“Anh đang suy nghĩ cái gì mà nhập tâm quá vậy?” Lê Mặc vừa đi vào phòng làm việc của Lăng Tây Thành, đã thấy anh đứng bên cửa sổ với vẻ mặt nghiêm túc.

“Em tới rồi, đồ đạc linh tinh đều đã mang lên hết rồi hả em?” Nghe thanh âm của Lê Mặc, Lăng Tây Thành nhanh chóng hồi thần (trở lại bình thường).

“Vâng, đều xong hết cả rồi, anh bảo nhiều người giúp em đến vậy mà.” Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Lăng Tây Thành, Lê Mặc có chút lo lắng: “Anh làm sao thế?”

“Anh không sao.” Lăng Tây Thành ôm lấy Lê Mặc, đặt đầu mình lên bả vai của cậu cọ đến cọ đi. Từ lúc Lăng Tây Thành biết tin Lê Tử Du sẽ đến làm việc tại Thần Thời, trong lòng anh luôn luôn hiện hữu một cảm giác không nỡ, nhưng anh không muốn nói ra vì sợ điều này sẽ khiến Lê Mặc lo lắng.

“Phốc, anh là cún con hay sao thế?” Lê Mặc thấy nhột đẩy Lăng Tây Thành một cái: “Đủ rồi, anh mau đi làm việc đi.”

“Không thích.” Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Lê Mặc, Lăng Tây Thành có chút ngẩn ngơ: “Mặc Mặc, em cười lên nhìn thật đẹp mắt.”

“Anh nói bậy bạ cái gì đó.” Lê Mặc không được tự nhiên quay đầu sang nơi khác.

“Anh nói thật mà.” Lăng Tây Thành xoa nhẹ mặt cậu, anh nhìn Lê Mặc một cách chăm chú. Ngũ quan Lê Mặc thuộc về loại nam tử tinh tế, sạch sẽ, đặc biệt là dung mạo vô cùng ôn hòa của cậu, lúc cậu cười lên thì đáy mắt như đang ẩn hàm những vì tinh tú (sao) sáng rực trên bầu trời cao, sống mũi thẳng tắp, cùng đôi môi nhạt màu nhẹ cong, khiến cho anh nhịn không được muốn hôn lên.

“Mặc Mặc…” Lăng Tây Thành nhẹ nhàng hôn Lê Mặc, anh cạy mở đôi môi cậu. Lê Mặc bị Lăng Tây Thành đột nhiên ôm hôn trở nên vô cùng hoảng sợ, chờ đến lúc cậu kịp phản ứng lại thì đã không còn đủ sức để từ chối nụ hôn đến từ anh nữa.

Khi nụ hôn kết thúc, hô hấp của hai người đều có chút bất ổn. Lăng Tây Thành ảo não nói: “Sớm biết thế này thì hôm nay anh đã không đi làm.”

“Anh nói vậy là sao?” Lê Mặc vẫn chưa trở lại bình thường sau nụ hôn kịch liệt ấy, cậu có cảm giác thắt lưng mình dường như không còn chút sức lực nào.

“Em thử đoán xem?” Lăng Tây Thành xấu xa cọ cọ trên người Lê Mặc, cố ý để cậu cảm nhận được vật đang nóng rực dán chặt vào bụng dưới của mình, anh ngậm lấy vành tai của cậu nói nhỏ: “Mặc Mặc, anh muốn em.”

“Đừng…” Lê Mặc nhịn không được ở trong lòng Lăng Tây Thành loạn động, dường như là muốn anh đừng quấy rối lỗ tai của cậu nữa.

“Đừng nhúc nhích, anh không có ý định làm thế ở nơi này, nhưng em cứ động đậy hoài thì anh không chắc.”

“…” Lê Mặc bị lời nói của Lăng Tây Thành dọa chấn kinh, thoáng cái toàn thân liền cứng còng.

“Được rồi, không trêu em nữa, em đứng yên để cho anh ôm một lát thôi.” Lăng Tây Thành nhẹ hít vào mùi hương thuộc về Lê Mặc, khe khẽ nói.

Lê Mặc không trả lời nhưng lại dần dần thả lỏng cơ thể, mặc cho Lăng Tây Thành ôm lấy mình, cùng anh hưởng thụ cảm giác ấm áp khó có được này.

Bỗng nhiên có tiếng đập cửa vang lên khiến hai người giật mình tỉnh táo lại, Văn Lý ôm một chồng tài liệu đi đến: “Học trưởng, đây là những báo cáo mà hôm nay anh phải xử lí. Cái nào cần ký tên thì em đặt phía trên cùng, ở giữa là về vấn đề thay đổi nhân sự tại các phòng, dưới cùng là bản thiết kế mới mà anh dặn dò làm lại lần trước. Anh xem qua đi, có vấn đề gì em sẽ đưa xuống các phòng ban để xử lý lại.”

Văn Lý vừa nói vừa quan sát sự lúng túng của hai người. Thoạt nhìn, Lăng Tây Thành không có điểm nào kỳ lạ, nhưng bộ dạng của Lê Mặc thì lại khiến người khác phải suy nghĩ. Tuy rằng nếu nhìn tổng thể sẽ thấy cậu có vẻ rất bình thường, không có gì khác biệt, nhưng khuôn mặt phiếm hồng cùng làn môi diễm sắc đều ám chỉ vừa rồi đã xảy ra những chuyện gì tại nơi này.

“Một chuyện cuối cùng.” Giọng của Văn Lý mang theo chút trêu chọc: “Học trưởng, quy định của công ty chắc là nên sửa lại.”

“Sửa cái gì? Không phải vẫn đang tốt sao?” Nghe được mùi mờ ám trong lời nói của Văn Lý, Lăng Tây Thành liếc mắt nhìn cậu ta.

“Quy định về việc không cho phép yêu đương trong văn phòng hẳn là anh nên bỏ đi.” Văn Lý nhịn không được cười to.

Gương mặt Lê Mặc mau chóng nóng bừng lên, cậu cầm lấy tập văn kiện đặt trên bàn đang muốn đi ra: “Không sao mà, Văn Lý chỉ đùa với chúng ta chút thôi.” Lăng Tây Thành vội vàng đem người kéo lại, nhân tiện nói với Văn Lý: “Cậu cũng thật là, bình thường thì nề nếp, đâu ra đấy hóa ra lại là một người chẳng biết lớn nhỏ!”

“Em chỉ là vui mừng khi thấy quan hệ của hai người tốt lên thôi. Được rồi, sáng nay Lê Tử Du đã bắt đầu làm việc.”

“Y đến lúc mấy giờ?”

“Cũng khá sớm, còn chưa đến giờ làm việc đâu. Em nghĩ chắc là y muốn tới để gặp anh, nhưng lại bị em bắt phải xuống dưới. À đúng rồi, y đi lên bằng thang máy chủ tịch của anh đó.”

Sắc mặt Lăng Tây Thành trầm xuống, gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, anh thế mà lại quên đổi mật mã thang máy. Lúc còn quen Lê Tử Du, y than thở với anh mỗi lần muốn đến để gặp anh đều phải tới bàn tiếp tân đăng kí trước rất phiền phức, anh nghe vậy liền đem mật mã thang máy riêng đổi thành ngày sinh nhật của y, giờ anh mới nhớ ra: “Một lát đem mật mã đó đổi đi.”

“Anh muốn em đổi thành cái gì?”

“20140602.”Lăng Tây Thành suy nghĩ một chút rồi nói.

“Nó mang ý nghĩ gì vậy anh?” Văn Lý tò mò hỏi.

“Hình như ngày đó là ngày mà hai chúng ta đến gặp nhau để ký tên vào đơn ly hôn.” Lê Mặc nghi ngờ, chậm chạp mở lời.

“Em nói sai rồi.” Lăng Tây Thành ôn nhu nhìn Lê Mặc cười bảo: “Hai chúng ta đã làm lành vào ngày đó.” Cũng là ngày anh mà anh được sống lại, Lăng Tây Thành yên lặng, ở trong lòng mình tự bổ sung thêm nửa câu còn lại. Văn Lý vừa nhắc tới nhân viên mới, thế nhưng làm anh đột nhiên nhớ lại một việc: “Đúng rồi Văn Lý, anh nhớ kỹ có hai nhân viên mới đến bộ phận thiết kế, một là Lê Tử Du, vậy người còn lại là ai?”

“Anh để em xem lại coi sao, em nhớ là nó ở trong đống tài liệu này.” Văn Lý lật chồng báo cáo lên tìm tìm, sau đó đưa một tập hồ sơ màu xanh: “Tìm được rồi, là Trương Huy Thanh. Người này có gì đặc biệt hả anh?”

“Ừ, đưa tài liệu của cậu ta cho anh xem lại một chút.” Lăng Tây Thành cẩn thận nhìn tư liệu về Trương Huy Thanh. Anh đối với người này có ấn tượng là bởi vì hai chuyện. Việc thứ nhất đây là em trai của Trương Huy Nhiên. Mà Trương Huy Nhiên cũng là người đàn ông thứ ba của Lê Tử Du.

Thân phận bên ngoài của Trương Huy Nhiên là một siêu sao, mọi người đều gọi hắn là “Nam thần Quốc Dân”, không có tai tiếng gì, cũng không hề có tin đồn về chuyện tình cảm, trên thực tế cậu ta chính là người nối nghiệp của công ty lớn nhất trong giới giải trí C&E. Trương Huy Nhiên và Trương Huy Thanh có quan hệ anh em rất tốt, đời trước Lê Tử Du nhờ vào việc giúp Trương Huy Thanh đưa cơm cho Trương Huy Nhiên mới có cơ hội quen biết cậu ta.

Ngoài ra, năm đó ý tưởng lấy ngọc thạch làm chủ đạo của Lê Tử Du là do Trương Huy Thanh đảm nhiệm. Sơ yếu lí lịch của Trương Huy Thanh tương đối tốt, tốt nghiệp loại giỏi tại khoa thiết kế ở đại học S, đạt học bổng cả 4 năm đại học, thậm chí trong các cuộc thi dành cho những nhà thiết kế trẻ trong nước, cậu ta cũng đạt nhiều giải thưởng: “Mặc Mặc, em đánh giá người này thế nào?”

Lê Mặc nhận lấy tờ lý lịch trong tay Lăng Tây Thành nhìn sơ qua một lần: “Nếu đây không phải là thổi phồng lên, thì cậu ta đúng là một nhân tài.”

“Ừ, nếu nói như vậy, Văn Lý, chừng nào Trương Huy Thanh bắt đầu làm việc, cậu bảo cậu ta đến làm trợ lý cho Mặc Mặc.” Lăng Tây Thành nói rồi nhéo nhéo gò má của Lê Mặc: “Em cũng nên có một trợ lý, nhân viên cũ thì rất khó đào tạo, còn mấy thằng nhóc mới vào làm này không có quá nhiều những suy nghĩ lệch lạc, ở chung có vẻ tốt hơn.”

“Vâng, được.” Lê Mặc đáp lời, có chút tức giận kéo tay của Lăng Tây Thành xuống, Văn Lý vẫn đứng một bên nhìn, anh không hề chú ý hình tượng chút nào hết. Lê Mặc thấy Lăng Tây Thành còn có chuyện khác muốn nói với Văn Lý nên lên tiếng chào rồi đi trước.

“Học trưởng, anh hẳn là định sắp xếp một người có tâm nhãn ở bên cạnh Lê nhị thiếu gia để giúp đỡ cậu ấy đúng không?”

“Anh nghĩ thế lâu rồi, thế nhưng không tìm được người phù hợp.” Lăng Tây Thành dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, đúng là anh có ý này, tuy nhiên muốn tìm được người cũng chẳng phải dễ dàng gì.

“Đúng thế, tính tình của Lê nhị thiếu gia…” Văn Lý cũng có chút đau đầu. Hai huynh đệ Lê gia đều không khôn khéo trong việc nhìn ra âm mưu của người khác, Lê Huyền tốt xấu gì cũng đã ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, nhưng còn Lê Mặc, cậu sau khi kết thúc việc học thì đến Thần Thời làm việc, cậu chỉ luôn cặm cụi lo thiết kế, ru rú ở trong nhà rất ít cùng người khác giao tiếp. Tuy cậu tài hoa trên phương diện thiết kế, Lê Mặc cũng là một người rất mạnh mẽ, nhưng cậu cứ quanh quẩn trong phòng làm việc suốt nên đối với những âm mưu rất khó đề phòng được.

“Anh cũng biết, bởi vậy tuyển người cho em ấy cậu chú ý nhiều một chút, thời gian vẫn còn dài không cần phải gấp gáp.”

“Vâng, em đã biết, vậy em đi trước đây, em sẽ đến thông báo cho Trương Huy Thanh bắt đầu làm việc.”

“Khi nào cậu ta đến cậu nhớ xem xét kĩ một chút, sau đó mới đưa vào cho Lê Mặc. Đúng rồi, nếu Mặc Mặc nghĩ người ta có khả năng thì ngay bên cạnh phòng thư kí cậu sắp xếp cho cậu ta một gian phòng làm việc. Bình thường cậu chú ý chặt cậu ta một chút, nhìn xem lời nói và hành động của cậu ta có cái gì bất thường hay không.”

“Đã biết, học trưởng anh rất nhanh sẽ biến thành bà mẹ già đó.”

“Đi làm việc nhanh đi! Càng ngày càng lắm mồm!” Thấy Văn Lý tươi cười trêu chọc mình, Lăng Tây Thành có cảm giác như đang trở lại thời sinh viên. Khi đó Văn Lý là một cậu nhóc hay cười, nếu người kia không đột nhiên xuất hiện rồi rời đi, Văn Lý cũng sẽ không trở thành bộ dáng bất câu ngôn tiếu (MV: ăn nói khách khí câu nệ, không hay cười) như bây giờ.

“Văn Lý, cậu…” Lăng Tây Thành rất muốn hỏi, cậu còn đang chờ người kia sao? Nhưng anh không nói ra miệng được. Đã nhiều năm trôi qua, người nam nhân giống như một cái khóa ở trong lòng Văn Lý, khóa lại tất cả sự vui vẻ và tự do của Văn Lý.

“Có việc gì nữa hả anh?”

“Không có việc gì.” Lăng Tây Thành vỗ vỗ vai Văn Lý: “Có khó khăn gì thì phải nói với anh, đừng khách khí.”

“Em hiểu rồi.” Văn Lý biết Lăng Tây Thành đang lo lắng cho mình, giả vờ thả lỏng nói: “Chỉ cần học trưởng giao ít việc cho em lại, bỏ bớt thời gian nói chuyện yêu đương với Lê nhị thiếu gia để giải quyết mấy cái báo cáo này là em đã biết ơn trời đất dữ lắm rồi!”

“Cậu thật là!” Lăng Tây Thành bất đắc dĩ nhìn anh.

“Được rồi, không còn việc gì nữa thì em đi làm việc đây.” Nói xong, Văn Lý xoay người rời khỏi phòng.

Trương Huy Thanh nhận được điện thoại của thư kí chủ tịch thì rất khẩn trương. Cậu cẩn thận chỉnh đốn lại trang phục, quần tây trang màu đen, áo khoác màu xám bạc, áo sơ mi trắng, mặc dù cậu không đeo cà vạt nhưng như vậy chắc cũng ổn rồi ha! Ôm tâm trạng khẩn trương, Trương Huy Thanh gõ cửa phòng thư kí.

“Mời vào.” Nghe được giọng nói du dương của Văn Lý, Trương Huy Thanh có chút ngây người, cậu cho rằng thư kí của chủ tịch chắc phải là một người đàn ông cao tuổi, hoặc là một cô gái xinh đẹp, không nghĩ tới lại là một người thanh niên, nghe thanh âm hình như cũng không lớn hơn mình bao nhiêu.

“Sao không đi vào?” Văn Lý thấy nửa ngày cũng không có ai mở cửa, lên tiếng hỏi lần thứ hai.

“A! Xin lỗi.” Trương Huy Thanh hận không thể tự tát mình một cái, lần đầu tiên gặp được cấp cao của công ty mà lại đờ người ra, đây không phải sẽ lưu lại ấn tượng xấu sao: “Xin chào, tôi là nhân viên mới của ban thiết kế Trương Huy Thanh, tôi vừa nhận được chỉ thị của ngài nên có chút khẩn trương, xin lỗi.”

“…” Văn Lý nhìn Trương Huy Thanh trong nháy mắt nhịn không được đứng lên: “Cậu…” Văn Lý hé miệng lại nói không nên lời. Quá giống, Trương Huy Thanh lớn lên rất giống người trong ấn tượng của anh, chỉ là người kia không có cao như vậy, ngũ quan tương tự cậu nhưng lại non nớt, nhu hòa hơn một chút.

Văn Lý vô luận thế nào cũng không quên được mùa hè năm đó. Sau khi kết thúc công việc ở hội sinh viên, trên đường nhà trọ đã gặp phải người mà cậu sẽ nhớ thương cả đời, chỉ tiếc tới cuối cùng cậu vẫn chưa biết tên người ta là gì.

Văn Lý vẫn còn nhớ rõ ba tháng mà họ sống chung với nhau, người đó bị mất trí nhớ, cho nên trong mắt người đó cậu là người thân duy nhất, hai người trở thành bạn và sống dựa vào nhau. Văn Lý là một cô nhi, tuy rằng từ nhỏ đã có thói quen tự lập, nhưng cũng khó tránh khỏi ước ao mỗi ngày có người bên cạnh để cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Người đó xuất hiện, mang đến cho anh một gia đình. Từ đó anh có thói quen mỗi ngày về nhà đều có người chờ đợi mình, quen việc hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ, cùng nhau đọc sách, thậm chí buổi tối còn cùng ôm nhau ngủ. Chỉ tiếc, thời gian hạnh phúc quá ngắn ngủi, có một ngày đột nhiên anh không thấy người ấy nữa, ngay cả một cách để liên lạc cũng chưa từng lưu lại.

Văn Lý không biết làm thế nào mới có thể tìm được người kia, cũng không biết người ta có nguyện ý gặp mình không, chỉ có thể ở lại chỗ này chờ. Đôi khi Văn Lý cũng hoài nghi, đoạn thời gian đó phải chăng là một giấc mơ, căn bản không có ai cùng cậu chung sống cả, căn bản không có ai ôm lấy anh rồi thủ thỉ: “Bảo bối, em đã trở về.” Văn Lý hoảng hốt nhìn Trương Huy Thanh, nửa ngày đều chưa hoàn hồn lại.