Chương 38: Chân tâm hay giả ý

"Thế tử? Sao vậy?". Cố Hi Hoằng nhìn Lạc Tử Phong từ sau khi rời khỏi phòng Triệu Lương liền bắt đầu thất thần, không khỏi lên tiếng hỏi: "Hẳn là bị chuyện vừa nãy làm hoảng sợ rồi?".

"Sao có thể, Lạc mỗ không sao". Lạc Tử Phong nhẹ nhàng lắc đầu với Cố Hi Hoằng, nghĩ mãi vẫn không hiểu sao đối phương có thể đối với một nữ tử người dưng biểu hiện nhiệt tình như vậy, nhưng đối với muội muội ruột lại làm ra quyết định tàn khốc. Chỉ bởi vì sự tồn tại của Cảnh Dung gây họa đến tương lai của hắn sao, còn người khác thì không hề có uy hiếp? A, bởi vì lợi ích của mình chưa từng có xung đột, cho nên vì lẽ đó liền có thể ở thời khắc mấu chốt làm cứu viện sao? Như vậy việc làm thiện cùng với giả nhân giả nghĩa có gì khác nhau đâu? Cố Hi Hoằng ở trước mặt nàng diễn vở kịch như vậy rốt cuộc là vì sao, lẽ nào bây giờ biết Cảnh Dung hòa thân bất thành, nên đổi thành chính sách dụ dỗ sao? Nếu thật sự như thế thì Cố Hi Hoằng cũng quá coi khinh Lạc Tử Phong nàng, nếu đã quyết định bước vào vũng bùn quan trường này thì Lạc Tử Phong từng đơn thuần không sử dụng tâm kế kia cũng không còn, đã theo gió cuốn bay theo nước mắt ngày đó rồi.

Đã qua giờ Dậu, tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, Lạc Tử Phong lắc lắc ly rượu trong tay, khóe miệng câu lên nụ cười cân nhắc. Chỉ mới hai lần tửu lệnh mà đồng liêu Lệ bộ đã say ngất hai phần, ngay cả gò má của Cố Hi Hoằng cũng đã đỏ bừng. Có điều hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh, chỉ trò chuyện vui vẻ với nàng mặc dù trong lòng rất kinh hãi. Tửu lượng nàng luyện ra từ bao nhiêu vại rượu mà ra, há có thể so với những người chỉ biết dùng ly nhỏ để uống này sao?

Ước chừng qua một canh giờ nữa, người chạm cốc chỉ còn Lạc Tử Phong và Cố Hi Hoằng, nhìn mắt đối phương đã hằn lên tơ máu, Lạc Tử Phong cũng hơi kinh ngạc, đã thành thế này rồi mà vẫn muốn uống sao?

Để ly rượu trong tay xuống, Lạc Tử Phong liền muốn giật bình rượu trong tay Cố Hi Hoằng, còn tiếp tục uống thì ngày mai không thể làm việc rồi. Người làm quan tất nhiên phải vì dân làm việc, sao có thể vì rượu mà làm lỡ?

"Tứ hoàng tử, thả bình rượu xuống đi, ngươi uống đủ nhiều rồi, uống nhiều hại thân". Nói rồi, Lạc Tử Phong liền đoạt bình rượu của Cố Hi Hoằng.

Thấy rượu của mình bị cướp mất, tay phải Cố Hi Hoằng theo bản năng vươn tới trước, muốn đoạt bình rượu lại. Lạc Tử Phong thấy thế thì mau chóng đứng dậy khỏi ghế, tránh thoát một chiêu này của Cố Hi Hoằng, nhưng mà lúc Lạc Tử Phong đứng dậy thì thân thể cũng hơi chao đảo, dùng sức lắc đầu. Quả nhiên vẫn là uống quá nhiều, thân mình có cảm giác nhẹ bẫng, còn uống nữa chắc sẽ say mất. Lạc Tử Phong chưa bao giờ phóng túng bản thân uống say nhưng vô cùng hiểu rõ khó chịu khi say, dù sao thì trong sách thuốc cũng đã ghi chép tỉ mỉ. Sau khi xem những thứ đó thì nàng không dám uống say, đầu đau sắp nứt, cổ họng khó chịu, thậm chí có thể buồn nôn, nghiêm trọng hơn sẽ thổ huyết, cho nên tại sao nàng phải tự mình tìm tội như vậy chứ?

"Rượu... Cho ta rượu...". Cố Hi Hoằng lảo đảo đứng dậy, mở hai mắt mông lung,, chỉ có thể thấy được một bóng người lay động trước mặt, nhưng mà bước chân của hắn vẫn hướng về phía hắn cho rằng sẽ có rượu.

Nhìn Cố Hi Hoằng lảo đảo, thế đến hung hăng, trên mặt Lạc Tử Phong lóe lên chút sợ hãi. Hán tử say rồi không phân biệt cao thấp quý tiện, mặc dù là hoàng tử vẫn quen sống trong nhung lụa, bị nhiều quy củ ràng buộc thì cũng có thể làm ra những chuyện mà hán tử khi say có thể làm. Vì một người không liên quan, nàng sẽ không tự đặt mình trong nguy hiểm. Nghĩ như vậy Lạc Tử Phong liền chuẩn xác thả bình rượu vào trong tay Cố Hi Hoằng, rốt cuộc thì đối phương cũng an tĩnh nhận bầu rượu, hài lòng uống tiếp.

"Tứ hoàng tử, ngươi thích uống rượu như vậy sao?". Thời gian còn chưa đến, người của tương vương phủ sẽ không đến sớm, Lạc Tử Phong buồn bực ngán ngẩm chỉ có thể lựa chọn "đối thoại" với người còn tỉnh táo duy nhất là Cố Hi Hoằng. tuy rằng nàng cũng không cho rằng đối phương sẽ trả lời mình.

"Ừm, uống rượu....". Cố Hi Hoằng ngửa đầu đem rượu trút vào miệng, sau đó nhìn về hướng Lạc Tử Phong, "Thế tử? Ừ, là Thế tử. Tửu lượng của Thế tử thật khiến bản hoàng tử khâm phục a, hức....". Cố Hi Hoằng không còn tính tự giác của một hoàng tử, không để ý thân phận ngồi trên mặt đất, thậm chí còn nấc cụt. Lạc Tử Phong luôn được Lạc Tri Thu giáo dục có nhã nhặn có chút chán ghét hơi di chuyển thân mình.

"Thế tử làm gì ngồi xa như vậy a? Đến, đến chỗ này ngồi". Cố Hi Hoằng nhìn thấy Lạc Tử Phong lui về sau, trên mặt rõ ràng không thích, vỗ vỗ sàn nhà bên cạnh mình, ra hiệu Lạc Tử Phong ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lạc Tử Phong kiên định lắc đầu một cái, "Không, Lạc mỗ ngồi ở đây là được rồi".

Cố Hi Hoằng nghe vậy nhíu mày, lại muốn uống tiếp, đột nhiên vỗ vỗ đầu của mình, một bộ đột nhiên tỉnh ngộ. "Xem trí nhớ của ta này, Thế tử sợ là không thích thân cận với bản hoàng tử đi, dù sao trong đám người lúc trước kiến nghị để phụ hoàng xa gả Cảnh Dung đến Hung Nô cũng có phần của bản hoàng tử. Thế tử thương yêu Cảnh Dung như vậy chắc sẽ ghi hận trong lòng với bản hoàng tử đi, cũng được, cũng được".

"Tứ hoàng tử ngài lo xa rồi". Vẻ mặt của Lạc Tử Phong buông lỏng, thế nhưng vẫn không tiến lên trước. Bây giờ ngồi cách xa như vậy mà nàng cũng ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Cố Hi Hoằng, huống chi là đến ngồi bên cạnh hắn? Không, kiên quyết không!

"Xem đi, trong lòng ngươi đối với chuyện này vẫn rất để tâm, đúng không?". Cố Hi Hoằng tự giễu nở nụ cười: "Ngay cả bản hoàng tử cũng rất để tâm, huống chi là người khác? Bản hoàng tử ta lại làm ra chuyện như vậy, bị quyền lực và dục vọng thao túng linh hồn lại muốn đem chính muội muội ruột của mình đẩy vào biển lửa. Ta không phải người, thật sự không phải người, Thế tử ngươi không ngồi chung với ta cũng là lẽ dĩ nhiên, cũng là lẽ dĩ nhiên....". Nói rồi, Cố Hi Hoằng ngửa đầu uống một hớp lớn, bởi vì quá vội cho nên bị sặc đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ra. Lạc Tử Phong ngồi bên cạnh nhìn muốn buồn nôn, rồi lại nhìn không nổi, do dự chốc lát nàng cũng móc một chiếc khăn gấm trong túi, yên lặng đến bên người Cố Hi Hoằng, cẩn thận từng li lau sạch vết bẩn trên mặt đối phương. Làm xong, nàng ghét bỏ nhìn khăn gấm trong tay mình, tiện tay ném lên người Cố Hi Hoằng đang nằm dài trên bàn.

"Đa tạ". Cố Hi Hoằng còn chưa mất ý thức tất nhiên biết chuyện Lạc Tử Phong làm, Lạc Tử Phong nghe vậy cũng chỉ trầm mặc không nói, cuối cùng vẫn nghe dạ dịch chuyển ghế đến gần đối phương.

"Đúng rồi", đột nhiên Cố Hi Hoằng nhớ đến gì đó, trên mặt lóe lên tia cấp thiết cùng bất an, sờ soạng trong túi hồi lâu mới lấy ra một phong thư bị hắn vò đến nhăn nhúm.

"Cái này, Thế tử ngươi xem đi". Cố Hi Hoằng một mặt chân thành đưa phong thư cho Lạc Tử Phong, ra hiệu đối phương mở ra.

"Đây là?", Lạc Tử Phong vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cố Hi Hoằng, vẫn chưa đưa tay nhận đồ.

Cố Hi Hoằng thấy Lạc Tử Phong không nhận, trên mặt một trận thất vọng: "Thế tử cứ yên tâm, kỳ thực đây mới là mục đích hôm nay bản hoàng tử gọi ngươi đến đây. Chỗ này có thư do Tam hoàng huynh, Lục hoàng đệ, Bát hoàng đệ phái người đưa đến chỗ ta vào buổi tối ngày xuân săn, ta nghĩ ngươi sẽ có hứng thú với nó".

"Bọn họ?". Lạc Tử Phong một mặt ngờ vực mở phong thư, mở một lá nhìn qua nội dung bên trong. Nghi hoặc trên mặt bỗng chốc biến thành phẫn nộ, sau đó là lá thư thứ hai, thứ ba, sau khi đọc hết toàn bộ thì nàng giống như mất hết sức lực ngồi trên ghế, ánh mắt vô hồn, trong miệng còn lẩm bẩm: "Đúng là bọn họ, lại có thể phái sát thủ ám sát chính thân sinh muội muội của mình.....". Tuy nói lúc trước Lạc Tử Phong đã đoán trước được chuyện bọn họ gây nên, nhưng khi nhìn những câu nói trong thư, ngữ khí hoàn toàn không xem Cảnh Dung là muội muội như đâm vào mắt nàng. Người thân bên cạnh Cảnh Dung lại chỉ có như vậy thôi sao? Sự tình thất bại còn không có tâm hối cải, chỉ muốn suy nghĩ tìm cách thoát một kiếp, thậm chí còn dò hỏi lẫn nhau ngày ấy là hai bên còn lại là do ai phái ra.... Vật này, tuyệt đối không thể để Cảnh Dung nhìn thấy.

"Ta cũng không ngờ bọn họ sẽ làm đến tuyệt tình như vậy....", Cố Hi Hoằng có chút ủ rũ cúi đầu, "Cũng may ngày ấy Thế tự và Cảnh Dung cát nhân thiên tướng, bằng không.....".

"Nói vậy nghĩa là Tứ hoàng tử ngươi không có tham dự trong đó?". Đã kiến thức được sự tuyệt tình của ba vị hoàng tử chưa gặp mặt với Cảnh Dung, Lạc Tử Phong một mặt ngờ vực nhìn Cố Hi Hoằng, hiển nhiên đối với hắn vẫn tồn tại nghi ngờ.

Cố Hi Hoằng vừa nghe giọng điệu hoài nghi của Lạc Tử Phong thì cuống lên, lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, thanh âm gào lên chấn động màn nhĩ Lạc Tử Phong ong ong: "Bản hoàng tử còn chưa đến mức vì quyền lực mà sát hại muội muội của mình, ông trời có mắt, ta là loại người như vậy sao?".

Lạc Tử Phong giương mắt nhìn Cố Hi Hoằng, kì thực nàng rất muốn trả lời "đúng vậy", thế nhưng bị khí thế của hắn làm cho nghẹn lời, cho nên chỉ câm miệng không đáp, Lạc Tử Phong yên lặng tự nói với lòng mình.

Thấy Lạc Tử Phong không trả lời vấn đề của mình, Cố Hi Hoằng lập tức như quả bóng xì hơi ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt dần hiện lên nụ cười thống khổ: "Quyền lực đã sớm khiến ta không còn là ta nữa, khiến bọn họ không còn là bọn họ. Bây giờ ngay cả ta cũng thấy bản thân vô cùng xa lạ, ngươi không tin ta cũng không có gì đáng trách. A, tư vị lạnh lẽo của người ngồi trên cao đó ta cũng được nếm thử rồi".

"Bây giờ quay đầu cũng không muộn, quên đi tất cả, không tranh đấu nữa.....". Biết rõ là không thể nào nhưng Lạc Tử Phong vẫn nói ra lời trong lòng, đừng nói bốn vị hoàng tử tranh đấu vì ngôi vị hoàng đế này không thể tự dứt ra, ngay cả Cảnh Dung bị Cảnh Thái đế kéo vào cuộc chi tranh này cũng không thể không để tâm đến. Bây giờ, ngay cả nàng cũng bị cuốn vào đó không có cách nào kiềm chế, lời vừa ra khỏi miệng liền phát hiện mình ngu xuẩn, vì bản thân mình mà bật cười.