Edit: Linh

Từ bệnh viện đi ra, Dư Hải Thiên còn thật sự dẫn Dư Lãng đến nhà hàng ở phố Nam Hoa kia. Sự thật là bọn họ trước khi đến bệnh viện đã ăn trưa, Dư Lãng căn bản không đói, nhưng  Dư Hải Thiên kéo y tới đây, đến nhà ăn chính là gọi mấy phần điểm tâm ngọt mà thôi. Y ăn một phần kem ly và một miếng bánh ngọt, không sai biệt lắm đã thấy no rồi.

Dư Lãng đào một ly kem nhét vào trong miệng, hệ thống sưởi bên trong hoạt động tốt lắm, kem ly bên trong vẫn còn một ít phấn băng, ngọt mà không béo, thoải mái hít một hơi: “Ba ba, ba thực sự định đưa Khang Huy đến Anh sao? Vậy ba còn phải tìm thận để ghép cho hắn đúng không.”

Khang Huy muốn chết chết trong tay Dư Hải Thiên, đó mới là thật sự phiền toái rồi đó, thanh danh Dư Hải Thiên không thúi đến thủy câu đi a.

Dư Hải Thiên gật đầu: “Khang An ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra, An Huệ Lan tự thân khó bảo toàn, nếu ba mặc kệ nó, chỉ sợ Khang Huy cũng chỉ có thể chết.”

Trọng điểm là hắn chết cũng không sao, nhưng nếu mặc kệ hắn thấy chết mà không cứu, tuyệt đối sẽ khiến cho thanh danh của Dư Hải Thiên bị bôi đen. Cha con là vậy đó, dù có như thế nào đi nữa, nếu Khang Huy bệnh nặng hơn chút nữa, ngược lại không có gì. Dù sao Khang Huy làm ra chuyện như vậy, nhưng là cho dù như thế, nếu Dư Hải Thiên mở mắt nhìn hắn chết thì cũng có chút không thể chấp nhận được.

“Đến lúc đó, ba ba bức chết con ruột, liền được nổi danh.” Dư Lãng đem kem ly chia cho Dư Hải Thiên một chút, miễn cho trong miệng Dư Hải Thiên chịu khổ.

Dư Hải Thiên đem kem ly nuốt vào, cầm lấy tay Dư Lãng hôn một cái: “Nếu con là Khang Huy con sẽ làm như thế nào?”

“Hừ hừ…” Dư Lãng giả ý cười lạnh mấy tiếng; “Ba đã khiến cho con sống không tốt, vậy tất cả mọi người cùng cá chết lưới rách luôn đi.”

Nói thật ra, Dư Lãng cảm thấy nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Dư Hải Thiên xuống tay với Khang Huy đã là chuyện chắc chắn. Bị đưa đến nước Anh, tuy rằng không lo ăn lo uống nhưng chính là nửa điểm tự do cũng không có. Phỏng chừng thời điểm đó, Khang Huy cho dù muốn chết mà Dư Hải Thiên không đồng ý, hắn cũng không chết được.

Nếu y là Khang Huy, so với chuyện sống một cuộc sống như thế này, còn không bằng giải quyết hết tất cả mọi chuyện. Trực tiếp tuyên bố đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Dư Hải Thiên. Như vậy Dư Hải Thiên ít nhất cũng không thể giam lỏng mình được.

Đến lúc đó phong thủy thay phiên luân chuyển, chờ đến khi mình có năng lục, chưa từ bỏ ý định thì vẫn còn có thể đấu tranh được nữa nha.

“Khang Huy cái tên thiếu đạo đức kia chung quy lại vẫn là thiếu đạo đức.” Dư Lãng cho Khang Huy một lời bình, đảo mắt lại hỏi: “Ba ba, An Huệ Lan thế nào?”

“Rất tốt.” Dư Hải Thiên cười cười cầm tay Dư Lãng: “An Di bên kia tìm được một vị luật sư giỏi, đại khái có thể phán cô ta bốn năm đi.”

Kỳ thật cũng không cần tìm một người luật sư quá giỏi, bất kỳ một người quan tòa nào nhìn thấy An Huệ Lan làm ra loại chuyện này đều cảm thấy ghê tởm. Căn bản sẽ không có bất kỳ sự đồng tình nào.

