Edit: Linh

Dư Lãng xuống máy bay, trực tiếp ngồi xe về nhà lớn của Dư gia. Khi bọn họ đến đã là giữa trưa rồi. về đến nhà Dư gia gia đã phân phó mọi người chuẩn bị cơm trưa phong phú cho bọn hắn luôn. Thấy miệng Dư Lãng cũng khác đi, không giống như trước đó sốt ruột Khang Huy như vậy.

Khiến người ta kinh ngạc chính là Dung An Thụy cũng ở đây, cũng đã ở nhà bọn họ bốn năm ngày rồi.

Lần trước Dung An Thụy vì bồi tội với Dư Hải Thiên, đem lễ vật tặng ra bên ngoài khiến cho Dư Lãng nổi giận trong bụng. Nhưng sau đó y có chút vội, trấn an ông nội của y, đuổi Khang Huy, còn vội vàng sinh đứa nhỏ. Vẫn luôn không lo lắng đến chuyện của Dung An Thụy. Hắn còn dám chạy đến nhà bọn họ, ăn ngủ của nhà y, ăn đồ ăn vặt, còn cùng y đoạt cánh gà nướng.

“Cậu còn dám tới nhà của tớ!”

Dung An Thụy lau miệng, phẫn nộ buống cánh gà trong tay ra, hắn không sợ Dư Lãng. Nhưng hắn sợ Dư Hải Thiên sau lưng, Dư Lãng mấy ngày nay có chút nóng nảy. Dư Hải Thiên căn bản không muốn y gặp chuyện, cố tình mấy ngày này Dư Lãng thích ăn nhạt, y không thể y, tự nhiên cũng không để cho Dung An Thụy thoải mái.

“Ai, tớ nhớ rõ là cậu đi Mỹ sinh đứa nhỏ, mà không phải cậu tự mình sinh, cậu thay đổi khẩu vị như vậy sao giống như tự mình mang thai vậy?” Dung An Thụy không có hảo ý nhìn chằm chằm vào bụng Dư Lãng. Hắn còn đưa tay sờ một phen, sau đó ba một tiếng bị Dư Lãng đánh một cái.

Dư Lãng hừ một tiếng: “Sao cậu không về nhà mình đi. Mau mau đi đi!” Bọn họ đã ở bao lâu a, còn không sợ Dư Hải Thiên.

Dung An Thụy thấp giọng thở dài một tiếng, sau đó có chút ai oán nhìn về phí sau một chuyến: “Dư Tiểu Lãng, có phải đàn ông hiện giờ đều thích nhau không?”

Chuyện này khiến Dư Lãng cao hứng, ai kêu Dung An Thụy vừa rồi đùa cợt hắn. hiện tại chẳng nhẽ gặp báo ứng, hắn cân nhắc một chút dùng từ: “Có chuyện gì vậy, có phải cậu thích con trai đúng không?”

Dư Lãng nghĩ nghĩ những người tiếp xúc gần Dung An Thụy, đột nhiên tiến đến trước mặt Dung An Thụy hề hề cười: “Cậu thích ai, Bạch Thiềm Tài?”

Dung An Thụy nằm ở trên ghế sa lông đột nhiên bị Dư Lãng dọa sợ. mặt đỏ giống như là chảy nước, vỗ sô pha, ho khan một tiếng.

Phản ứng kích liệt như vậy, Dư Lãng vốn là nói giỡn đâu, tuy rằng y thích đàn ông. Nhưng y cũng không nhận trên đời này đàn ông  đều như mình. Chính là y, nếu không gặp được Dư Hải Thiên, y đời này hơn phân nửa vẫn là cùng một người phụ nữ ở cùng một chỗ. Chẳng qua, y cảm thấy cái phản ứng này của Dung An Thụy có chút khả nghi.

Như vậy tưởng tượng, Dư Lãng cảm thấy càng ngày càng khả nghi: “Vậy tại sao vừa nghe thấy Bạch Thiềm Tài ở Thiên Thượng Nhân Gian. Cậu so với tớ còn sốt ruột hơn đâu, cậu sẽ không phải  coi trọng người ta đi?”

Thời gian này, Dung An Thụy đã muốn hoãn lại. hắn phất phất tay, gương mặt giống như khóc tang: “Đừng nói nữa, hiện tại đừng nói với tớ chuyện đàn ông yêu nhau. Nhắc tới tớ liền hận không thể nhảy từ hồ nước bên cạnh nhà cậu nhảy xuống.”

Dung gia hiện tại đang nháo thế chiến.

Tết âm lịch đối với mỗi người trung quốc đều rất quan trọng, Dung gia và Dư gia giống nhau lễ mừng năm mới đều dọ từ bên ngoài về nhà. Xuất ngoại kinh doanh cũng sẽ trở về nhà lớn. Một phòng đầy người, bốn thế hệ cùng ngồi với nhau.

Thời gian này, sự tình Khang Huy nháo ra, cũng không biết phóng viên kia thần thông quảng đại, cư nhiên đem Khang Huy cùng Dung Việt Trạch đào ra. Phóng viên kia miệng rộng, vài câu nói liền khiến cho mọi chuyện bị phơi bày. Dùng ngữ điệu cảm động lòng người ca ngợi đoạn tình cảm khó khăn này. Đối với người yêu bệnh nặng vẫn không rời xa. Tại thời điểm người yêu tứ phía thọ địch còn vì người yêu mà tích cực tìm kiếm người ghép thận.

Chính là mặc kệ chuyện tình yêu này vui buồn lẫn lộn, sự thật chứng minh. Vị phóng viên kia hoàn toàn là một vi khuẩn đuổi không đi. Dung gia nghe được tin này thiếu chút nữa nhào qua cho người một trận.

Dư Mẫn Thiên đã sớm cảm thấy con của mình quá quan tâm Khang Huy, hơn nữa lại luôn thiên vị hắn. Đương nhiên cũng không phải chỉ giúp mình hắn, nhưng là ở trong mắt của cô, giúp không cũng là giúp. Càng huống hồ Dung Việt Trạch mấy lần toát ra Dư gia đối với Khang Huy quá mức lạnh lùng bất mãn. Nhưng cứ việc như vậy, chẳng sợ trước mặt Dư Hải Thiên và Dư Lãng, cô cũng đem thái độ của Dung Việt Trạch đối với Khang Huy  đổ lỗi cho con mình nghĩa khí. Cô trăm triệu lần không ngờ, Dung Việt Trạch cùng Khang Huy là một đôi tình nhân.

Mẫn Thiên nhất thời liền muốn nổ tung, Dung gia phản ứng kích liệt nhất là cô.

“Trong nhà tớ hiện giờ đang nháo ngất trời, bác gái cậu trước kia luôn coi anh họ cậu là thiên chi kiểu tử. Nhưng lúc này thiếu chút nữa không đánh chết anh ấy. Bất quá anh họ cậu cũng thật kiên cường, quỳ một ngày một đêm cũng không nói lời nào. Anh ấy nói bản thân không có khả năng ở cùng một chỗ với Khang Huy, nhưng tình cảm nhiều năm như vậy, anh ấy không thể nhìn Khang Huy đi tìm chết.” Dung An Thụy trở mình một cái coi thường: “Anh họ đúng là có nghĩa khí, tuy rằng cái thứ được coi trọng lại không phải.”

Nếu Dung Việt Trạch chết mà Dung gia không phải không thể chấp nhận một người nam nhân. Nhưng cái người giống như Khang Huy kia, người nhà Dung gia thực sự không có khả năng chấp nhận.

Gặp phải một người đối với người kia kiên cường. nhưng là gặp sai người, còn chấp mê không tỉnh ngộ thì phải gọi là tiện.

“Chẳng qua may mắn, truyền thông đem việc Khang Huy làm nói ra không còn một mảnh, trong nhà đem những chuyện này cho anh họ cậu xem. Anh ấy ngược lại có chút mềm mỏng hơn. Bất quá anh ấy vẫn kiên trì thay Khang Huy tìm thận.” Dung An Thụy đại khái cũng hiểu được một người anh họ như vậy rất có lỗi với Dư Lãng, ngược lại an ủi: “Nhưng là cậu cũng biết nhà tớ không có khả năng chấp nhận.”

Đây là đương nhiên, Dung Dư hai nhà là quan hệ thông gia, chính là quan hệ thông gia thân mật đến mấy cũng không thể can thiệp vào nhà của người ta. Hiện tại Dư gia đã bỏ qua, để mặc Khang Huy tự sinh tự diệt. Ai biết Dư gia là muốn hắn chết hay là muốn hắn sống cơ chứ. Chính là mặc kệ sống hay chết, Khang Huy thực sự là không tới lượt Dung gia nhúng tay.

Khang Huy làm gì, người phổ thông đều khinh thường, huống chi là danh môn gia tộc chú ý quy củ. Dung gia một mặt đồng tình Dư gia, một mặt lại may mắn loại đứa nhỏ này không phải ở nhà mình. Càng thống hận vãn bối ưu tú nhà mình bị cư nhiên bị thông đồng thành cái dạng này. Dung gia tự nhiên sẽ không muốn đi cứu Khang Huy.

Hơn nữa chính vì không muốn hai nhà Dung Dư lưu lại hiềm khích, Dung gia cũng sẽ không bỏ qua Dư gia mà đi cứu Khang Huy.

Dung An Thụy muốn Dư Lãng vui vẻ: “Vì chuyện này, trưởng bối trong nhà đều giận điên lên. Nếu Khang Huy tướng mạo xuất chúng, kia chưa được tính. Chính là Khang Huy cái dạng này, để cả nhà tớ nhắm mắt nhắm mũi cũng không được. Các trưởng bối đang thương lượng hình như muốn đưa anh họ ra nước ngoài.”

Dư Lãng đối với chuyện này không có hứng thú lớn. dù sao y biết bọn họ đời này sẽ sống thực thảm là được. Y đang ở trên máy tính tìm tin đâu. Tại sao không thấy gian tình giữa hai người bọn họ bị cho ra ánh sáng nhỉ. Cuối cùng, đem máy tính cho Dung An Thụy: “Ở đâu cậu tìm cho tớ đi? Sẽ không phải người nhà cậu phong tỏa tin tức nhanh như vậy đi?”

“Cậu nghĩ làm sao mà nhà tớ lại biết chuyện này chứ hả, cái tên nhà báo kia là bạn học của anh họ tớ. May mắn ngày đó anh họ ăn no lại đến tòa soạn tìm bạn ăn cơm. Nhà báo đó mới biết nhân vật chính trong scandal là người nhà Dung gia. Báo chí còn nóng hầm hập đã bị ngăn cản xuống dưới. Báo chí ngày đó thiếu chút nữa không bị loét mũi. Nhà tớ mấy ngày hôm trước liền bảo anh họ tặng hắn một phần lễ vật lớn.” Dung An Thụy nói xong lại nghĩ mà thấy sợ, nếu báo chí tung ra tin này, Dung gia nhất định sẽ khiến mọi người chê cười.

Ngay cả Dung An Thụy từ Dung gia chạy ra ngoài, Dư gia gia chuẩn bị cho Dư Lãng một tiểu viện nhỏ Dư Lãng còn chưa dùng đâu. Ngược lại trước tiện nghi Dung An Thụy, Dư Lãng ngược lai không có ý kiến gì. Kế hoạch ngày mai đi bố trí một căn phòng nhỏ cách vách cho con trai nhỏ của mình. Nhưng không ngờ ngày hôm sau, Dư Hải Thiên liền lôi kéo y đi bệnh viện nhìn Khang Huy.

Đối với chuyện này Dư Lãng rất không thể lý giải: “Con đi nhìn hắn để làm gì. Con không đi!”

