Chương 37: Tiệc rượu Lễ bộ
"Thanh Nhi ngốc, theo một chủ nhân như bản cung cũng khổ cho ngươi", Cảnh Dung nhẹ nhàng xoa đầu Thanh Nhi, bên môi xả ra nụ cười khổ. "Những ngày khổ sở không phải đến bây giờ đã hết rồi sao? Ngay cả Cửu công chúa thường ngày không sợ trời, không sợ đất cũng không dám đắc tội Tương Vương phủ, cuộc sống sau này của Công chúa sẽ dễ chịu hơn". Thanh Nhi lắc lắc đầu, vẻ mặt mơ ước nhìn Cảnh Dung, đang vì nàng ấy có thể tìm thấy một nơi quy túc tốt mà cảm thấy hài lòng. Cảnh Dung nghe vậy chỉ cười không nói, Tương Vương phủ thật sự có thể che chở nàng một đời sao? Bỗng dưng trong đầu hiện lên hình ảnh Lạc Tử Phong ngày hôm đó, khiến cho người luôn mang theo nụ cười chói mắt đó phải trở nên ưu thương khó nói thành lời, là phức tạp đi, tiến vào triều đình là phức tạp, trở thành Phò mã của nàng càng phức tạp... Nghiêng đầu nhìn cành hoa bị nàng đặt trên bàn đang có dấu hiệu héo tàn, Cảnh Dung chỉ khe khẽ thở dài, dắt tay Thanh Nhi, ôn nhu nói: "Thanh Nhi, theo bản cung đến dược phòng đi". Thanh Nhi vẻ mặt kinh hoảng rút tay mình khỏi tay Cảnh Dung, liên tục lắc đầu: "Thanh Nhi thật sự không sao, không cần bôi thuốc, Công chúa vẫn nên tiếp tục cắm hoa đi". Nhìn bàn tay bị Thanh Nhi bỏ qua, Cảnh Dung hơi run run, sau đó lại như hiểu rõ: "Thanh Nhi cũng sợ sao? Sợ bị liên lụy....". "Công chúa, Thanh Nhi không có ý này.....". Bi thương trong mắt Cảnh Dung khiến nàng xúc động, Thanh Nhi thực sự không biết làm sao để ứng phó tình hình bây giờ. Ban đầu đúng là nàng có cái ý nghĩ ngu xuẩn gì mà sợ bị liên lụy đó, thế nhưng qua mấy năm ở chung, vẫn luôn ở bên người Cảnh Dung, nàng tất nhiên đã nhìn rõ tất cả. Sự tin tưởng về lời đồn cũng đã sớm biến mất, những lời nói vô căn cứ như vậy sao bây giờ nàng còn tin được? "Vậy thì liền đi theo Công chúa vào phòng bôi thuốc thôi". Thực sự là không còn cách nào, Thanh Nhi lấy dũng khí nắm lấy tay Cảnh Dung, lần đầu tiên, nàng đi phía trước, dẫn người kia đi phía sau. Giờ Thân, Lạc Tử Phong ở Lễ bộ sau một hồi làm việc đã thu thập các tấu chương trên bàn, chuẩn bị về tương vương phủ, ai ngờ vừa mới đứng lên đã bị Lý Thanh Nham cản đường. Lạc Tử Phong không hiểu nhìn biểu tình xấu hổ của Lý Thanh Nham, "Thượng thư đại nhân, đây là?". "Cái này, Tứ hoàng tử điện hạ nói hôm nay là ngày đầu tiên Lạc đại nhân đến Lễ bộ làm việc, chúng ta trước tiên cần tận tâm tận lực giúp đỡ cho ngươi, sau đó cũng nên vì ngươi đón gió tẩy trần. Bây giờ Điện hạ đã đến Tụ Hiền cư chuẩn bị thỏa đáng, kính xin Lạc đại nhân cùng đi với ta". Lý Thanh Nham cẩn thận dùng ngôn từ châm chước, không thể xưng vi thần, thế nhưng cũng không thể ở trường hợp riêng tư tự xưng bản quan, trái lo phải nghĩ liền chỉ có thể dùng tự "ta". Lạc Tử Phong cau mày, lời từ chối vốn sắp ra khỏi miệng lại biến thành: "Kính xin Thượng thư đại nhân dẫn đường". "Được, được", Lý Thanh Nham liên tục gật đầu phụ họa, sau đó dẫn Lạc Tử Phong ra khỏi phủ Lễ bộ, bên ngoài đã có hai cỗ kiệu chờ sẵn. "Lạc đại nhân, mời", Lý Thanh Nham chỉ chỉ cỗ kiệu xa hoa kia, nói. "Thượng thư đại nhân, xin mời". Lạc Tử Phong miễn cưỡng lộ ra nụ cười thỏa mãn, kì thực trong lòng vô cùng căm ghét. Không ngờ mới ngày đầu đi làm đã phải trưng ra bộ mặt dối trá nghênh đón mặt người, cũng không biết ngoại công cùng gia gia mấy chục năm quan trường làm sao chịu nổi. Có phải cũng như nàng vì đi ứng phó những thứ này mà luôn chuẩn bị bộ mặt dối trá không? Quãng đường từ Tụ Hiền cư đến Lễ bộ không xa, mỗi khi có tiệc rượu mọi người đều tổ chức ở đây, hôm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi hạ kiệu, vừa mới đứng thẳng người thì đã nhìn thấy Tứ hoàng tử Cố Hi Hoằng dùng gương mặt tươi cười đứng ở cửa. Lạc Tử Phong nhanh chóng tiến về trước hai bước, một mực cung kính chắp tay trước mặt đối phương: "Để Tứ hoàng tử chờ lâu, vi thần thật là....". "Ai, bây giờ không phải giờ làm việc, giọng điệu quan chức này Thế tử vẫn nên mau mau thu hồi đi. Nếu như Thế tử thật sự muốn thể hiện áy náy của mình thì liền vào trong kia, tự phạt mình ba ly, được không?". Cố Hi Hoằng sang sảng cười choàng tay lên vai Lạc Tử Phong, nghiễm nhiên bày ra bộ dáng huynh đệ tốt. Lạc Tử Phong không dấu vết tách khỏi móng vuốt của Cố Hi Hoằng, trên mặt mang theo mỉm cười áy náy: "Từ nhỏ Lạc mỗ không quen tiếp xúc cùng người khác, đợi một lát nữa tự mình phạt thêm ba ly". "Tốt!", Cố Hi Hoằng thu tay về, thoải mái cười. Lúc nãy bởi vì Lạc Tử Phong né tránh mà bầu không khí nháy mắt trở nên ngột ngạt, bây giờ vì câu nói này mà trở nên sống động, mấy người cười nói đi lên lầu hai. Lạc Tử Phong nhìn một bàn đầy mỹ thực nhưng không có chút hứng thú, vừa vặn có một gã sai vặt mang tương lại đây, tiện tay đưa cho hắn nén bạc liền bảo hắn đi tương vương phủ báo tin, để người tương vương phủ trước giờ Tuất đến đây đón nàng. Tiệc còn chưa mở màn đã phải tự hẹn phạt sáu ly, tối nay nhất định không thể dễ dàng chạy thoát. "Thế tử vừa đến kinh thành không lâu, nói vậy chắc vẫn chưa có cơ hội đến Tự Hiền các thưởng thức mỹ thực nơi đây, hôm nay liền tận hứng một lần đi". Cố Hi Hoằng mở màn chúc rượu nghiễm nhiên giống như mình là chủ sự của Lễ bộ vậy, Lạc Tử Phong theo bản năng nhìn về phía Lý Thanh Nham, quả nhiên thấy vẻ mặt đối phương không được tự nhiên, đáy lòng thầm than nhưng tay phải nâng bầu rượu, tay trái cầm ly, lập tức uống cạn sáu ly rượu tự phạt, cách làm thoải mái tự nhiên như vậy khiến người người khen không dứt. Cố Hi Hoằng hiển nhiên không ngờ rằng sau khi uống sáu li rượu mà Lạc Tử Phong vẫn vẻ mặt như thường, hơi hơi run, một lát sau ý cười liền hiện lên mặt, "Không ngờ tửu lượng của Thế tử cao như vậy, xem ra hôm nay chúng ta không thể tùy ý buông tha Thế tử a, mọi người nói có đúng không?". "Vâng!". Nghe các đồng liêu ồn ào trả lời giống nhau, Lạc Tử Phong chỉ cười nhạt, kiếp trước lấy nghề bán rượu trái cây để sống thì tửu lượng của nàng tuy không thể ngàn chén không say nhưng cũng tốt hơn người thường. Đêm nay liền để nàng phụng bồi đi, rượu qua ba tuần, ai ngã xuống trước còn chưa biết được. "Có tửu không có ca sao được? Tiểu nhị, gọi các cô nương xướng khúc chỗ các ngươi lên đây". Hai lần rượu vào bụng, trên mặt Lý Thanh Nham đã ửng đỏ, khi nói chuyện âm điệu cũng nhão nhoẹt đi, quay sang tiểu nhị bên cạnh rống một tiếng, sợ đến Lạc Tử Phong cũng vì thế mà choáng váng. Tửu phẩm của người này có vẻ rất kém đi? Cố Hi Hoằng thấy thế cười haha, nói: "Thế tử không cần sợ hãi, Lý đại nhân đây là cao hứng". Nghe được lời này của Cố Hi Hoằng, Lý Thanh Nham vừa nốc rượu vừa không ngừng tán thành: "Cao hứng, Tứ hoàng tử nói không sai, ta đây chính là cao hứng". Thật sao? Lạc Tử Phong yên lặng uống một ly, dư quang liếc nhìn Lý Thanh Nham, vẻ mặt này, sao nàng lại không nhìn ra nửa điểm cao hứng vậy? Tiểu nhị chạy đi gọi xướng khúc chẳng mấy chốc đã trở lại, thế nhưng phía sau không hề có người đi theo. "Mấy vị đại gia, đã xảy