“Người luật sư kia là ba tìm thay chị ấy?” Dư Lãng ăn no, bắt đầu đứng lên cầm áo khoác.

Dư Hải Thiên gật gật đầu thừa nhận, lại giống như là dỗ dành Dư Lãng: “Kỳ thật, quan tòa kia cũng là do ba an bài. Một vị thẩm phán thực trẻ, bình thường đối với hồ ly tinh căm thù đến tận xương tủy, chủ trương bảo vệ trẻ vị thành niên. Người ngược đãi trẻ vị thành niên hẳn nên bắt chết hết, phi thường có tinh thần trọng nghĩa!”

Mấu chốt là gia đình của cô ta sinh hoạt rất hạnh phúc, lại trùng hợp có  một đứa con gái. Lớn lên giống như An Di đối mặt với lên án con bé, thực sự rất dễ dàng để thiên vị An Di.

Nói xong hắn lắc đầu, giống như khi Dư Lãng vui sướng khi người gặp họa tươi cười: “Vị luật sư kia đã vỗ ngực cam đoan, hành vi của An Huệ Lan đặc biệt ác liệt, ảnh hưởng đến xã hội đặc biệt lớn, phán bốn năm năm là chuyện bình thường.”

“Ba đút lót quan tòa?” Dư Lãng xin thề là y chỉ tò mò mà thôi.

Không nghĩ tới Dư Hải Thiên càng vui vẻ: “Vị thẩm phán này thường hận nhất chính là ỷ thế hiếp người, nghiêm cấm nhận hối lộ. Biết rõ phía trước là một bức tường, ba đâu có ngốc như vậy. bất quá Lý Kham ngược lại đâm đầu vào tường đến đầu rơi máu chảy.”

Lý Kham bị người đùa bỡn mười lăm năm, con cũng bị nhầm. Hắn đã sớm nén giận trong bụng,  không đành  lòng nhìn Khang Huy chẳng nhẽ lại không có cách nào chỉnh An Huệ Lan sao. Lý Kham luôn muốn điều tra xem tên vương bát đản nào đánh tráo đứa nhỏ. Bởi vì thời đại tương đối dài, muốn tìm chứng cứ tương đối khó khăn. Còn chưa chờ hắn tìm được bằng chứng, tố cáo An Huệ Lan lên tòa, bên này Dư Hải Thiên đã ra tay.

Khiến Lý Kham buồn bực, lửa giận hoàn toàn hướng về phía An Huệ Lan mà trút giận. Quyết định để cho cô ta ngồi tù thời gian dài, quan tòa bên kia một khi đã xác định, hắn đã chuẩn bị hậu lễ liền đưa đến chỗ vị nữ thẩm phán kia.

Nữ thẩm phán còn tưởng là An Huệ Lan đút lót đâu. Thiếu chút nữa không lấy chổi đuổi người ra ngoài, nhưng vừa nghe người tới là từ một nơi khác, lại còn là người bị An Huệ Lan hại cho thảm thương sắc mặt mới hòa hoãn đi một chút. Bất quá cự tuyệt việc lấy việc công làm việc tư nên phán như thế nào thì phán như thế, lấy pháp luật làm thước đo.

Lý Kham nổi giận, chỉ vì An Huệ Lan trộm đổi hai đứa trẻ mà khiến cho tinh thần của hắn chịu đủ tổn thương. Khi An Huệ Lan phỏng vấn cũng tự mình thừa nhận. Chứng cớ và tội danh đều đầy đủ cũng đáng bị ra tòa, như vậy được rồi đi.

Nữ thẩm phán đồng tình vỗ bả vai Lý Kham nói, anh đừng suy nghĩ nữa. Tuy rằng tôi có thể hiểu được cảm thụ của anh, nhưng án này của anh chỉ thuộc loại tố tụng dân sự, bình thường đều là hai năm tù. Anh đây muốn lên thành mười lăm năm! Làm sao mà được chứ hả!

Lý Kham từ nhà vị thẩm phán kia đi ra, thiếu chút nữa không bị tức đến nỗi thổ ra một búng máu. Chính là cho dù cô ta cũng ám chỉ bản thân tuyệt đối sẽ đại biểu chính nghĩa mà diệt trừ tà ác, cơn tức này của hắn cũng không xuôi được.

Dư Lãng ngược lại rất cảm động, càng cảm thấy Lý Kham đối với mình cũng khá tốt, đang muốn gọi điện thoại an ủi Lý Kham một chút, cuối cùng lại buông điện thoại xuống.

“Làm sao vậy?” Dư Hải Thiên hỏi

Dư Lãng có chút do dự, dừng một chút, có chút thẹn thùng nói với Dư Hải Thiên: “Ba ba, hình như ông ấy đối với con không tệ.”

Dư Hải Thiên hừ một tiếng, lại không nói thêm gì.

“Cái kia..” Dư Lãng càng cảm thấy khó có thể mở miệng, y cúi đầu giống như không còn mặt mũi gặp người khác, y nhỏ giọng nói: “Con muốn đối với ông ấy tốt một chút, mỗi lần ông ấy nghe thấy con gọi Lý thúc thúc. Ông ấy đều rất khó chấp nhận. Cái kia… con cảm thấy ông ấy rất xui xẻo.” nói tới đây, Dư Lãng dừng lại một chút: “Ông ấy không giống như Khang An.”

Mặc dù là một người làm cha ruột, một người là mẹ ruột, nhưng Dư Lãng biết Khang An không muốn nhìn thấy mình. Cho nên y có thể coi như không có Khang An. Nhưng là Lý Kham, chuyện này người vô tội nhất là ông ấy, thậm chí so với Dư Lãng còn vô tội hơn. Ông ấy không có bất kỳ sai lầm nào, không có lỗi với bất kỳ ai, cha con chia lìa cũng không phải do ông ấy sai.

“Lãng Lãng con rốt cuộc muốn nói cái gì?” Dư Hải Thiên thấp giọng hít một hơi: “Con muốn nhận hắn?”

Dư Lãng đầu lắc như trống bỏi, nếu y nhận Lý Kham, không khỏi đối với Dư Hải Thiên có chút không công bằng. nhưng là không chấp nhận lại cảm thấy đối với Lý Kham không công bằng. hắn nhỏ giọng thương lượng với Dư Hải Thiên: “Ba ba, thật sự không được thì ba coi như con nhận một người cha nuôi đi?”

“Ba vẫn là quan trọng nhất?”

Dư Lãng nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên vẫn là ba ba tốt nhất.”

“Vậy được rồi.” Dư Hải Thiên sờ sờ đầu Dư Lãng, kỳ thật hắn từ rất sớm đã chờ ngày này. Hắn đối với tính cách của Dư Lãng rất quen thuộc, nếu Lý Kham giống Khang An thì thôi, nhưng Lý Kham đối với Dư Lãng lại tận tâm tận lực. Dư Lãng chỗ nào có thể chịu được: “ba ba cũng thích có nhiều người thương con.”

Dư Lãng nở nụ cười, ở trên mặt Dư Hải Thiên hôn một cái: “Cảm ơn ba ba của con, con đây sẽ gọi điện thoại cho Lý ba ba.”

“Đến trên xe rồi gọi sau đi.” Dư Hải Thiên lôi kéo Dư Lãng đi ra ngoài.

Dư Lãng phát hiện cửa ra không phải là cùng một cửa với lúc vào, y vừa định hỏi baba  sao lại để xe ở đây đâu, lại nhìn thấy một chiếc xe khác ở cửa: “ba ba?”

“Chiếc xe kia có chút việc.” Dư Hải Thiên dẫn Dư Lãng vào trong xe, giải thích một chút.

Dư Lãng cũng không hỏi nhiều, ở trên xe mang chắc đai an toàn, bắt đầu gọi điện cho Lý Kham. Quả nhiên một tiếng lý baba khiến hắn nằm mơ: “Lý ba ba, chúng ta buổi tối ăn cơm với nhau đi. Con sẽ báo phòng bếp buổi tối làm chân gà cho Tiểu Viên Viên, Tiểu Viên Viên vẫn đang ở nhà trẻ dung không, lát nữa con đi đón em nhé?”

Dư Lãng chính mình trở nên mềm mỏng cũng là bình thường, cũng liền không để ý bây giờ không phải là thời gian bé con tan học. Y nhìn thoáng qua Dư Hải Thiên, để Dư Hải Thiên đổi tuyến đường.

Lúc này, Dư Lãng nói cái gì Lý Kham cũng đáp ứng. thanh âm của hắn có hơi nghẹn ngào. Hắn dừng lại một chút mới nói: “Ba thích ăn thịt xá xíu, còn có canh cá.”

Điện thoại của Dư Lãng để tiếng hơi to, Dư Hải Thiên ở một bên nghe thấy, hừ một tiếng. Dư Lãng hơi sửng sốt mới kịp phản ứng: “Để con bảo nhà bếp làm cho cha.”

Lý Kham làm bộ không nghe được âm thanh hừ lạnh của người khác, đắc ý nhướng một bên mày. Hắn nói rồi mà, đứa nhỏ biết khóc mới được mẹ cho bú. Hắn không tiếng động cười một cái, sau đó mới nói: “Lãng Lãng con dạo này thế nào. Hắn có bắt nạt con khôg? Nếu hắn bắt nạt con, nói cho ba, ba giúp con đánh hắn.”

Dư Hải Thiên rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Lý Kham, anh không cần lên mặt với tôi!”

Lý Kham coi như không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện cùng Dư Lãng: “Tính tình hắn xấu như vậy. Nhưng con ngàn vạn lần không phải sợ hắn. Ba làm chỗ dựa cho con. Bất quá con ngoan, nơi này của ba có rất nhiều đàn ông, tất cả đều thực hiền lành.”

Nếu Dư Lãng có thể nhìn thấy Lý Kham hiện tại sẽ biết hiện giờ nhìn hắn đắc ý bao nhiêu. Đánh golf, hát vu vơ cũng không thể biểu đạt được một phần vạn sự đắc ý của hắn. Hắn nhịn Dư Hải Thiên nhiều ngày như vậy, hiện giờ con đã tới tay, hắn rốt cuộc không cần nhịn nữa.

Bị người ta ở trước mặt mình xúi giục đứa nhỏ hồng hạnh xuất tường, muốn cắm sừng mình! Gân xanh liền nhảy lên một cái, lập tức vươn tay tắt điện thoại trong tay Dư Lãng.

“Ba ba để ý lái xe đi!” Dư Lãng nhanh chóng né tránh tay Dư Hải Thiên, đưa lưng về phía hắn. bắt đầu khuyên giải Lý Kham một chút. Y không muốn làm nhân thịt giữa hai lớp bánh mỳ. Lúc này trong lúc vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe quen thuộc có rèm che đi cùng hướng vượt qua họ. Y nhanh chóng nhìn biển số xe, cũng không quan tâm đến điện thoại nữa, xoay đầu nói với Dư Hải Thiên: “Ba ba đây không phải là xe của ba sao?”

Họ lúc ra khỏi nhà là đi chiếc xe này, Dư Lãng đương nhiên biết. Nhưng xe của Dư Hải Thiên rất ít khi có người được chạm vào. Vừa rồi Dư Hải Thiên nói chiếc xe này có việc, hắn còn tưởng bị trục trặc, bị đưa đi sửa chữa đâu. Lúc này nhìn thấy, không khỏi có vài phần kỳ quái.

Dư Hải Thiên cũng hơi hơi đổi sắc, hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, đột nhiên bẻ tay lái muốn quay đầu.

Vừa lúc đó, một chiếc xa màu xanh ngọc có tốc độ rất nhanh vượt qua bọn họ, Dư Lãng nhịn không được liền nhìn đi qua.

“Lãng Lãng, đừng nhìn!” Động tác của Dư Hải Thiên rất nhanh, đột nhiên phanh xe lại, ấn đầu Dư Lãng. Mặc dù như vậy, trong lúc cúi đầu y vẫn thấy được chiếc xe màu xanh ngọc kia đâm thẳng vào phía mình.

Dư Lãng bị Dư Hải Thiên ấn vào trong ngực, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn.