Lê Mặc thấy từ lúc Lăng Tây Thành và cậu bày tỏ hết nỗi lòng của mình, anh càng ngày càng dính lấy cậu. Ví dụ, như lúc này đây, cậu đang chuẩn bị đồ ăn sáng, phía sau lưng tự dưng lại có thêm một người đàn ông ôm riết không tha giống như miếng keo lớn dính cứng trên người cậu có muốn gỡ cũng không được.

“Anh rốt cuộc có muốn ăn sáng hay không? Anh cứ thế này em không thể nào cử động được!” Lê Mặc không còn cách nào khác đẩy đẩy người phía sau.

“Làm sao mà không cử động chứ?” Lăng Tây Thành lắc lắc cánh tay Lê Mặc: “Không phải em vẫn cử động rất tốt đây sao?”

“Em mới không cùng anh tranh cãi, mau tránh ra, trễ giờ làm bây giờ!” Lê Mặc nhìn cháo trong nồi đang sôi lên, đã gần tám giờ rồi, cháo vẫn còn chưa được nấu xong.

“Còn sớm mà Mặc Mặc, sao gần đây em không làm bánh bao thỏ nữa?” Lăng Tây Thành đưa tay giúp Lê Mặc tắt bếp, nhưng đầu anh vẫn lười biếng đặt trên vai cậu.

“Bộ anh là con nít sao? Lần trước là do em hiểu lầm, mau đứng lên, một lát lại đến muộn thật bây giờ.”

“Được rồi mà, em cho anh ôm một chút nữa thôi, Mặc Mặc anh mệt.” Lăng Tây Thành cố ý giả bộ đáng thương.

“Ai bảo hôm qua anh ngủ muộn làm chi, hôm nay anh tan việc sớm một chút đi, tối về thì phải nghỉ ngơi cho tốt.” Quay đầu nhìn kẻ đang bám trên người mình – Lăng Tây Thành, Lê Mặc hơi chút đau lòng vì anh. Bây giờ là thời điểm Thần Thời vô cùng bận rộn, hơn nữa vì chuyện đổi nguyên liệu chủ đạo nên lượng công việc của Lăng Tây Thành tăng lên rất nhiều. Nhìn anh đã nửa đêm mà vẫn cùng ban quản lí bộ phận vật tư thương nghị về việc tìm kiếm nguồn hàng cho nguyên liệu mới, Lê Mặc băn khoăn: “Ai, nếu em không đề nghị chuyện thay đổi nguyên liệu thì anh gần đây đâu phải tăng ca như vậy.”

“Không sao cả, anh không phiền đâu, em đừng lo lắng.” Ngẫu nhiên bận rộn một chút căn bản không làm cơ thể anh xảy ra vấn đề gì được, nhưng mà anh rất thích nhìn thấy Lê Mặc lo lắng cho mình, nên nhin không được mới cùng cậu than thở. Đây là mình đang làm nũng với Lê Mặc phải không? Trong đầu Lăng Tây Thành bị hai từ “làm nũng” dọa sợ, nhanh chóng lắc đầu để mình tỉnh táo lại một chút: “Mặc Mặc, chừng nào em mới dời lên lầu làm việc? Mọi thứ đều sắp xếp xong rồi!”

“Hai ngày nữa đi!” Nghĩ đến chuyện Lăng Tây Thành thu xếp phòng làm việc cho mình, Lê Mặc hơi đau đầu, bình tĩnh xem xét, căn phòng được trang trí đúng phong cách mà cậu thích, nhưng dù sao cũng đang ở công ty, Lê Mặc chỉ vừa nghĩ đến việc mình ăn mặc lôi thôi lếch thếch ngồi ở căn phòng đó làm việc là cậu không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nữa.

“Em không thích à?” Thấy Lê Mặc nhíu mày, Lăng Tây Thành hỏi.

“Không phải, anh không cảm thấy căn phòng đó được trang trí quá giống phong cách ở nhà sao?”

“Anh chẳng thấy gì cả! Không phải người ta hay nói những ai học về nghệ thuật thường phải ở trong một môi trường thoải mái thì mới có thể tìm thấy linh cảm sao? Em đừng quản mấy chuyện lặt vặt này nữa, để anh sắp xếp cho em một phụ tá, em chuyên tâm vẽ là tốt rồi!”

“Vậy cũng không hay lắm.” Nghe Lăng Tây Thành thẳng thắn trả lời, Lê Mặc lắc đầu.

“Có gì không tốt? Anh sẽ cho người sửa sang lại, chẳng lẽ em thích trồng cây? Hay nuôi mèo?” Lăng Tây Thành nỗ lực nhớ lại mấy phong cách mà các nhà nghệ thuật gia thường có, tỏ vẻ hiếu học dò hỏi Lê Mặc.

“Anh làm quá rồi! Nhưng tại sao anh cứ muốn em chuyển lên đó làm việc vậy?” Lê Mặc cảm thấy cả người anh hiện tại đều toát ra một loại khí chất mang tên “nhị (ngốc)“, quả thật là làm hỏng mắt người xem.

“Lê Tử Du hôm nay sẽ tới làm, anh lo lắng cho em.” Lăng Tây Thành cẩn thận cầm lấy tay Lê Mặc nói: “Ngoài sáng, Lê Tử Du khẳng định không là đối thủ của em, nhưng tâm nhãn (MV: mưu kế, âm mưu) trong lòng y rất nhiều, anh sợ y ám hại em.”

“Không phải anh bảo Triệu Lương canh chừng y rồi sao?”

“Cho dù là thế cũng khó tránh khỏi sai lầm, huống chi nếu em đổi lên tầng trên cùng anh, đó là chúng ta đang yêu nhau thắm thiết chứ không phải là em cố ý lẩn tránh y. Mặc Mặc ngoan, đừng làm anh lo.”

“Được rồi, vậy hôm nay em sẽ dọn phòng, bây giờ thì anh buông em ra nào!” Lê Mặc nghĩ thầm, mỗi ngày đều bắt cậu phải đối mặt với Lê Tử Du thật sự là một chuyện chán ngấy, chuyển lên lầu cũng là chuyện tốt. Về việc trồng cây, hay là mua một chậu phong lan, trên bàn làm việc thì để một chậu lục la (MV: tên tiếng anh là Scindapsus, ở Việt Nam thì gọi là cây trầu bà) hoặc là bạc hà cũng được, còn mèo thì… Hay là thôi đi!

Hôm nay là ngày đầu tiên Lê Tử Du đến Thần Thời để nhận công việc. Y thận trọng suy tính hồi lâu, cuối cùng y quyết định không mặc âu phục và mang cà vạt theo cách truyền thống mà diện một cái quần jean đậm màu đi kèm với một chiếc vest trắng được cách điệu thoải mái, áo sơmi tơ tằm màu vàng nhạt để mở hai nút trên cùng, trên cổ đeo dây chuyền bằng da, vừa lúc rũ xuống chính giữa xương quai xanh, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của y. Lê Tử Du quan sát mình trong gương, thấy cũng không tệ lắm. Ở trước mặt Lăng Tây Thành, y luôn khéo léo chọn lựa trang phục theo phong cách một học sinh ngoan, nhưng hiện tại y cố ý ăn mặc theo lối vừa tao nhã lại vừa có chút bướng bỉnh, cứng đầu để tăng thêm phần trưởng thành cho bản thân, khiến ai cũng không thể dời đi tầm nhìn.

Lê Tử Du đứng ở dưới lầu của Thần Thời do dự một lúc, không muốn đi vào từ cửa chính, mà đổi hướng đến bãi đỗ xe nơi có thang máy dành riêng cho chủ tịch. Thử nhập vào mật mã, phát hiện vẫn chưa thay đổi, tâm tư Lê Tử Du hơi chút thả lỏng. Xem ra Lăng Tây Thành vẫn còn tình cảm với mình, ngoài miệng nói chia tay vậy thôi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt mối liên hệ giữa hai người.

Bây giờ y vẫn ở tại căn hộ mà Lăng Tây Thành đã đặt mua cho mình, mật mã của thang máy cũng chính là ngày sinh của mình, anh chưa hề sửa lại, Lê Tử Du vừa nghĩ vừa bước vào thang máy, đưa tay bấm tầng cao nhất.

Vừa ra khỏi cửa thang máy, y đã nhìn thấy căn phòng kế bên phòng làm việc của chủ tịch có người đang chuyển đồ vào. Kéo một người lại hỏi, y mới biết được là do Lăng Tây Thành dặn dò chuẩn bị, giống như là sắm sửa phòng làm việc mới cho ai đó. Lê Tử Du suy nghĩ một chút, nhân viên mới của Thần Thời cũng không ít, nhưng mấy ai có quan hệ với Lăng Tây Thành, chẳng lẽ anh ấy cố ý chuẩn bị cho mình?

Nhìn vào thùng đựng sách đang được để trong phòng, trên cơ bản đều là những bộ sách nổi tiếng về thiết kế trang sức chuyên nghiệp. Chắc là Lăng Tây Thành biết y không chuyên về mảng này nên đưa đến cho y để phổ cập thêm kiến thức đây mà! Anh ta vẫn tỉ mỉ như thế. Nếu đã như vậy thì lúc trước anh ta lãnh đạm với mình chắc là muốn mình chủ động tới tìm anh ta đi! Ngẫm lại cũng phải, trước đây anh ta đối với mình ngoan ngoãn phục tùng như vậy làm sao có thể trong một sớm một chiều mà thay đổi được?

Văn Lý mới vừa từ phòng làm việc của Lăng Tây Thành đi ra dự định qua phòng bên cạnh xem đã sắp xếp đến đâu rồi, lại thấy Lê Tử Du đứng ngây người một bên. Anh nhanh chóng đi đến hỏi: “Lê tiên sinh hôm nay tới đây có chuyện gì sao? Bây giờ đang là giờ làm việc.”

“Em, em là tới nhận chức.” Lê Tử Du mỗi lần nhìn thấy Văn Lý sẽ có chút khẩn trương, tuy rằng không biết vì sao, nhưng y vẫn luôn có cảm giác cặp mắt sắc bén của Văn Lý dường như có thể nhìn thấu tâm hồn y.

“Nhận việc thì đến Ban nhân sự là được rồi, không cần cố ý tới phòng làm việc của chủ tịch.” Văn Lý khẽ nhíu mày, đương nhiên anh biết mục đích của Lê Tử Du khi đến nơi này. Công bằng mà nói, anh cũng chẳng thích gì Lê Tử Du, luôn cảm thấy y nói hay làm cái gì cũng đều mang theo những mưu toan, là một người rất giỏi che dấu cảm xúc. Đối với quan hệ của Lăng Tây Thành và Lê Mặc càng lúc càng thân mật như bây giờ, anh thấy thật vui mừng. Bởi vậy anh không hy vọng Lê Tử Du tiếp xúc quá nhiều với Lăng Tây Thành.

“Em biết, em chỉ là muốn đến để gặp mặt Tây Thành ca ca một chút.”

“Gặp chủ tịch? Xin hỏi cậu có hẹn trước không?” Nhìn Lê Tử Du tỏ vẻ đáng thương, Văn Lý cảm thấy chán ghét cực độ, y tự xem mình là nữ chính của tiểu thuyết tình cảm sao? Tiểu thuyết Quỳnh Dao còn chưa buồn thảm đến như thế.

“Trước đây em cũng không cần phải hẹn trước, thư kí Văn… Anh ghét em lắm sao?”

