Từ sau khi Văn Trình sinh bệnh một lần, Úc Lâm Phi liền đem mèo con yếu ớt nhà mình đặt ở đầu quả tim mà đau, thật sự là nâng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan rồi, ngay cả đối với chính mình cũng không có cẩn thận bằng đối với Văn Trình.

Văn Trình đương nhiên lại càng tiếp nhận Úc Lâm Phi dốc lòng chăm sóc, dùng thành ngữ của loài mèo mà hình dung thì chính là… Được chiếu cố ta chính là vinh hạnh của ngươi! Đồ nhân loại ngu xuẩn!

Đương nhiên, Úc Lâm Phi nghe không hiểu tiếng meo meo đương nhiên không biết bản thân hắn trong mắt Văn Trình đã luân lạc tới hình tượng nô lệ, hắn chỉ là không muốn lại nhìn thấy bộ dáng đáng thương khi bị người khác khi dễ của Văn Trình, lại hoàn toàn không hề nghĩ tới… Mèo tinh nhân càng sủng sẽ càng ngạo kiều.

Mà Văn Trình ở trong dạng sủng ái cùng hạnh phúc trưởng thành, tại thời điểm bệnh đã tốt một tuần sau, nghênh đón một trận khiêu chiến chưa từng có từ trước tới nay!!

Đó là một buổi chiều sáng sủa…

Văn Trình được Úc Lâm Phi cho ăn no xong liền theo thường lệ chạy tới bên cạnh bệ cửa sổ nằm phơi nắng, vào đông mặt trời ấm áp tới cực điểm, Văn Trình đem chính mình cuộn thành một đoàn lông mao nhỏ, co rúc ở cái thảm Úc Lâm Phi cho cậu đặt trên sàn, thời gian tốt đẹp tới cỡ nào a… Văn Trình đem thân mình lười biếng nằm nghĩ, đợi lát nữa gọi Úc Lâm Phi cho cậu uống một chút sữa chua nữa… Sinh hoạt như vậy thật viên mãn.

Đã ở trong nhà Úc Lâm Phi được hai tuần lễ rồi, trừ bỏ lúc vừa mới tới gặp được Tần Tâm và Mạnh Bạch Tình hai cái người bị bệnh tâm thần đó, Văn Trình đối sinh hoạt của cậu khi biến thành mèo thập phần vừa lòng. Quan trọng nhất là… Cậu đại khái đã xác định được chuyện bản thân đã quay trở về vài năm trước.

Nguyên nhân xác định được thứ nhất là tin tức trên TV, khi cậu trong lúc vô ý nhìn thấy những tin tức đã xảy ra vài năm trước được chiếu trên TV, Văn Trình liền biết… cậu thực sự đã trọng sinh về vài năm trước, trọng sinh tới thời gian mà cậu và Úc Lâm Phi còn chưa quen biết.

Lý giải được sự thật này, tâm tình Văn Trình thực phức tạp, cậu rất cao hứng khi nghĩ mình và Úc Lâm Phi có thể tới với nhau thêm một lần nữa, có thể hiểu rõ được Úc Lâm Phi vì cái gì lại đối với cậu như vậy, nhưng trong nội tâm không tự chủ được khổ sở… Khổ sở vì cậu hiện tại chỉ là một con mèo, về sau người cùng với Úc Lâm Phi yêu đương… Là cậu của quá khứ.

Bất quá Văn Trình cũng không có nhiều thời gian để u buồn về vấn đề này, trong đầu từ trước tới nay thiếu căn huyền liền cam tâm tình nguyện nghĩ bữa tiệc tiếp theo nên ăn cái gì, dù sao cậu hiện tại chỉ là một con mèo cái gì cũng không thể làm được, suy nghĩ nhiều cũng có biện pháp gì đâu? Huống hồ chỉ cần tiếp tục sinh hoạt bên người Úc Lâm Phi, cậu còn có cơ hội biết chút ít dấu vết về nguyên nhân khiến cho chính mình tử vong.

Thế nhưng ông trời vĩnh viễn là tàn nhẫn, ngay khi Văn Trình khoái hoạt trải qua cuộc sống tạm ổn của cậu… Có một vị khách không mời mà đến đã đến nhà hắn.

Thời điểm Úc Lâm Phi tiếp nhận vật nuôi được Đằng Phong Vũ đưa tới vô cùng do dự, thời điểm hắn nhìn con Husky vây quanh chân Đằng Phong Vũ, hắn vẫn là nhịn không được mà mở miệng nói: “Nói, Đằng Phong Vũ, con chó nhà cậu lớn như vậy, thật sự sẽ không khi dễ mèo nhà tôi sao?”

Đằng Phong Vũ nghiêm túc trả lời: “Yên tâm đi, Hami nhà tôi thực ngốc, tôi còn chưa sợ hãi cái con mèo được chiều chuộng nhà anh khi dễ nó đâu, hơn nữa tôi chỉ đi một tuần lễ… Để ở chỗ nuôi cho sẽ lo lắng, uy, Úc Lâm Phi, anh sẽ không lấy cớ bề bộn công việc mà không muốn giúp a?”

Úc Lâm Phi không nói lời nào.

“Hami thực sự nghe lời mà!” Phi thường bất mãn Úc Lâm Phi dám hoài nghi thú cưng của mình, Đằng Phong Vũ lớn tiếng nói: “Hơn nữa tôi còn không phải là vì anh nên mới đi Anh quốc bên kia sao, Úc Lâm Phi, nếu anh không đồng ý thì tự mình đi đi, tôi sẽ giúp anh trông con mèo!”

“… Được rồi.” Úc Lâm Phi bất đắc dĩ thỏa hiệp, hắn cũng không dám đem Tiểu Hắc nhà mình đưa cho tên Đằng Phong Vũ cẩu thả này nuôi, ai biết được nuôi sẽ xảy ra vấn đề gì.

“Ân, tiểu ngốc, ngoan ngoãn ở nhà nghe lời.” Ngồi xổm xuống vuốt vuốt bộ lông yêu mến, Đăng Phong Vũ lưu luyến khong rời cuối cùng cũng cùng Hami cáo biết, miệng còn không quên dặn dò Úc Lâm Phi: “Anh phải nhớ kỹ dẫn nó đi tản bộ, bằng không nó làm phiền anh ngủ không yên cũng đừng gọi điện thoại cho tôi.”

Úc Lâm Phi bất đắc dĩ ân một tiếng, sau đó tiếp nhận sợi dây trong tay Đằng Phong Vũ.

“Tôi đi, tôi thật sự đi đây… Uy, Úc Lâm Phi anh đừng có quên lời tôi đã nói qua cho anh, uy!! Anh có nghe tôi nói không đấy?” Đằng Phong Vũ trở nên lằng nhằng một cách dị thường, y đối mặt với Úc Lâm Phi mặt không biểu tình rất là bất mãn.

“Cậu đã nói với tôi không dưới mười lần rồi đồng chí Đằng Phong Vũ thân ái.” Úc Lâm Phi không có hình tượng trợn mắt trừng một cái.

“… Là tại sợ anh không nhớ kỹ a.” Đằng Phong Vũ đối với việc chính mình dài dòng hoàn toàn không hề tự giác.

“Tôi van cầu cậu đi nhanh đi!” Úc Lâm Phi thực hận không thể đạp cho Đằng Phong Vũ hai cái vào mông.

“Vậy tôi đi nha…” Đằng Phong Vũ rốt cuộc lưu luyến không rời mà ly khai con chó nhà mình.

Husky, tuyệt đối chính là chủng loại chó đứng thứ nhất thứ hai về… mức độ ưa chuộng.

Loại này có nguồn gốc từ Siberia lạnh giá, có lông màu đen trắn, chiều cao ước chừng 51-56cm, tính cách dịu ngoan, hoạt bát hiếu động, tuyệt đối chính là lựa chọn tốt nhất về loài chó nuôi trong nhà.

Bọn chúng chẳng những ăn ít hơn, còn thích sạch sẽ, ngoại trừ có chút tố chất thần kinh cùng quá mức thân thiện với người bên ngoài… Không có bất cứ khuyết điểm nào.

Đương nhiên, tất cả các nội dung đến từ Baidu Bách khoa toàn thư*, bổn tác giả không chịu bất cứ trách nhiệm nào.

(*: Baike Baidu, giống như Wikipedia phiên bản TQ ấy)

Mà nếu Văn Trình biết nội dung của Baidu Bách khoa toàn thư, nhất định sẽ khí lên não đem tất cả các nội dung trên đều xóa, sau đó dùng cỡ chữ 22 màu đỏ tươi viết lên mấy chữ – “Cực độ có tố chất thần kinh, yêu cầu nuôi cẩn thận!!!”

Về phần Đằng Phong Vũ lưu lại cái tên Tiểu ngốc đã thấy Husky đến cùng có tố chất thần kinh tới cỡ nào rồi, việc đầu tiên nó* làm sau khi tới nhà Úc Lâm Phi, là đem hộp cơm của Văn Trình cắn nát nhừ có thể thấy được lốm đốm.

(*nó ở đây là Hami, k phải Tiểu Hắc)

Ngay lúc đó Văn Trình vẫn còn mỹ miều phơi nắng dưới ánh mặt trời, nghe được tiếng Úc Lâm Phi mở cửa cũng lười không thèm động một cái… Nhưng tới lúc khi Văn Trình nghe thấy trong tiếng bước chân có một cái không phải là của Úc Lâm Phi… Hộp cơm của cậu đã mất mạng.

“Meow ô!!” Từ trên thảm đứng lên, Văn Trình một bước thật xa [… 囧 ] liền vọt tới trước mặt tên Husky đáng giận kia, sau đó dùng móng vuốt của mình cào cho gã một phát! Thật đáng giận! Con chó ngu xuẩn này cư nhiên đep hộp cơm của cậu cắn hỏng!! A a a a a Úc Lâm Phi chẳng lẽ lại muốn nuôi chó sao!! Cậu muốn rời nhà trốn đi!!

“… Tiểu Hắc ngươi đừng kích động…” Nhìn thấy hành động đầu tiên của Hami Úc Lâm Phi liền biết rõ chính là chuyện xấu, mèo nhà hắn cái gì cũng tốt, thứ duy nhất không thể chạm vào chính là… đồ ăn của nó, ngay cả đãi ngộ đối với chủ nhân là hắn cũng đều giống vậy… Lại càng không nói tới con Husky vừa mới vào nhà chưa đầy một phút đồng hồ…

“Meo meo meo!” Văn Trình triệt để nổi giận, Úc Lâm Phi cư nhiên muốn che chở cho con chó ngu xuẩn này! Đồ chó ngu xuẩn! … Di? Ai đang khóc?

Nghe được âm thanh mạc danh nức nở, Úc Lâm Phi và Văn Trình đều chậm rãi quay đầu qua, trông thấy con chó cao tới đầu gối của Úc Lâm Phi, bất lực bưng kín cái trán bị Văn Trình cào nhẹ một phát… Nhẹ một phát thôi đấy… Khóc thút thít.

“…” Văn Trình.

“…” Úc Lâm Phi.

Gã vì cái gì lại muốn khóc? Chẳng lẽ cậu cào gã đau đến như vậy? Đây là suy nghĩ của Văn Trình về vấn đề.

Con chó của Đằng Phong Vũ thật sự là nhược phát sợ… Cư nhiên bị mèo con nhà mình khi dễ. Đây là suy nghĩ của Úc Lâm Phi về vấn đề.

Đương nhiên, giờ phút này bọn họ còn có một vấn đề chung – làm thế nào để khiến con chó này… Ngừng khóc.

“Ngoan nga, Tiểu ngốc đừng khóc, Tiểu Hắc không phải là cố ý… Sờ sờ liền không đau nữa…” Úc Lâm Phi mở miệng trước, hắn nhanh nhẹn vuốt vuốt chỗ bị cào của Hami, muố nhìn vết cào một chút, lại bất đắc dĩ phát hiện… Thậm chí còn không hiện vết.