Thị uy, Dư Lãng không có sức để làm chuyện này, nhìn Khang Huy bộ dáng xui xẻo tìm việc vui. Y cũng không có loại nhàn hạ như thế này. Huống hồ y biết, chẳng sợ chúng bạn xa lánh, Khang Huy cũng sẽ không cảm thấy mình sai. Gặp mặt hắn, chỉ có thể bị hắn vô liêm sỉ chọc cho một bụng khí mà thôi. Chỉ cần có thể xác nhận Khang Huy đã chơi xong rồi, không sai biệt lắm. Dư Lãng liền không vui lòng lãng phí thời gian cùng cảm xúc ở trên người hắn.

Cho nên y  càng không thể lý giải tư duy của  Dư Hải Thiên, chẳng lẽ là Dư Hải Thiên muốn đi gặp hắn  lần cuối cùng.

“Chúng ta tại sao lại đi gặp hắn?” Dư Lãng bất động, một chút cũng không phối hợp.

Dư Hải Thiên đi qua cầm lấy tay của Dư Lãng, cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xe lôi kéo tay y vào bệnh viện: “Nó nhiều lần muốn gặp ba ba. Hôm nay vừa lúc không có việc gì.”

“Ba gạt người!” Dư Lãng không chút do dự vạch trần Dư Hải Thiên, ngày hôm qua hắn cảm thấy trong văn phòng Dư Hải Thiên có một tập hồ sơ, Dư Hải Thiên căn bản sẽ không nhìn. Hơn nữa Dư Hải Thiên cho dù có nhàn rỗi đến thế nào chăng nữa, hoặc là Dư Hải Thiên quyết định làm việc thiện một lần?

“Chồn chúc tết gà, phi gian tức đạo.” Dư Lãng nhỏ giọng nói một câu, lại nói với Dư Hải Thiên: “Chẳng qua ba ba lát nữa con cũng không đi vào, ba tự mình nhìn đi.”

Khang Huy  được chăm sóc tốt lắm, ít nhất vật chất cũng tốt lắm. Bệnh viện hắn ở là một bệnh viện tư nhân có tiếng, người tới hoặc là có tiền hoặc là có quyền. Bằng không, ngay cả trong hành lang cũng có camera theo dõi nha, chẳng qua cũng nhờ cái này mà bên ngoài nháo đến ồn ào huyên náo, ngược lại cũng không có phóng viên xông tới quấy rầy Khang Huy.

Đương nhiên càng không có người quấy rầy Dư Lãng và Dư Hải Thiên. Chẳng qua khi hộ sĩ tiếp đãi những người ở trước mặt, lại biết người này chính là vị mặc dù bị ồn áo huyên náo nhưng cũng không lộ mặt nên nhịn không được nhìn Dư Hải Thiên vài cái, đương nhiên cũng không có nhìn Dư Lãng ít đi chút nào.

Dư Hải Thiên mang theo Dư Lãng nhàn nhã giống như tản bộ sân nhà. Khi đến trước phòng Khang Huy, Dư Lãng đưa cho Dư Hải Thiên một cái khăn tay.

Dư Hải Thiên cầm lấy nhìn qua, đưa lên mũi ngửi một chút, thấy có mùi, nghi hoặc hỏi: “Cà rốt?”

“Cho ba dùng để diễn trò đó!” Dư Lãng dào dạt đắc ý, cũng không biết là thực tâm thực lòng, hay là đối với việc Dư Hải Thiên kéo y đến gặp Khang Huy bất mãn, muốn chỉnh Dư Hải Thiên một chút. Lúc đi ra cửa, liền vào nhà bếp dùng khăn tay bọc vài miếng cà rốt, cầm dao ba ba vỗ vài cái, đảm bảo Dư Hải Thiên dùng nó lau mắt một lúc nước mắt sẽ rơi như mưa.

“Ba ba, ba cảm thấy con mình bị bệnh không thể không đến nhìn một chút, nhưng còn con. Ba ở đây dùng vẻ mặt tươi cười nhìn con của mình như vậy thực sự không tốt lắm. Chuyện này để cho đám phóng viên nhìn thấy không dán cho ba cái mác lãnh huyết vô tình mới lạ. Ba ba vẫn nên khóc đi thôi.” Dư Lãng không có hảo ý nhìn khăn tay nhét ở trong Dư Hải Thiên, có vài phần nóng lòng muốn thử cướp lấy nó mà sát lên mặt Dư Hải Thiên một phen.

Dư Hải Thiên nhanh chóng nhét khăn tay vào trong áo mình: “Bảo bối con thực sự không muốn vào xem?”

Dư Lãng kiên định lắc đầu, vừa đúng lúc, Khang Huy hình như muốn ra ngoài hít thở không khí, ngồi trên một cái xe lăn được y tá đẩy ra ngoài. Nhìn thấy Dư Hải Thiên, vẻ vui mừng trên mặt quả thật khiến người khác không đành lòng phá vỡ: “Ba ba….”

Cho nên nói, Dư Lãng không muốn đến a, y rất khó tưởng tượng Khang Huy sẽ dùng loại tình trạng này đối mặt với Dư Hải Thiên như thế nào. Dư Hải Thiên lại sẽ nói cái gì với Khang Huy. Dù sao muốn khiến Khang Huy nhận thua là không có khả năng, nhưng là y cũng không muốn phải nhìn cái cảnh Khang Huy giống như là mỹ nhân bệnh nặng chọc người thương như thế này, quá ghê tởm rồi đi.

Cái gọi là thiện  ý, mọi người đối với người bệnh nặng trên giường chung quy sẽ khoan dung hơn vài phần. Khang Huy đặc biệt sẽ bày ra hoàn cảnh đáng thương của mình để được mọi người đồng tình. Nhìn mà xem, người y tá phía sau hắn dùng ánh mắt không thích hợp nhìn bọn họ cũng  là biết.

Nghĩ như vậy, Dư Lãng vui sướng khi thấy người gặp họa nhìn Dư Hải Thiên mà liếc mắt một cái. Đáng đời, ai bảo ba không có việc gì lại muốn chạy đến nơi này.

Dư Hải Thiên đã muốn lôi kéo Dư Hải Thiên vào trong phòng bệnh của Khang Huy, thuận miệng nói: “Xem ra cậu sống cũng không tệ.”

Phòng có một cái cửa sổ sát đất, đứng ở phía đó có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ ở bên ngoài, đầu giường cắm một bó hoa hồng đỏ rực kiều diễm. Trong phòng tràn ngập mùi hoa thoang thoảng chứ không có mùi thuốc sát trùng giống như bình thường khi ở trong bệnh viện. Trên mặt đất trải thảm chấm đất, sô pha là da thật, trên bàn  trà gỗ lim còn để một mâm đựng trái cây thập cẩm, còn có một cái máy tính.

Dư Hải Thiên bình tĩnh liếc máy tính liếc mắt một cái: “Phóng xạ từ máy tính cũng sẽ ảnh hưởng đến người bệnh.”

Dư Lãng nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên thái độ ngược lại không có kỳ quái. Chính là hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Khang Huy, Khang Huy ngược lại không có một chút biểu tình gì, cảm giác rất kỳ quái. Hắn cho dù không có nước mắt giàn dụa nhận sai, cũng có thể giả bộ bệnh tật tranh thủ một ít áy náy củ Dư Hải Thiên đi.

Khang Huy vào nhà bỏ mũ đang đội xuống dưới, Dư Lãng mới phát hiện Khang Huy vì bị suy thận nên mặt gầy yếu đi rất nhiều.

Khang Huy ở đối diện ngồi xuống, cũng để y tá đi ra ngoài: “Ngài đến đây xem con, con có thể coi đây là một chút ôn nhu cuối cùng ngài cho con?”

Dư Hải Thiên gật đầu, tìm một con dao, bắt đầu nhanh nhẹn cắt táo.

Khang Huy nở nụ cười, hắn chỉ biết, Dư Hải Thiên đối với hắn cho tới bây giờ vẫn luôn vô tình, ông ấy chỉ biết nâng niu người ở bên cạnh kia trong lòng bàn tay mà thôi: “Ngài cũng đã nói cho mọi người vĩnh viễn cũng không nhận con, Khang gia cũng không nhận con. An gia cũng đoạt tuyệt quan hệ, mẹ của con bị đưa vào ngục giam..”

Đi đến hiện tại Khang Huy không phải chưa từng hối hận. hắn đã từng nghĩ qua chuyện mình có thể khăng khăng một mực ở lại Khang gia, hoặc là dũng cảm tiến tới trở về Dư gia kết cục của mình có thể tốt hơn một chút không. Nhưng là chỉ sợ dù cho thêm một lần nữa, hắn vẫn như vậy không cam tâm. Hắn thủy chung không rõ, vì sao mình lại rơi đến tình trạng này, mà Dư Lãng lại sống khoái hoạt như vậy.

Dư Lãng bắt đầu gặm táo, chờ y ăn xong quả táo này liền lôi kéo Dư Hải Thiên đi.

Khang Huy nhìn quanh một chút: “Ngài hôm nay tới không phải là đến nhìn con. Để con đoán một chút, ngài không phải là muốn thu hồi lại tiền thuốc men đúng không?”

Dư Hải Thiên lắc đầu, nở nụ cười nhẹ: “Nói thật, nếu có thể tôi tình nguyện không có đứa con trai như cậu, nhưng lại không có cách nào. Tôi cũng không phải muốn đến khiến cho cậu chết. Tôi đến là muốn nói cho cậu biết, tôi chuẩn bị đưa cậu đến nước Anh, nông thôn ở đó rất xinh đẹp, người cũng đã an bài xong rồi, cậu sẽ thích nơi đó.”

Khang Huy rốt cuộc nhịn không được lộ ra ý tứ châm chọc, hắn ngửa đầu không tiếng động nở nụ cười vài cái, sau đó cắn răng nói: “Chỉ sợ con đi chuyến này… ngay sau sẽ không thể trở lại đúng không.”

Chuyện cho tới bây giờ Khang Huy đã hiểu được, Dư Hải Thiên muốn thoát ly mọi quan hệ với hắn. Hắn chỉ biết Dư Hải Thiên đối với hắn là diệt cỏ tận gốc, rời khỏi T thị,hắn ở nước anh sẽ có người giám thị giam lỏng cả đời, hoàn toàn diệt trừ hậu họa đối với Dư gia, bất luận đó là cái tai họa ngầm nào đối với Dư Lãng.

Nếu Dư Lãng thật sự là con của Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên bất công thì cũng thôi, không cần phải nói. Nuôi từ nhỏ tới lớn, hắn có thể hiểu được, hắn sẽ không tức giận như vậy. Nhưng Dư Lãng không phải, Dư Hải Thiên lại cố tình vì con nuôi, vì một tiểu tình nhân lại đuổi tận giết tuyệt con ruột của mình, thậm chí ngay cả khi hắn cái gì cũng không có làm.

Hắn không phục.

“Vì sao? Vì sao lại đối với con như vậy?”

Khang Huy nói những lời này không đầu không đuôi, Dư Hải Thiên nghe lại hiểu được. Nhưng hắn cũng không trở lời, hắn không nói cho Khang Huy, cho dù là đưa Khang Huy đến nước Anh, hắn cũng không yên lòng, với hắn chỉ như vậy thôi là chưa đủ.

Khang Huy cũng không phải thật sự muốn biết đáp án, hiện tại nói gì cũng đã muộn rồi. Trên thực tế, trong lòng hắn cũng hiểu được, Dư Hải Thiên đối với mình như vậy là vì Dư Lãng. Hắn rũ mi mắt xuống, trầm mặc một chút nửa ngày mới nói: “Con có thể xin ngài một việc cuối cùng được không?”

“Nói thử xem.” Dư Hải Thiên từ chối cho ý kiến, hôm nay hắn đối với Khang Huy có kiên nhẫn thần kỳ.

“Con muốn để Dung Việt Trạch đi cùng với con, nếu hắn không nguyện ý thì không tính, nhưng nếu hắn nguyện ý, con hy vọng ngài có thể giúp con.”

Không ngờ được Dư Hải Thiên lắc đầu: “Kia không có khả năng.”

“Vì sao?” Khang Huy nhịn không được to tiếng với Dư Hải Thiên, trong mắt hắn thậm chí còn bốc hỏa. hắn nói một câu, còn vì cảm xúc kích động mà bắt đầu mãnh liệt ho khan.

Dư Hải Thiên không sợ hãi, nhìn chằm chằm Khang Huy đang chật vật mà thẳng thắn: “Bởi vì ta lo lắng, đưa cậu đến nước Anh chính là bởi vì ta lo lắng cậu. Không nói đến Dung Việt Trạch là cháu ngoại ta, đó là họ người khác không tới lượt ta quản. chỉ với việc Dung Việt Trạch là người Dung gia, ta liền không thể để bên người cậu có một con ngựa như vậy.”

Không thể không nói Dư Hải Thiên đối với Dung Việt Trạch đã bị thất vọng đến cùng cực, mặc kệ là Dung Việt Trạch bản tính như thế nào vẫn là bị Khang Huy câu dẫn đến không biết phương hướng. Dư Hải Thiên cũng phải thừa nhận, Dung Việt Trạch đã muốn bị phế bỏ. Nhưng cho dù hắn có bị phế đi, vẫn như trước là trưởng tôn của Dung gia, là cháu ngoại trai của Dư gia. Như vậy thân phận nhất định không phải người bình thường có thể so sánh. Dung Việt Trạch bị Khang Huy nhục nhã như vậy, bộ mặt thật của Khang Huy đã để lộ ở trước mặt hắn, hắn như trước đối với Khang Huy dư tình chưa dứt. Dư Hải Thiên không thể không đề phòng hắn, về sau sẽ vì Khang Huy mà sẽ làm ra chuyện gì.

“Ngài đây là muốn con hai bàn tay trắng sao?” Khang Huy thì thào tự hỏi: “Tại sao lại đối với con ngoan độc như vậy?”

Bởi vì cậu là cái đồ sói mắt trắng, được người nuôi dưỡng không nhớ ơn mà còn cắn trộm. Dư Lãng đối với ánh mắt Khang Huy nhìn qua không thèm để ý. y cũng không mất miếng thịt nào. Nếu ánh mắt thật sự có thể giết người, Dư Lãng cũng đã sớm giết Khang Huy nhiều lần rồi. gặm sạch sẽ quả táo, ném xuống dưới. y đứng lên kéo tay Dư Hải Thiên: “Ba ba. Chúng ta đi thôi, con đói bụng rồi, chúng ta đi uống trà chiều.”

Dư Hải Thiên đứng lên, dùng tay lau miệng cho Dư Lãng: “phố Hoa Nam bên kia mới mở một nhà hàng, điểm tâm hình như không tồi. Ba ba mang con đi qua.”

Khang Huy đang bi thống đâu, bên này lại tình chàng ý thiếp. Khang Huy càng cảm thấy đau đớn nhìn Dư Hải Thiên. Hắn không phải không hận, chẳng qua hắn vẫn luôn nhẫn nại chờ thời cơ. Nhưng đối với cuộc sống không hề có tương lai mà chỉ có thể kéo dài hơi tàn. Hắn lập tức bạo phát lửa giận, đột nhiên đứng lên mà phanh một tiếng, ném bàn trà đi, một quả táo còn lăn đến dưới chân Dư Hải Thiên.

Dư Hải Thiên thản nhiên nhìn thoáng qua: “Ngày mai sẽ có người đưa cậu đến nước Anh.”

“Con không đi…” Khang Huy tê tâm liệt phế gầm rú.