“Xin đừng hiểu lầm, đối với khách, từ trước đến nay tôi đều đối xử rất bình đẳng. Thế nhưng cũng đặc biệt nhắc nhở ngài một chút, nếu sau này ngài làm việc ở Thần Thời, thì tốt nhất ngài nên thay đổi phong cách ăn mặc của bản thân. Tuy công ty cũng không có quy định cứng nhắc gì, nhưng đã là một nhân viên mới, ngay cả quần áo ngài mặc cũng phải nói lên vì sao công ty chọn ngài vào làm!”

“Anh… Em đã biết.” Lê Tử Du giả vờ dịu ngoan, nhưng nắm tay đã siết thật chặt. Văn Lý chẳng qua chỉ là một thư kí, nếu như Lăng Tây Thành cưng chiều y như trước đây, anh ta làm sao dám nói với y như vậy.

“Không việc gì nữa thì mời ngài đi xuống dưới, việc chủ tịch phân phó cho chúng tôi làm vẫn còn chưa xong.” Văn Lý mặc kệ trong lòng Lê Tử Du nghĩ như thế nào, bày ra bộ dáng lãnh đạm tiễn khách.

Mắt thấy bộ dạng giải quyết công việc chung của Văn Lý, Lê Tử Du cũng không còn cách nào khác. Nhìn đồng hồ, quả thật cũng không còn sớm, đành phải xuống dưới lầu báo cáo với bộ nhân sự. Nghe giám đốc phòng nhân sự nói hết nửa ngày trời về quy tắc của công ty, Lê Tử Du cuối cùng cũng có thể đi đến phòng thiết kế.

Ở hành lang ngoài phòng quản lý, Lê Tử Du gặp Lê Mặc. Cậu mặc một thân tây trang màu xanh đậm, ôm một thùng tài liệu lớn lướt ngang qua người y không chớp mắt lấy một cái, tựa như không nhìn thấy y “Lê Mặc!” Lê Tử Du nhịn không được gọi cậu lại.

Lê Mặc dừng bước nhìn y một cái: “Tìm tôi có việc?”

“Từ hôm nay trở đi tôi sẽ làm việc ở Thần Thời.” Giọng Lê Tử Du mang theo vài phần khiêu khích.

“À, chúc mừng.” Lê Mặc quan sát Lê Tử Du từ trên xuống dưới, hơi nhăn mi lại, y đang ăn mặc kiểu gì vậy. Dáng người của Lê Tử Du khá đẹp, quần jean bó sát làm lộ ra đôi chân thon dài. Áo sơmi tơ tằm mềm mại dán vào người khiến cho vòng eo của y thoạt nhìn càng thêm thon gầy. Nếu như đi hẹn hò, mặc loại quần áo chắc chắn sẽ phô ra toàn bộ sức hấp dẫn của y, nhưng nếu là đi làm thì… Lê Mặc nghĩ thầm, dù sao cũng chẳng phải là thư kí của mình, không cần xen vào việc của người khác.

“Anh phản ứng kiểu gì vậy? Chột dạ sao?” Lê Tử Du nhìn chằm chằm vào hai mắt Lê Mặc, không có khả năng, vì sao Lê Mặc chẳng có chút kinh hoảng nào, chả lẽ anh ta không lo mình sẽ cướp đi Lăng Tây Thành lần thứ hai sao?

“Cậu làm việc ở đâu thì có liên quan gì tới tôi, tại sao tôi phải chột dạ? Không có gì nữa thì tôi về văn phòng đây!” Mỗi lần Lê Mặc bị Lê Tử Du ngăn lại, cậu đều không giải thích được, cậu thực sự chẳng hiểu được Lê Tử Du đang muốn nói về cái gì, tùy ý nói một câu rồi xoay người rời đi.

Lê Tử Du nhìn bóng lưng Lê Mặc đi lên thang máy, trong lòng có chút cảm giác khác lạ. Lê Mặc vốn làm việc ở tầng một, tại sao anh ta phải dùng thang máy? Lắc đầu không muốn nghĩ nữa, Lê Tử Du dự định vào phòng gặp quản lí trước.

Gõ cửa, Lê Tử Du đi vào phòng làm việc của quản lí: “Triệu quản lí, làm phiền ngài rồi, tôi là thư kí mới tên Lê Tử Du.” Tuy có giao tình với Triệu Lương nhưng Lê Tử Du vẫn phải giả vờ chào hỏi, giới thiệu về bản thân, dù sao hiện tại đang ở công ty, không thể làm người khác phát hiện ra mối quan hệ của y và Triệu Lương được.

“Không sao, trước đó bộ nhân sự đã thông báo với tôi cậu sẽ qua làm việc trong hôm nay rồi, tuy hơi vội vàng một chút, nhưng cũng đã dọn dẹp phòng làm việc xong rồi.” Đối mặt với Lê Tử Du, tâm tình của Triệu Lương có chút căm phẫn, nếu không vì y, lão cũng không bị Lăng Tây Thành phát hiện chuyện nhận hối lộ. Nhớ lại chuyện Lăng Tây Thành dặn dò, vẻ mặt Triệu Lương tươi cười, xem Lê Tử Du như một hậu bối có tiền đồ.

“Cảm ơn, đã làm ngài lo lắng cho tôi rồi.” Lê Tử Du nghĩ thầm, quả thật có chút vội vàng, vào buổi sáng lúc lên lầu cũng chưa có cái gì xong cả.

“Không có gì, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau cả, phòng làm việc của cậu là văn phòng của tổ trưởng Lê trước kia, cách chỗ tôi cũng gần. Lê tổ trưởng còn có một ít sách chưa có lấy lên, cậu không vội thì ở chỗ này chờ ngài ấy một lát.”

“Cái gì?” Lê Tử Du kinh ngạc nhìn Triệu Lương, phòng làm việc đó là Lăng Tây Thành chuẩn bị cho Lê Mặc sao? Lòng Lê Tử Du lập tức đại loạn, mới vài ngày thôi mà, Lăng Tây Thành sao lại để ý tới Lê Mặc như vậy? Lẽ nào Lăng Tây Thành thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với mình? Điều đó không có khả năng, Lê Mặc không có bản lĩnh tới vậy, mới vài ngày ngắn ngủi đã có thể nắm được Lăng Tây Thành vào lòng bàn tay. Lê Tử Du thầm nghĩ muốn chạy tới trước mặt Lăng Tây Thành hỏi anh rốt cuộc chuyện này là sao, nhưng y biết rõ mình không thể làm như vậy.

“Đây là chủ tịch tự mình sắp xếp, nói phòng trống của thư kí trước đây để làm phòng nghỉ cho nhân viên, vừa lúc Lê tổ trưởng chuyển lên tầng cao nhất, căn phòng này lại đang trống nên dùng làm văn phòng cho cậu.” Triệu Lương vừa nói, vừa quan sát biểu tình của Lê Tử Du.

“Nếu là Tây Thành… Ách, không, là chủ tịch Lăng sắp xếp, thì cứ theo vậy là được. Bây giờ tôi đi trước.” Sắc mặt Lê Tử Du có chút tái nhợt, chào hỏi Triệu Lương đi ra.

Sau khi Lê Tử Du rời đi, Triệu Lương bấm số nội tuyến của văn phòng chủ tịch: “Chủ tịch, dựa theo lời dặn của ngài, tôi đã làm xong rồi ạ.”

“Ừ, theo dõi y cho thật chặt, những tài liệu công tác không quan trọng có thể đưa cho y xem một ít, còn những tài liệu quan trong liên quan đến công ty thì không được để y đụng vào.”

“Đã rõ.”

“Vậy tôi cúp máy trước.” Lăng Tây Thành đứng dậy đi đến bên cửa sổ suy nghĩ, Lê Tử Du, y cuối cùng đang muốn làm gì đây?