Editor: Tứ Phương Team

Hứa Hân cũng thở nhẹ một hơi rồi lên giường đi ngủ, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng luôn cảm thấy giường Triệu Kiến Quốc đang kêu, anh ấy có lẽ mất ngủ? Nhưng sao lại mất ngủ chứ?

Thật là một người lạ lùng, đời trước, khi anh về cô náo loạn với anh làm anh mất ngủ, đời này anh về cô cũng không gây với anh, anh còn mất ngủ.

Nhưng rất nhanh, liền nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên, Hứa Hân nghe thấy anh ngủ rồi lúc này mới nhắm mắt.

Ngày hôm sau, cô bị đồng hồ sinh học làm cho thức tỉnh.

Còn may là hôm qua bọn họ ngủ sớm, vậy nên cũng không để lỡ mất thời gian rời giường. Chỉ là dậy có chút muộn, cô vừa mới khoác áo đi vệ sinh liền nghe thấy chị Quách gõ cửa, nhanh chóng chạy ra.

Chị Quách vừa nhìn bộ dạng của Hứa Hân liền biết cô vừa mới dậy, nói: “Thật bất tiện, em xem Triệu doanh trưởng vừa mới về chị còn đem lũ nhóc nhà chị qua đây.”

“Không sao.” Hứa Hân cũng không cảm thấy phiền, bây giờ Triệu Kiến Quốc đang dưỡng thương, nếu như không có hai đứa trẻ ở đây cô không chừng còn không biết ở chung với Triệu Kiến Quốc như thế nào.

Nhưng lúc này Triệu Kiến Quốc dường như cũng mặc xong y phục mở cửa đi ra, có lẽ là muốn xem thử là ai đến. Kết quả, chị Quách nhìn thấy anh đi ra từ phòng sách, ngây người một lúc, nhẹ giọng hỏi tôi: “Bọn em đây là…”

“Anh ấy bị thương, bé hổ ở bên cạnh em em sợ lăn qua lăn lại ảnh hưởng đến anh ấy nghỉ ngơi.” Chắc chắn là hỏi hai người tại sao lại chia phòng.

“Ồ, trẻ nhỏ đúng là không có chừng mực.” Chị Quách hoàn toàn tin tưởng, sau khi đưa hai đứa nhỏ cho cô rồi đi làm.

Thở ra một hơi, Hứa Hân trừng mắt nhìn Triệu Kiến Quốc, không có chuyện gì ra ngoài làm gì, để cho người ta nhìn thấy hai người họ chia phòng ngủ à?

Triệu Kiến Quốc sờ sờ đầu đinh, ho một tiếng rồi đi nhà vệ sinh.

“Anh đi một mình không sao chứ?” Hứa Hân ở bên ngoài hỏi một tiếng.

“Không, không sao.” Triệu Kiến Quốc lại nói lắp.

Co thể Hứa Hân bây giờ vừa mười tám tuổi, nhưng lại có cảm giác đang trêu trọc bạn học nhỏ, có cần phải ngây thơ như thế không?

Đinh Đinh tiểu Lộ vừa đến đã bắt đầu náo loạn, cô vừa làm cơm vừa nghe lũ nhóc báo cáo bài tập hôm qua viết như thế nào rồi, sau đó còn có cảm nghĩ về cuốn truyện tranh.

“Được lắm nha, không có mất công đọc sách, có phải nên đọc cho dì nghe công thức phép nhân rồi hay không?”

Hứa Hân hâm cháo, sau đó đặt bát dưa muối lên bàn rồi đợi Triệu Kiến Quốc thu dọn xong đi ăn cơm.

Giọng của hai đứa nhóc khá to, lại thêm bé hổ đang bi bô ở bên cạnh, vậy nên có người gọi cửa vẫn là Triệu Kiến Quốc nghe được đi ra mở. Hoá ra là mấy người chiến sĩ đến thăm anh, sau khi gặp đc Triệu Kiến Quốc liền ở ngoài cửa hỏi thăm nhiều điều.

Mấy ngày này người đến thăm Triệu Kiến Quốc rất nhiều, vậy nên Hứa Hân cũng  không quá kinh ngạc, nhanh chóng thu dọn phòng rồi gọi mấy người chiến hữu vào.

Nhưng bọn họ vẫn đứng ở ngời cửa do dự có chút không dám đi vào.

Hứa Hân ôm một đứa bé lại mang theo hai đứa nhóc nữa nhìn bọn họ, kết quả chính là bọn họ không vào, đứng ngoài hỏi thăm tình hình của Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc vậy mà cũng đứng ở ngoài của trả lời, cô bỗng nhiên nghĩ đến tại sao lại như vậy. Không kìm được gõ gõ đầu mình, bởi vì đời trước cô mặc dù vừa lười vừa không thích dọn phòng, nhưng lại không thích người ngoài tuỳ tiện đi vào phòng cô, nhất là những chiến sĩ này.

“Kiến Quốc, anh sững sờ ở đấy làm gì, còn không nhanh mời mọi người vào trong ngồi.”

Triệu Kiến Quốc ngẩn ra một lúc, sau đó trợn mắt to lên nhìn cô, có lẽ là đang tự hỏi, vừa nãy anh nghe sai rồi có phải không.

Anh nói anh một đại nam nhân ngốc như thế nên làm thế nào, làm cho trái tim cô cũng đập nhanh hơn mấy lần, nói chuyện đi không bàn chuyện yêu đương nữa?

Hứa Hân không có cách nào nói: “Mọi người vào trong ngồi một lát nhé, doanh trưởng của mọi người không thể đứng lâu.” Cô nói vừa nói như vậy năm tiểu chiến sĩ liền cởi giầy đi vào.

“Đừng cởi, trời thu mặt đất cũng lạnh, mọi người đi giầy vào!” Còn rất có quy củ, đáng tiếc nhà bọn họ không có nhiều dép lê, xem ra sau này phải làm mấy đôi.

“Vậy làm phiền chị nhiều rồi.” tiểu chiến sĩ lần lượt đi vào phòng, lúc này Triệu Kiến Quốc mới nói: “Ngồi đi.” mọi người đều tìm sofa hoặc băng ghế ngồi xuống, Hứa Hân thì hỏi: “Mọi người đã ăn chưa?”

“Ăn rồi.” xem ra bọn họ đều rất cẩn trọng. Đời trước mấy tiểu chiến sĩ này đều rất chán ghét tẩu tử  như cô, không có chuyện gì thì sẽ không đến.

“Kiến Quốc, anh vừa ăn vừa nói chuyện, nếu không cơm lạnh mất.” Hứa Hân còn phải cho tiểu hổ bú sữa, nó sáng đã ăn chút bột, sau đó còn uống sữa rồi. Mặc dù chỉ chăm có hai ngày, nhưng tính nết của đứa nhỏ này cô đã nắm rõ rồi. Cái gì cũng có thể nhịn, nhưng có đồ ngon nhất định sẽ ăn nhiều, đồ không ngon chỉ ăn vài muỗng.

Cho bé hổ uống sữa xong, cô xuống bếp ăn tạm vài miếng, kết quả nghe được Triệu Kiến Quốc đang gọi cô.

“Haiz, đến đây,đến đây. Làm sao vậy?” kỳ quái mà nhìn Triệu Kiến Quốc, thấy anh có vẻ vội vàng, nhưng lại có chút cẩn thận nói: “Đám nhóc này đều đến từ phương Bắc, bọn nó đều nói tương ớt em làm thơm, vậy nên…”

“Không tồi, thật có mắt nhìn. Tôi bỏ hộp cho các anh mang về. Nếu thích thì tôi đi lên huyện mua nhiều ớt một chút rồi làm cho các anh một hũ.” Cơ hội thay đổi hình tượng đến rồi. Hứa Hân ngay lập tức quay đầu vui vẻ mà đóng vào một hộp to cho bọn họ, vui đến tiểu chiến sĩ luôn mồm nói cảm ơn.

Triệu Kiến Quốc dường như thở ra một hơi, ánh mắt nhìn cô từ ánh mắt soi xét ngày hôm qua đã biến thành….thưởng thức, cảm kích?

Các tiểu chiến sĩ cũng không nói có nhận không, bọn họ gom góp phiếu mua thịt lại đưa cho Triệu Kiến Quốc, nói là để cho anh mua đồ bồi bổ thân thể, Triệu Kiến Quốc nào có thể nhận, thế là một tiểu chiến sĩ lớn gan đưa phiếu thịt cho Hứa Hân.

Cô bị doạ, bản năng cũng muốn từ chối, nhưng Triệu Kiến Quốc nói: “Nếu đã là tâm ý của mọi người thì em nhận lấy đi.”

Thật ra mấy cậu lính này đều là lính của ban trưởng, theo Triệu Kiến Quốc đã lâu, vậy nên cô cũng không khách khí, Hứa Hân nhận xong cảm thấy ngại, nói: “Mấy đồ này tôi sắp xếp xong rồi, nhưng tối mọi người đến dùng bữa nhé. Tôi sẽ làm sủi cảo cho các anh, một người cũng không được thiếu, có thể gọi đến thì cứ gọi đến nhé.”

Các tiểu chiến sĩ rất cao hứng, hầu như đều đáp ứng. Nhưng mày Triệu Kiến Quốc lại nhăn lại, đợi tiễn xong bọn họ Hứa Hân thấy anh không vui liền hỏi: “Cái đó, không nên mời à?”

“Không…không phải, là nếu gọi thì chắc là sẽ đến mười mấy hai mươi người, anh sợ em…” Triệu Kiến Quốc vừa nói, sắc mặt Hứa Hân cũng đổi, nói: “Sẽ đến nhiều người như vậy sao?”

“Ừm.” Triệu Kiến Quốc đã dùng ánh mắt đáng thương  nhìn cô, tiểu quân tẩu có tâm ý như vậy là tốt rồi, nhưng chỉ sợ cô mệt.

Hứa Hân có chút muốn khóc, vặn vặn ngón tay đột nhiên không chút hình tượng quỳ xuống nằm bò lên cái bàn, nói: “Miệng em thật đáng đánh, nhưng bản thân đã hẹn làm sủi cảo rồi, có khóc cũng phải làm.”

Triệu Kiến Quốc cũng không biết an ủi cô thế nào, chỉ có thể chấp nhận nói: “Anh có thể giúp em gói.”

Hứa Hân cảm kích nhìn anh một cái, nói: “Không được, em cũng có thể gọi viện binh. Hôm nay chủ nhật, em gọi đại ca đến.”

“Đại ca? anh ấy có thể đến không?” nói xong anh quay mặt ra chỗ khác, nhắc đến chuyện người nhà họ Hứa, quân tẩu này luôn có chút thần kinh.

“Có thể, anh ấy nợ em.”  Hứa Hân nắm chặt tay sau đó nói: “Em không phải nói chuyện trước đây, em là chỉ anh ấy đem Tống Tiểu Hoa sắp xếp qua đây tìm phiền phức đến cho em.”

Nghĩ đến đây cô nhìn lũ trẻ một cái, nói: “Nhưng mà anh phải giúp em trông chừng lũ nhóc này, em đi mua thịt, rất nhah sẽ về.”

Có chuyện bận rồi làm cho cả ng Hứa Hân đều vui vẻ lên, chỉnh trang lại bản thân một chút liền để bọn bốn người Triệu Kiến Quốc vứt ở nhà rồi đi lên huyện, lần này bé hổ chưa ngủ, vậy nên xem ra Triệu Kiến Quốc có chút buồn bực, nhưng đó là cháu gái của anh, để anh trông chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Vội vàng ngồi tuyến xe vào trong thành, trước tiên tìm một nơi gọi điện cho Hứa Bân.

Nhưng không nghĩ đến người tiếp điện thoại lại là Tống Tiểu Linh, Hứa Hân trầm mặc một lúc, nói: “Tôi tìm Hứa Bân.”

“Cô là vị nào?”

“Không cần cô quan tâm, gọi Hứa Bân qua nghe.”

Tống Tiểu Linh cũng không nói chuyện, cuối cùng nghe thấy đầu bên kia gọi mấy tiếng đại ca, sau đó Hứa Bân nghe điện thoại.

“A lô…”

“Cứu em với, đại ca.”

“Em lại làm ra chuyện gì?”

“…” Không phải là nên hỏi xảy ra chuyện gì hay sao? Xem ra, hình tượng bản thân gây sự đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng anh rồi.

Không sao, chuyện này xác thực đúng là cô gây ra, sau khi đem tất cả mọi chuyện nói ra, Hứa Bân trầm mặc một lúc nói: “Em xác định em tìm đúng người?’’

“Xác định.”

“Em thấy anh làm những chuyện đó rồi sao?”

“Không có. Có thể học.”

“Anh có thể giúp em gọi mẹ, hoặc là Tiểu Linh…”

“Nếu như anh có chuyện thì nói có chuyện. Không đến thì nói không đến, không cần phải liên luỵ đến người khác.’’

Bây giờ Hứa Hân vẫn còn chưa nghĩ đến chuyện tiếp xúc với mẹ Hứa, mặc dù nói bà đối với cô không tồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy chưa có chuẩn bị tốt tâm lý.

“Được, anh ngay lập tức đến.” Hứa Bân hẹn xong nơi gặp măt cô xong liền lái xe đến đó, thấy cô mua một túi ớt to cùng với gần chục cân thịt, nói: “ Em đây là gói ớt nhân thịt sao?”

“Không phải, em gói vị dưa chua, nhưng lính của Triệu Kiến Quốc thích ăn tương ớt, em định làm cho họ một ít.”

“Gầy rồi.” Hứa Bân sờ đầu cô, nói: “Cảm thấy, em cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”

“Nhanh lên đi, nếu không phải anh có xe, em mới lười gọi anh đến gói sủi cảo.”

“Con nhóc em… lúc cần thì tươi cười, không cần thì đá người ta đi”. Hứa Bân không có biện pháp mà giúp cô đem đồ lên xe, sau đó lái xe chở cô về. Trên đường anh hỏi: “Nghĩ thông suốt rồi? Lúc trước không phải là nhìn không vừa mắt Triệu Kiến Quốc hay sao?”

“Lần này anh ấy làm nhiệm vụ bị thương, sau đó em phát hiện anh ấy thực ra cũng rất yếu đuối, cần người chăm sóc. Vậy nên em nghĩ thử chăm sóc anh ấy một chút.” Nói xog cô cảm thấy xe rung lắc nhẹ, sau đó Hứa Bân vậy kinh ngạc nói: “Cái gì, Triệu Kiến Quốc yếu đuối? Em gái à, em xác định không nói sai cái gì đi?”

“Không có.” Cần phải kinh ngạc như vậy sao?

“Ha ha, không sao, không sao, chỉ là cảm thấy người anh em mình quen biết không phải Triệu Kiến Quốc.”

Hứa Hân trừng Hứa Bân một cái, buồn cười như thế, miệng đều ngoác đến tận mang tai rồi.

“Nam nhân thì không thể yếu đuối?’’

“Có thể có thể, nhưng mà Triệu Kiến Quốc…” Hứa bân nói được một nửa vẫn là đem nửa còn lại nuốt xuống, nhưng thấy ánh mắt của em gái vẫn là mang theo ý cười.

Sủi cảo cho mười mấy hai mươi người gói vẫn là tốn sức, đến nhà Hứa Bân hỏi thăm vết thương của Triệu Kiến Quốc, sau đó đột nhiên nói: “Xem ra, bị thương vẫn là thật sự yếu đuối.”

“Đại ca…” Hứa Hân cảm thấy cạn lời mà gọi anh một tiếng, anh đây là đi gây hấn với Triệu Kiến Quốc à.

Hứa Bân đáp một tiếng, sau đó nói: “Triệu Kiến Quốc nếu đã bị thương, như vậy cơm anh sẽ nấu, làm cái gì?”

Hứa Hân biết anh cùng Triệu Kiến Quốc là bạn bè, vậy nên hai người ở chung cũng không có gì mất tự nhiên. Ngược lại Triệu Kiến Quốc thấy cô quay lại liền giống như thấy sao cứu mạng, nửa ngày mới nói: “Bé Hổ hình như đói rồi.”

“Đói rồi sao, em lập tức cho nó uống sữa.” Trước đem đun nước cho tiểu gia hoả ăn tạm qua bữa này, vốn dĩ muốn để cho Triệu Kiến Quốc cho nhóc đó ăn cô thì đi làm nhân, nhưng thấy anh vụng về còn không biết làm sao cho trẻ con ăn, liền không có cách nào nói: “Bỏ đi, để em làm cho.”

Hứa Bân đích thân đi cắt thịt, băm thịt, vừa thái vừa nói: “Triệu Kiến Quốc, lần này quay về có thấy em gái tôi đã thay đổi rồi không?”

Triệu Kiến Quốc ngay lập tức gật đầu, sau đó nhìn vợ một lát cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Vất vả cho cô ấy.”

Hứa Hân nhếch miệng, khó có dịp anh nói câu nghe thuận tai.

Nhưng Hứa Bân lại nói: “Chỗ nào thấy nó vất vả, là tôi vất vả mới đúng, anh không có anh nói đem tôi thành lái xe. Bây giờ mời người đến ăn sủi cảo vẫn là cần đến tôi giúp.”

“Tôi băm cùng anh.” Triệu Kiến Quốc cũng không nói lời thừa, bước lên tìm thấy con dao hai nam nhân liền băm thịt.

Trên xe đã cùng với Hứa Bân nói một ít tình hình trong nhà rồi. Vậy nên anh cũng không ngạc nhiên khi đột nhiên xuất hiện bọn trẻ. Cho bé hổ ăn xong Hứa Hân liền đi lấy dưa chua, nhưng nhìn thấy chân Triệu Kiến Quốc liền nói: “Anh vẫn là đi nghỉ đi, đợi lát nữa gói sủi cảo anh đến giúp  là được rồi, đứng lâu không tốt cho chân anh.”

“Đúng vậy, Triệu Kiến Quốc đồng chí, yếu đuối anh vẫn là nhanh chút đi nghỉ ngơi.” Hứa Bân quen cùng với Triệu Kiến Quốc đùa cợt rồi, vậy nên đem chuyện lúc trước ra nói.

Triệu Kiến Quốc đen mặt: “Chỉ là vết thương nhỏ, tôi có chỗ nào yếu đuối.”

“Không phải tôi nói, là em gái tôi nói.” Hứa Bân hất cằm về phía Hứa Hân, Triệu Kiến Quốc liền ủ rũ, nửa ngày mới nói: “Tôi không có chuyện gì, vết thương này nhìn có vẻ nặng, thực ra không ảnh hưởng đến hành động.’’

Hứa Hân nhìn anh nói: “Vậy anh giúp em thái dưa đi.” Có vẻ như ép buộc anh đi nghỉ ngơi liền chứng minh anh yếu ớt, cô chỉ có thể nhượng bộ bảo anh giúp.

Ba người cùng làm vẫn là rất nhanh, để hai người đi nghỉ ngơi còn bản thân thì đi trộn nhân. Trọng sinh lại một đời cô đã không phải là một cô gái quen được nuông chiều rồi, tay nghề làm cơm cũng không yếu, biết được bây giờ mọi người thiếu chất béo, vậy nên cho không ít dầu, đợi trộn xong rồi, ngay cả Đình Đình và Tiểu Lộ cũng nằm bò ở ngoài cửa nhìn cô nói: “Dì, thật thơm.”