Editor: Tứ Phương Team

Hai người ngồi xuống thì cái bàn nhỏ lập tức chật hẹp, chỉ là Hứa Hân rót nước cho bọn họ uống trà trước nhưng bọn họ hình như có rất nhiều chuyện muốn nói. Cô liền mang ba đứa nhỏ vào trong phòng chơi một lát.

Lúc chị Quách trở về nghe được muốn ở chỗ Hứa Hân ăn cơm còn có chút không khách sáo. Nhưng thấy người yêu mình cũng đã tới nên chỉ có thể rửa tay giúp cô bưng thức ăn lên bàn.

Đồ ăn đã dọn lên bàn, Thiệu Kiến Quốc lại cà lăm, nhìn vợ mình một chút rồi há to miệng, hồi lâu mới nói: “Trong nhà còn một bình rượu đặt ở trên kệ.”

“Anh bị thương không thể uống, nhưng anh Bành có thể uống, để anh ấy uống thôi.” Bị thương còn muốn uống rượu, thật là không muốn để cho cái chân kia lành mà.

Thiệu Kiến Quốc không lên tiếng, anh cũng thật là biết nhẫn nại.

Nếu như ở kiếp trước thì Hứa Hân nhất định sẽ cảm thấy người này là một khối gỗ, lại mặt than nên không thể nói chuyện. Nhưng sau khi trùng sinh, cô phát hiện bộ dạng nhẫn nại nuốt vào trong của Thiệu Kiến Quốc có chút khiến người khác không nỡ ngược đãi.

Thế là, ngoài miệng mặc dù không cho anh uống nhưng vẫn rót cho anh khoảng chừng nửa chén. Sau đó khuôn mặt có chút ửng đỏ lên tiếng: “Uống bao nhiêu đó thôi, không cho phép uống nhiều hơn nữa.”

Phốc phốc!

Chị Quách bật cười, sau đó nói: “Các người thật đúng là biết đùa.”

Hứa Hân bối rối kéo kéo tóc, sau đó ngồi ăn cơm ở bên kia. Ăn một lát thì cảm thấy buồn bực, nói: “Gạo này nấu như vậy mà còn chưa chín hết, Tống Tiểu Hoa kia thật là tai họa.” Để bát cơm trong tay xuống, sau đó đi đến phòng bếp đem cơm để vào nồi nấu một lát nữa. Chị Quách cũng không còn xới cơm, nếu không vừa nhìn liền muốn bỏ hết.

Chị Quách khó hiểu nói: “Sao lại thế này?”

“Còn không phải do Tống Tiểu Hoa kia sao. Thừa dịp lúc em không có ở đây lại để cho em rể cô ta nấu cơm, thật là không cần mặt mũi nữa mà. Lần trước đem phòng bếp của em biến thành như vậy, em cũng nể mặt nhiều người nên không nói tới. Thế nhưng không ngờ người này lại nghịch ngu như vậy…” Hai người phụ nữ chen chân trong phòng bếp nói chuyện, kỳ thực hai người đàn ông đều nghe được. Chẳng qua chỉ có Thiệu Kiến Quốc nhìn thoáng qua phòng bếp, sau đó tiếp tục dùng bữa. Trong lòng lại càng chán ghét Tống Tiểu Hoa, cảm thấy anh vợ của mình thật là không có việc gì liền đến nhà bọn họ kiếm chuyện.

Hứa Hân lại cảm thấy Thiệu Kiến Quốc giống như sợ cô muốn đi ra ngoài làm loạn nên có chút lo lắng.

Nhưng mà người cũng đã đi rồi, cô còn có thể làm gì được chứ?

Hứa Hân và chị Quách đợi một lát mới bắt đầu ăn cơm, chị Quách nói: “Uổng phí gạo quá, loại này nếu nấu tốt thì sẽ ăn rất ngon.”

“Đúng vậy, em sẽ làm lại. Trước kia trong nhà có học một chút ở chỗ mẹ.”

“Phải rồi, Đình Đình rất thích ăn cơm em làm, nói là vừa mềm lại ăn ngon.”

“Trong khi nấu cơm em có bỏ thêm một chút gạo kê, loại này có thể nở nhiều hơn và còn chống đói. Hơn nữa, hai loại lúa trộn vào nấu chung thì mới ăn ngon được.”

“Không ngờ cô gái như em còn biết những thứ này, trước kia cứ cho rằng em không biết gì cả.”

“Cái này không cần đọc sách nhiều, luyện tập vài lần thì sẽ biết thôi.”

Các cô không có thói quen khi ăn cơm sẽ không nói chuyện, cho nên cùng nhau trò chuyện giết thời gian. Đem hai người đàn ông yên lặng uống rượu để qua một bên. Bọn họ có uống rượu nên ăn cơm chậm hơn, Hứa Hân và chị Quách đã ăn xong thì qua phòng bên kia ngồi.

Chị Quách thấy được trên kệ sách của cô bày biện các loại sách, kinh ngạc nói: “Không ngờ cô gái như em lại lợi hại như vậy, có rất nhiều sách. Trách không được tại sao hai đứa bé cả ngày lại chạy theo em học chữ!”

“Dì còn biết vẽ nữa.” Đình Đình ôm mẹ mình khoe khoang.

“Dì lợi hại như vậy, nên về sau Đình Đình cần phải chăm chỉ học hỏi dì nha.”

“Vâng, con biết rồi mẹ.”

Hổ Nữu ở một bên có vẻ cũng biết bên này rất náo nhiệt, thế là mở miệng a a vài tiếng. Hứa Hân đưa tay ôm con bé đặt lên mặt đất, chị Quách nói: “Hai người cũng sớm có em bé đi thôi, chị thấy em nhất định sẽ là một người mẹ tốt…”

Ầm…

Phòng khách giống như có vật gì đó ngã.

Chị Quách ra ngoài nhìn một chút sau đó trở về nói: “Không có gì, Thiệu doanh trưởng đụng rơi một cái lọ.”

Là đụng rơi mất hay là bởi vì chị Quách nói mà bị dọa nên rơi mất?

Hứa Hân duy trì thái độ hoài nghi, nhưng mà luôn cảm thấy không thể nhịn được cười.

Chỉ là đám đàn ông bọn họ cũng thật kỳ lạ, cũng chưa thấy bọn họ uống nhiệt tình uống nhiều như vậy. Rõ ràng chỉ có bốn dĩa đồ ăn cộng thêm một bình rượu lại có thể khiến Bành Trình uống say thì thật là kỳ tích.

Chị Quách đỡ anh ấy về, lúc người này đi ra còn lôi kéo tay Thiệu Kiến Quốc nói: “Doanh trưởng, sau cơn mưa trời lại tạnh. Cậu nhất định phải nắm chắc!”

Thiệu Kiến Quốc ho nhẹ một tiếng, nói: “Các người trở về cẩn thận một chút.” Tiễn bọn họ về thì cuối cùng cũng yên tĩnh, Hứa Hân dọn dẹp cái bàn và căn phòng một chút. Sau đó lại tắm cho Hổ Nữu rồi để Thiệu Kiến Quốc đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Thiệu Kiến Quốc đối với sự việc phát sinh trong hai ngày này cảm thấy có chút không thực tế, vợ của anh quả thật có thể làm việc nhà. Trước kia chuyện gì cũng đều chờ anh làm, hiện tại lại có thể làm việc lưu loát như vậy, có phải bởi vì như vậy mới khiến cả người mệt mỏi gầy gò không? Nếu không thì để anh làm việc nhà cũng được, để cô khỏi phải mệt như vậy. Trước kia mười ngón tay của cô đều không hề dính nước, lúc cưới hỏi cô đã từng thề rằng sẽ cho cô sống một cuộc sống như trước kia. Vậy mà bây giờ lại để cô chịu khổ.

Hứa Hân không biết suy nghĩ của Thiệu Kiến Quốc, lúc từ phòng vệ sinh đi ra đã đổi lại áo ngủ. Đến khi bưng chậu đến phòng Thiệu Kiến Quốc thì đã thấy mặt anh đỏ chót.

Rõ ràng mặt của anh rất đen nhưng lần này đỏ mặt đến mức cô có thể nhìn ra bởi vì mặt của anh đã chuyển sang đỏ tía.

Hứa Hân nhìn mình một chút, ngoại trừ lộ ra hai cái chân nhỏ thì phía trên cũng không lộ ra gì cả, anh làm sao lại đỏ mặt chứ? Người đàn ông này đúng là ngây thơ vô cùng, tin rằng ở kiếp trước nếu như không phải uống rượu quá độ dẫn đến bị kích thích thì chắc chắn sẽ không bổ nhảo vào cô để có đứa bé kia.

“Em mang nước nóng đến cho anh, tắm một chút đi.”

“Ừm, em để đó đi, anh tự mình làm là được rồi.”

“Được, nhưng mà anh thật sự có thể không?

“Có thể.”

Hứa Hân sợ anh khó chịu bèn xuống dưới ôm Hổ Nữu thả lên trên giường, nhưng mà vừa nghe thấy âm thanh kỳ lạ của Thiệu Kiến Quốc từ phòng bên truyền đến thì vội vã chạy tới đẩy cửa ra: “Sao vậy?”

Vốn dĩ cho rằng Thiệu Kiến Quốc ngã, nào biết được chỉ có đầu gối khuỵu xuống mặt đất. Thiệu Kiến Quốc thì không có việc gì, nhưng phía trên người của anh lại để trần, phía dưới chỉ mặc một quần cọc. Hơn nữa, còn bị tuột đến một nửa. Sau khi thấy cô đi vào thì anh liền lấy tư thế lúng tùng này nhìn biểu hiện ngẩn ngơ trên mặt cô vợ trẻ.

“Á á á đừng đứng lên.” Hứa Hân lập tức đóng cửa, mặt đã ửng đỏ. Trời ạ, Thiệu Kiến Quốc có phải hiểu lầm cái gì rồi không, anh đang suy nghĩ gì chứ? Vậy mà lại tắm cái nơi đó…(nơi nào nga ~o~??)

Mặt và chân đều bị thương, anh còn định làm gì nữa?

Vội vã chạy về phòng mình, sau đó đóng cửa lại trực tiếp nằm xuống ngủ. Nhưng nghĩ đến cũng phải giúp anh bôi thuốc, trải chăn mền, lấy quần áo thay giặt gì đó. Cũng không thể để một người bị thương chân như anh phải đi đi lại lại được.

Được rồi, vợ chồng thì có gì phải xấu hổ chứ. Thế là Hứa Hân liền đi ra ngoài, đến cửa phòng anh nói: “Anh tắm xong thì để em mang nước đi đổ.”

Trong phòng nửa ngày mới có âm thanh phát ra: “Cảm ơn.”

“Vậy bây giờ em có thể vào không?”

“Có thể.”

Mở cửa đi vào, thấy anh ngồi ở trên giường giống như có chút bứt rứt bất an.

“Xin…”

“Để em…”

“Nói trước đi.” (cả 2)

Hứa Hân suy nghĩ một chút bèn nói trước: “Để em bôi thuốc cho anh.”

“Tự anh làm được rồi.”

“Cái gì cũng tự mình làm vậy cưới vợ để làm gì chứ?” Lườm anh một cái, thật ra cũng không có tức giận. Chỉ là cảm thấy muốn cùng người đàn ông này nói chuyện đàng hoàng thì anh lại không nghe, còn hùng hùng hổ hổ thì ngược lại anh cho rằng rất bình thường. Không phải là tại trước đó thái độ của cô khiến tính tình anh trở nên vặn vẹo như vậy chứ? Vậy tức là sau này không để cho cô trở thành một cô gái tốt ôn nhu dịu dàng rồi?

Chuyện bôi thuốc này thật ra cũng không có cái gì mập mờ. Anh bị thương ở chân, chính xác hơn thì là bắp chân.

Nhưng mà tính tình khó chịu của Thiệu Kiến Quốc lại đem hành vi bôi thuốc nghiêm chỉnh thành những cảnh tượng màu hồng phấn.

Hứa Hân không biết nói gì cho phải, thấy anh đỏ mặt thì cô cũng đỏ mặt theo. Chờ bôi thuốc xong thì trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Trời ạ, không thể chịu được.

Đối mặt với bầu không khí mập mờ như vậy thì cô có chút đứng ngồi không yên. Sau khi bôi thuốc xong thì Hứa Hân bưng chậu ra bên ngoài, ngay cả nói chuyện cũng không nói một lời.

Trở lại phòng, tim vẫn còn đập thình thịch. Vừa định cởi quần áo đi ngủ thì cửa lại bị đẩy ra.

“Anh muốn nói…xin…” Sau đó ánh mắt Thiệu Kiến Quốc trôi dạt đến hai đầu gối trên đùi cô vợ nhỏ của mình. Anh đột nhiên giật mình, sau đó biểu tình vô cùng cứng ngắt đóng sầm cửa lại.

Trong đầu trống rỗng,trắng trắng hồng hồn, ngoại trừ thật trắng thật mềm thì anh giống như không thể nghĩ ra từ nào khác để hình dung.

Hứa Hân đứng trong phòng nhìn xuống chân của mình, nghĩ đến biểu cảm của Thiệu Kiến Quốc thì luôn cảm thấy người đàn ông này kỳ thật rất dễ câu dẫn. Đúng, quá dễ câu dẫn.

Trước kia vì chuyện dụ dỗ anh lên giường mà phải buồn phiề, dù sao thì đời trước cũng không quá quen thuộc. Nhưng bây giờ lại phát hiện, chỉ cần cô tung chiêu thì anh chắc chắn sẽ trúng đạn, bách phát bách trúng.

Còn chuyện muốn hỏi tại sao cô biết?

Thì đó là bởi vì mắt cô cũng không mù, mà đối phương lại mặc quần ôm đến. Mặc dù quần ôm không quá ngắn nhưng lại rất sát cơ thể, có chút biến hóa gì thì liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra. Tuy anh đóng cửa lại kịp thời nhưng mà Hứa Hân vẫn thấy được nơi phồng lên dưới quần.

Che mặt, cảm thấy mặt mũi đều muốn vứt sạch.

“Anh chính là muốn nói xin lỗi với em, sau đó…chúc ngủ ngon.” Bộ dáng này của Thiệu Kiến Quốc cũng không thể đứng trước cửa phòng cô quá lâu, cuối cùng không có dũng khí mở cửa ra lại bèn đứng bên ngoài nói xong, sau đó chống gậy đi về phòng. Anh cảm thấy làm lính nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay vật kia lại hoàn toàn không nghe theo chỉ dẫn, phản ứng quá trực tiếp, anh thật sự rất muốn đánh người.

Hứa Hân nghe được âm thanh anh đóng cửa nên cô leo lên giường thở hắt ra. Vừa nảy tại sao lại sợ anh không nhịn được làm gì đó chứ, dù sao người ta vẫn còn là thương binh mà! Còn về phía anh, chỉ là chiếc giường ở thư phòng là giường sắt, Thiệu Kiến Quốc bị tiếng kẽo kẹt ngủ không được nên về sau nhất định phải đổi cái giường khác, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi.

Hứa Hân cũng thở phào đi ngủ, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng luôn cảm thấy giường của Thiệu Kiến Quốc vang lên tiếng động, chắc là anh lại mất ngủ rồi? Nhưng vì sao lại mất ngủ nhỉ?