹo, Úc Lâm Phi liền biết hắn đã thu mua thành công con mèo thích nịnh bợ này, hắn thở dài ôm Văn Trình vào trong ngực, sờ bộ lông mềm mại của cậu, lẩm bẩm: “Nhà người ta là chó bắt nạt mèo… Đến nơi này của tao liền biến thành nhóc bắt nạt người ta rồi… Hầy, Tiểu Hắc quả nhiên không phải mèo bình thường mà.”
Văn Trình không để ý tới lời nói của Úc Lâm Phi, cậu thấy từ khi con chó tên là Hami kia đến nhà Úc Lâm Phi, Úc Lâm Phi đã bước một bước dài tới gần hướng phụ nữ trung niên!! Suốt ngày lải nhải dong dài lắm điều không chịu để yên, hừ, đều là lỗi của cái con chó ngu xuẩn kia!
Hami lúc này lại mạc danh kỳ diệu nằm thương* vẫn còn vui sướng ăn thức ăn cho chó của mình, nét mặt của nó mang theo một tia ủy khuất, nhưng cái đuôi dao động lại nhanh chóng làm bại lộ tâm tình chân thật của nó. Được rồi, theo một loại trình độ nào đó mà nói thì Hami và Văn Trình có một điểm giống nhau kinh người, đó chính là – chỉ cần có ăn, tâm tình nhất định sẽ trở nên rất tốt ~ Ngao ô ~~~~
(*: ‘nằm thương’ là viết tắt của ‘nằm cũng trúng đạn’.)
Vì thế Văn Trình vs Hami, ván đầu tiên, ngang tay.
Thế nhưng Úc Lâm Phi bị Văn Trình cùng Hami làm cho tâm lực lao lực quá độ hiển nhiên không có tốt số như vậy, hắn vì phòng ngừa Văn Trình lại đi bắt nạt Hami đến khóc, không thể không ôm Văn Trình mà ăn cơm, còn phải thừa nhận hành vi đòi hỏi đồ ăn này nọ thỉnh thoảng xuất hiện của Văn Trình, gian nan ăn xong một bữa cơm, Úc Lâm Phi rất hối hận nghĩ, đợi Đằng Phong Vũ trở lại, hắn nhất định phải áp bức cậu ta!!!
Ăn xong cơm trưa là đến thời gian ngủ trưa, Văn Trình dựa theo lẽ thường cọ cọ cằm mình trong lòng Úc Lâm Phi, để Úc Lâm Phi gãi ngứa cho mình, nhưng mà gãi gãi một lúc Văn Trình cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, mở mắt ra xem xét, mới phát hiện cái con chó ngu xuẩn vừa mới tới nhà cậu ngày hôm qua vậy mà cũng nhảy tới sô pha để Úc Lâm Phi gãi lông cho nó!
Điều này sao có thể được phép! Tay của Úc Lâm Phi là của một mình cậu!
Dục vọng độc chiếm của Văn Trình lại lần nữa bạo phát, chỉ thấy thân hình của cậu mạnh mẽ từ trong lòng Úc Lâm Phi nhảy ra, ‘piu’ một tiếng xông về phía Hami còn đang buồn ngủ.
“Méo!” Văn Trình xuất ra cửu âm miêu cốt trảo* của cậu.
(*: Chế từ Cửu âm Bạch cốt trảo, một môn võ sử dụng ‘móng vuốt’ siêu dài, khá giống móng mèo. Ai tò mò nó như thế nào có thể hỏi gg.)
“NGAO…OOO!” Hami nhận một kích dã man trúng ngực.
“…” Úc Lâm Phi không nói nên lời.
Kết cục của chuyện này chính là, Hami tràn ngập nước mắt nóng hổi bò về ổ chó của mình, nước mắt lưng tròng nhìn Văn Trình lại một lần nữa nằm trong ngực Úc Lâm Phi, còn đắc ý giơ giơ cái móng vuốt nhỏ béo múp míp về phía nó!
Úc Lâm Phi vô lực đỡ trán, gần như muốn tóm lấy Tiểu Hắc đang tranh thủ tình cảm trong lòng quát to một cái… Thế nhưng cam lòng sao? Không nỡ.
Tính ra kết quả, Úc Lâm Phi lòng đầy áy náy nhìn về phía Hami đang ủy khuất muốn chết, trong lòng yên lặng nghĩ, Hami ngoan nhé, Đằng Phong Vũ một tuần nữa sẽ trở lại, mày nhẫn nhịn thêm một chút… Tiểu Hắc nhà tao thật sự rất hung tàn…
Văn Trình vs Hami, ván thứ hai, Văn Trình thắng.
Hami với tư cách là một Husky, ưu điểm lớn nhất chính là không mang thù… Sau khi bị Văn Trình cào hai lần, mặc dù thật sâu trong đầu nhớ kỹ không nên đi trêu chọc Văn Trình, nhưng vẫn không nhịn được tìm đến Úc Lâm Phi làm nũng.
Không có biện pháp, Husky chính là giống loài đáng yêu như vậy, đối với người nào cũng rất thân thiện, thậm chí nhìn thấy người lạ cũng có thể quơ quơ cái đuôi đến độ muốn đứt rời.
Vì vậy, Úc Lâm Phi đang làm việc ở trong phòng khách vụng trộm nhìn tới Văn Trình đang hăng say nằm phơi nắng trên thảm, lại nhìn tới cái đuôi của Hami đang lượn lờ quanh chân mình, thật sự là nhịn không được, thò tay xuống bắt đầu vuốt vuốt bộ lông Hami, nghĩ buổi tối vẫn đưa nó ra ngoài đi dạo hai vòng thôi, nếu quá trình nuôi dưỡng thật sự xảy ra vấn đề gì, Đằng Phong Vũ tuyệt đối sẽ ăn luôn hắn.
Nhìn thấy Úc Lâm Phi để ý tới mình, Hami càng vui vẻ, nó thật sự không dám đi gây rối với cái con mèo con màu đen kia, thế nhưng mà nó muốn có người chơi cùng nó cơ… ~~~~(>_<)~~~~, một thân chỉ để ngủ nhàm chán tới mức nào.
Không biết vì sao… Vuốt ve bộ lông của Hami, trong lòng Úc Lâm Phi lại sinh ra một loại cảm giác tội lỗi bất thường, giống như ở sâu trong nội tâm biết mình đã phản bội lại mèo con nhà mình, tìm chốn nương tựa nơi con chó này, việc này nếu như bị mèo nhà mình nhìn thấy… Nghĩ tới đây, Úc Lâm Phi còn chưa kịp tiếp tục kéo dài suy nghĩ của mình… đã nghe thấy một tiếng kêu khiến cho động tác hắn cứng đờ: “Meo…”
Trong tiếng meo yếu ớt tràn ngập u oán vô tận, giống như cô gái bị người phụ lòng vứt bỏ, cái âm điệu uyển chuyển kia, cái ngữ khí sâu kín kia… Khiến Úc Lâm Phi… cả người nổi lên một tầng da gà.
“Ha ha…” Quay đầu nhìn Văn Trình đứng dậy trên thảm mặt không chút biểu cảm nhìn mình, Úc Lâm Phi cũng không biết mình rốt cuộc đang hoảng sợ lo lắng cái gì: “Tao chỉ là vuốt chơi thôi, Tiểu Hắc…”
“…” Văn Trình vẫn mặt không biểu tình.
“… Oẳng?” Hami tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu được tình hình nội bộ.
Tôi đã hiểu. Trong lòng Văn Trình một khắc nhìn tới động tác của Úc Lâm Phi liền âm thầm nói với Úc Lâm Phi… Tôi đã hiểu… Anh kỳ thật không yêu tôi, mà là Hami… anh đồ phụ lòng người! Đã nói một đời một kiếp rồi, đã nói là thiên sứ của nhau rồi(câu này t dịch bừa), đã nói… Ế, có chỗ nào đó không đúng?
Từ trạng thái Quỳnh Dao tỉnh lại, Văn Trình khịt khịt cái mũi, đột nhiên ý thức được — trí lực của cậu tuyệt đối đã bị cái tên Hami ngu xuẩn này kéo thấp xuống! Cậu là một con người! Như thế nào lại đi tranh chấp tình cảm với một con chó thế này! Đừng nói đùa! Úc Lâm Phi anh quá coi thường tôi rồi, tôi sẽ vì một con chó mà tức giận sao! Tuyệt đối không — Đậu xanh rau má Úc Lâm Phi tên khốn nạn này, lại còn dám sờ nó!! Còn sờ nữa băm tay!!
Nhìn Văn Trình từ chỗ tấm thảm vội vã phi nước đại về phía mình, đem vũ khí nhắm thẳng vào kẻ thù Hami, Úc Lâm Phi vẫn là không nhịn được… Cười khúc khích ra tiếng, ha ha ha ha!! Cái phản ứng này của Tiểu Hắc thực sự là quá đáng yêu, cái này cùng với bộ dáng liều mạng của cậu… Hả? Vì sao móng vuốt mèo nhà mình lại nhắm vào chính mình?
“Ái da.” Bị Văn Trình hung hăng cào một cái, Úc Lâm Phi triệt để trợn tròn mắt, hắn vô tội nhìn Văn Trình, cuối cùng lại chỉ thấy bóng dáng Văn Trình cao ngạo lắc lắc cái mông mượt mà nhỏ bé của mình rời đi.
Trên thế giới này đáng chết không phải là tranh giành tình cảm với một con chó, mà là chủ nhân hoa tâm! Cao ngạo ngẩng đầu, Văn Trình cảm thấy chính mình lúc này, chính là sát thủ máu lạnh nhất trên thế giới!
Văn Trình vs Hami, ván thứ ba, Úc Lâm Phi hi sinh.
——o0o——
Từ chương này ‘nó’ là Hami còn Tiểu Hắc/Văn Trình toàn bộ để là ‘cậu’ nhé.
Dịch chương này thật khổ sở ~ Được một đoạn lại vứt máy lăn ra ôm bụng cười ~~ Tiểu Hắc à, bé là tạc mao ngạo kiều nữ vương thụ đúng k? Đúng k??? Thật khổ thân em Hami, hổng làm gì sai mà cũng dính đạn nữa >.<
Rất không liên quan nhưng mà coi như là quà của tớ nhân dịp Mỹ chấp nhận LGBT đi ~ Còn ai nhớ tớ hông đó??? Hổng nhớ thì tớ đi đây nhá ~~ Đợi T3 tớ thi xong rồi post tiếp, mục đích chính của chương hnay chỉ để các bạn đỡ quên mất tớ thôi ~~