Văn Trình trầm mặc, thấy an ủi của Úc Lâm Phi còn lâu mới có hiệu quả… cũng mở miệng.

“Uy! Chó ngu xuẩn, đừng khóc.” Meo ô meo ô kêu, Văn Trình cũng không biết con chó ngu xuẩn ày có hiểu được không.

“Ô ô ô, ngươi là mèo xấu, ngươi bắt nạt ta…” Ngôn ngữ của động vật tựa hồ có liên hệ, nghe Văn Trình bắt đầu nói, Husky nước mắt lưng tròng nhìn Văn Trình, miệng không ngừng nức nở.

“… Ta không phải là cố ý.” Văn Trình cũng có một loại xúc động muốn khóc rống lên, rõ ràng là con cho ngu xuẩn này đem hộp cơm của cậu cắn nát!! Vì cái gì cậu lại phải giải thích!!!

“Ta muốn chủ nhân.” Rốt cục đem nước tràn ngập trong hốc mặt thu trở về, Husky tên gọi là Hami nức nở nghẹn ngào: “Chủ nhân sẽ không bắt nạt ta.”

… Ta thật sự muốn tát một phát đạp chết ngươi, thật sự… Trên trán xuất hiện đầy hắc tuyến, Văn Trình nhịn xuống tức giận ào ạt trong lòng, tiếp tục an ủi: “Không có việc gì, ta về sau sẽ không bắt nạt ngươi nữa.”

“Ô ô ô, ta vẫn muốn chủ nhâ, chủ nhân đi đâu mất rồi… Chủ nhân có phải hay không không cần ta, ngươi thật hung dữ… Ô ô ô…” Được Văn Trình an ủi, lại không biết nói như thế nào càng nói càng hưng phấn, Hami cư nhiên lại… bắt đầu khóc.

“…” Văn Trình trầm mặc một hồi, sau đó – lại hung hăng cào cho Hami một phát: “Khóc cái rắm gì mà khóc, ngươi là chó a, có thể có điểm chí khí được sao!! Lại khóc ta liền dùng móng vuốt cào chết ngươi!!”

Mèo hung tàn thực đáng sợ, Hami bị dọa đến mở to hai mắt nhìn, sau đó không khóc nữa.

“Hừ.” Cao ngạo dương cái đuôi của mình, Văn Trình khinh thường hừ một tiếng, sau đó để lại cho Úc Lâm Phi cùng Hami một… bóng lưng lạnh lùng.

“… Đằng Phong Vũ, nếu tôi là cậu tôi khẳng địng sẽ không dám đem con chó ngu ngốc như vật cho người khác nuôi…” Miệng nhỏ giọng lầm bầm, Úc Lâm Phi nhìn vẻ mặt thê thảm của Hami, chỉ có thể vươn tay sờ đầu nó, miệng an ủi nói: “Hami ngoan a, đừng có chọc vào Tiểu Hắc, Tiểu Hắc rất hung dữ đấy…”

Được rồi, từ điểm này mà nói, Hami cùng Úc Lâm Phi ngược lại lại có một ít nhận thức chung… Văn Trình thực hung dữ… Không cần đi chọc cậu.

Mà Văn Trình lần đầu tiên cùng Hami giao phong kỳ khai đắc thắng* lại không biết… ‘Cuộc sống hạnh phúc’của cậu và Hami thế nhưng mới chi bắt đầu mà thôi.

(*: Thắng ngay từ trận đầu tiên)

Cái tên nhị* Husky có tố chất thần kinh cực điểm này, sắp cho cậu sắp mang dến cho cuộc dống bình yên của cậu một cơn sóng gió… cực lớn, cậu nguyên bản sinh hoạt theo cách ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cũng sắp trở thành nhất thời.

(*: nhị hình như là một cách nói bóng của ngu ngốc?)

Meo ô… Con chó ngu xuẩn cái gì đấy, quả thực là chán ghét nhất! Úc Lâm Phi ngươi tên hoa tâm hỗn đản!