ra chuyện". Giọng tiểu nhị rõ ràng mang theo chút khóc nức nở, điều này khiến cho Lạc Tử Phong có chút không hiểu, nhưng mà những người khác lại là bộ dạng căm phẫn sục sôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? "Lại là chuyện tốt của công tử kinh Triệu doãn sao?". Trong lời của Cố Hi Hoằng ẩn chứa ẫn nhẫn tức giận, Lạc Tử Phong nhìn có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này nổi giận, rốt cuộc là làm sao vậy? Tiểu nhị nghe vậy liền gật đầu: "Chính là Triệu công tử, hắn lôi kéo Đỗ Quyên không cho đi, còn.... còn muốn mang Đỗ Quyên về nhà sung làm tiểu thiếp thứ chín". "Buồn cười!", Cố Hi Hoằng đập đôi đũa lên bàn một cái, sau đó liền đứng lên: "Triệu Lương này cũng quá coi trời bằng vung rồi! Tiểu nhị, phiền ngươi dẫn đường, hôm nay bản hoàng tử không thể nào không giáo huấn hắn một trận". "Vâng~", tiểu nhị nghe vậy liền hài lòng đáp một tiếng, chạy phía trước dẫn đường. Thấy Cố Hi Hoằng rời khỏi phòng, Lạc Tử Phong cùng quan lại Lễ bộ không thể không đi theo, còn chưa đến phòng của Triệu Lương thì đã mơ hồ nghe thấy tiếng nữ nhân nỉ non, Lạc Tử Phong cũng nhíu mày, công tử kinh Triệu Doãn này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn không biết hôm nay Tứ hoàng tử cũng có mặt ở Tụ Hiền các sao? Đến bên ngoài phòng Triệu Lương, Cố Hi Hoằng một cước đạp văng cửa, cửa gỗ không chịu nổi sức mạnh này mà mở tung ra, vừa vào phòng liền nhìn thấy Triệu Lương đã có những cử chỉ không đúng với Đỗ Quyên mà tiểu nhị nói. Lúc này không chỉ Cố Hi Hoằng phẫn nộ mà ngay cả Lạc Tử Phong cũng không nhẫn nại muốn đi lên giáo huấn cho công tử nhà kinh Triệu doãn này một ít. "Là cẩu tạp chủng nào dám phá hỏng hứng thú của bản công tử?". Triệu Lương suýt nữa hoàn thành chuyện tốt một mặt phẫn nộ nhìn về phía cửa, bất ngờ nhìn thấy một đám người vẫn mặc quan phục, vừa muốn báo lai lịch của mình thì đã bị Cố Hi Hoằng một cước đá văng. Sau khi cởi áo bào của mình, Cố Hi Hoằng cẩn thận bọc lấy nữ tử quần áo xốc xếch, trầm giọng nói với người đứng sau lưng: "Thượng thư đại nhân, sỉ nhục mệnh quan triều đình, hoàng thân quốc thích phải chịu tội gì?". "Nhẹ gì phạt ba mươi trượng, nặng thì đầy đi sung quân". "Đã như vậy thì còn chờ gì nữa?!", Cố Hi Hoằng lớn tiếng quát. "Ngươi là người nào, ngươi biết lão tử là ai không? Cha lão tử là kinh Triệu doãn, toàn bộ trên dưới kinh thành đều chịu khống chế của kinh Triệu doãn, chỉ bằng tiểu lâu la các ngươi không biết đến từ nơi nào liền muốn đánh bản công tử? Còn đầy đi sung quân? Thật khiến người ta cười đến rụng răng!". Triệu Lương bị Cố Hi Hoằng đá một cước còn đầu óc mơ hồ, không nghe rõ đối phương nói đến bốn chữ - hoàng thân quốc thích. Nhìn Triệu Lương bị đá lăn còn chưa biết tình hình gì, ăn nói ngông cuồng, Lạc Tử Phong chỉ cảm thấy cảnh tượng này như đã gặp qua ở đâu. Có điều cũng chỉ là một tên ngu ngốc ỷ quyền ức hiếp bá tánh mà thôi, nhìn thấy quan phục trên người họ mà còn không biết cấp bậc này cao hơn cả kinh Triệu doãn. Ở kinh thành này đầy rẫy đại quan, hoàng thân quốc thích đi khắp nơi mà còn có thể tồn tại một tên công tử kinh Triệu doãn không biết trời cao đất rộng, thật đúng là khiến người ta không thể nhịn cười. Đối mặt với chút nhạc đệm phát sinh này, Lạc Tử Phong cũng có chút để ý, vị Triệu công tử kia có kết cục thế nào không cần nàng đi nghiên cứu, chỉ có điều Cố Hi Hoằng người này biểu hiện như vậy cũng thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa.